Mị Công Khanh

Chương 104: Ôm cây đợi thỏ

Một lát sau, nàng nhẹ giọng hỏi: “Chàng thì sao? Chàng ở đâu?”

Vương Hoằng khẽ cười nói: “Ta ư, đương nhiên là thành Nam Dương. Nếu chỉ vì một thất phu người Hồ, Lang Gia Vương Thất vừa thấy phong thanh đã chạy, vậy rất mất mặt.”

Trần Dung nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Thiếp cũng ở lại thành Nam Dương.”

Vương Hoằng vẫn đưa lưng về phía nàng, thân hình bình ổn, nửa ngày, chàng ôn nhu hỏi: “Khanh khanh không sợ chết sao?”

Chết? Đương nhiên là sợ.

Trần Dung nói: “Lang quân cũng không sợ chết, A Dung sao dám sợ chết?”

Nói xong, nàng thật lâu cũng không thấy Vương Hoằng trả lời, không khỏi quay đầu nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau, trong tích tắc, trong đôi mắt chàng kinh ngạc nhìn nàng xuất thần, mang theo sự mê ly……

Nhưng chỉ trong nháy mắt, chàng lại cười thản nhiên, Vương Thất lang cao hoa siêu nhiên, không nhiễm bụi trần một lần nữa trở lại thế gian.

Lúc này, phía sau xuất hiện lớp cát bụi bốc cao tận trời. Hơn mười lưu dân đứng ở bên đường, nhất tề chuyển mắt từ phía cửa thành ra phía sau.

Chỉ liếc mắt một cái, bọn họ liền bắt đầu thối lui, chốc lát, nhóm lui dân đã lui xuống hết, ngay cả thiếu niên kia cũng lùi rất xa, tò mò nhìn về phía bên này.

Xuất hiện ở trong mắt Trần Dung là hai trăm tráng hán mặc khôi giáp, thân hình cao lớn dũng mãnh dị thường. Các tráng hán này, hẳn chính là người phương bắc, hình thể một người có thể sánh với hai ba lưu dân.

Bọn họ đều nhịp giục ngựa mà lên, vây quanh xe ngựa.

Trần Dung quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng, thấy dường như chàng không để ý đến mới yên tâm.

Trong đó một tráng hán giục ngựa chạy ra, hắn hướng tới Vương Hoằng chặp hai tay, gọi: “Lang quân?”

Hóa ra là hộ vệ của Vương Hoằng? Trần Dung thầm nghĩ: Hóa ra bọn họ đều ở phía sau. Đến lúc này, Trần Dung mới nghĩ ra bản thân không hề hỏi qua Vương Hoằng, đêm qua, sao chàng có thể một mình xuất môn tìm kiếm mình, theo đạo lý, người của chàng không thể rời khỏi chàng được.

Vương Hoằng thi thi nhiên nhiên bước xuống xe ngựa, chàng liếc nhìn Trần Dung, ra lệnh: “Vương Sinh, ngươi hộ tống nữ lang vào thành đi.”

“Vâng.”

Một hộ vệ tầm 27, 28 tuổi, gương mặt vuông vức giục ngựa tiến lên, hướng tới Trần Dung chắp tay, sau đó nhảy xuống lưng ngựa, sải bước lên vị trí xa phu.

Xe ngựa khởi động.

Được vài bước, Trần Dung không hề chớp mắt chằm chằm Vương Hoằng, nàng há miệng thở dốc, vài lần muốn nói với chàng gì đó. Có điều nhìn thấy Vương Hoằng đang được nhóm hộ vệ vây quanh, trên mặt tuy rằng tươi cười nhưng có vẻ xa cách cùng nghiêm túc thì nàng lại ngậm miệng vào.

Xe ngựa dần dần đi xa.

Chỉ chốc lát, xe ngựa của Trần Dung đã xuất hiện ở cửa thành.

Tư binh của Nam Dương vương đứng ở cửa thành, chính là phòng ngừa các quý tộc ra khỏi thành, về phần có ai vào thành, bọn họ cũng không quan tâm.

Trần Dung thuận lợi vào thành Nam Dương, về tới sân viện của mình.

Nàng bước xuống, hướng tới hộ vệ xoay người rời đi kia vội vàng cảm tạ một tiếng, rồi hướng tới sân viện của mình gọi: “Thượng tẩu! Thượng tẩu!”

Vội kêu hai tiếng cũng không thấy có ai đáp lại, giọng nói của nàng mang theo bối rối.

Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng kinh hỉ của Bình ẩu: “Là nữ lang đã trở lại? Là nữ lang đã trở lại?” Bà vọt ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước mặt Trần Dung, nâng cánh tay của nàng, đánh giá nàng từ cao xuống thấp.

Trần Dung cầm tay bà, hỏi: “Thượng tẩu đâu?”

Bình ẩu nói: “Đang nằm trên tháp.”

Một câu thốt ra, Trần Dung thở dài nhẹ nhõm, nàng xoa trán cười nói: “Đã trở lại là tốt rồi. Đúng rồi, lão trở về lúc nào vậy?”

Bình ẩu trả lời: “Sáng sớm hôm nay.” Bình ẩu liếc mắt nhìn ra bên ngoài, dựa sát vào bên tai Trần Dung, thấp giọng nói: “Trời vừa sáng, cửa thành vừa mở, Thượng tẩu đã xuất hiện ở trước cửa hàng ở phố nam.” Trong giọng nói của bà có ưu sắc: “Lúc ấy Thượng tẩu vừa thấy người đến thì hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, liền khóc gọi tên nữ lang người.”

Trần Dung mím môi, thấp giọng nói: “Lão nằm trên tháp của cửa hàng phố nam sao?”

“Vâng.”

Bình ẩu ngẩng đầu nhìn Trần Dung, lúng ta lúng túng nửa ngày, ngập ngừng mãi rồi hỏi: “Nữ lang, đêm qua, người……”

Trần Dung nhận ra sự bất an trong giọng nói của bà, lập tức mở trừng hai mắt, quát: “Ta rất trong sạch.”

“Vâng, vâng, vâng, nữ lang trong sạch, trong sạch.” Nói thì nói như vậy, trong giọng nói của Bình ẩu vẫn còn ưu phiền.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao.

Trong huyên náo, giọng nói sắc nhọn của Lý thị truyền đến: “A Dung có ở đây không?”

Trần Dung còn chưa phản ứng lại, mặt Bình ẩu đã trắng bệch, thì thào nói: “Ta biết mà. Đêm qua bọn họ hỏi qua nữ lang hai lần, sáng nay trời vừa sáng còn nói phụ nhân có triệu hồi. Hiện tại nữ lang chân trước trở về, các nàng sau lưng đã tới rồi, ta chỉ biết các nàng sẽ không bỏ qua cho nữ lang!”

Trần Dung nghe đến đó tâm trầm xuống, nàng nghĩ tới thiệp mời làm hại bản thân hiểm ngộ bất trắc kia!

Giọng của một tỳ nữ trả lời: “Bẩm Như phu nhân, nữ lang ở đây.”

“Hóa ra có ở đây sao?” Lý thị cười rộ lên, nàng ta được bốn tỳ nữ vây quanh lả lướt bước vào sân. Vừa vào viện, nàng ta liền nhìn về phía Trần Dung.

Nhìn Trần Dung quần áo hơi nhàu nếp uốn, tóc dài rối bời, Lý thị nở nụ cười, nàng ta híp một đôi mắt nhỏ dài, âm âm nói: “Ai ai! Quả nhiên là to gan lớn mật, A Dung dám chịu chết tìm mọi cách đi gặp tình lang.” Nàng ta đi đến trước mặt Trần Dung, bước một vòng quanh người nàng, miệng chậc chậc ra tiếng: “Lá gan thực không nhỏ, lần trước rời đi là tận mấy ngày, sau khi trở về còn nói dối trêu chọc trưởng giả. Lúc này mới sáng sớm, xiêm y không đổi, tóc cũng rối loạn, chậc chậc chậc, trên người còn có hương vị nam nhân.” Nàng ta làm một động tác khịt mũi khoa trương: “Xem ra, nữ lang đối với nam nhân đã là thực tủy biết vị (đã nếm một lần thì nghiền), vài ngày không hẹn hò một phen thì cảm thấy tình ý khó nhịn mà!”

Lời này, vô cùng khó nghe, mười phần nhục nhã!

Trần Dung tức giận, há mồm định đáp lời.

Nhưng mà, giọng của Lý thị vừa thốt ra, tay phải đã vung lên, hướng về bốn tỳ nữ kia mệnh lệnh nói: “Bắt lấy!”

Ngay lập tức, bốn tỳ nữ đồng thời bước lên hai bước, vây quanh người Trần Dung, vươn tay muốn bắt nàng.

Trần Dung nhìn Lý thị, vung hai tay, sau khi đẩy hai tỳ nữ ra, nàng thấp giọng quát: “Như phu nhân, nay A Dung cũng là người nhất cử nhất động đều có người ta chú ý, mời người bảo các nàng lui ra, A Dung tự có chân của mình!”

Lời của Trần Dung vừa thốt ra, Lý thị đã cất tiếng cười to.

Nàng ta cười vô cùng sắc nhọn, vô cùng kiêu ngạo.

Nàng ta lại nhìn chằm chằm Trần Dung, nói với vẻ chê cười: “Hay là, ngươi còn tưởng rằng ngươi có Lang Gia Vương thị che chở? Chậc chậc chậc. A Dung, xem ra ngươi không biết rồi, Vương Thất lang của ngươi đã bị người Hồ cùng Nam Dương vương đồng thời theo dõi. Ngay cả Vương Nghi, buổi sáng hôm nay vì trốn tránh vây thành đã mang theo tư binh lặng lẽ rời đi, cũng bị Nam Dương vương khống chế. Cho dù hắn chưa từng bị khống chế, đêm đó trước mặt mọi người ngươi cự tuyệt ý tốt của hắn, ngươi cho là ngươi ở trước mặt hắn còn có mặt mũi gì nữa đây?”

Lý thị mang vẻ mặt tiểu nhân đắc ý châm chọc, cười nói sắc nhọn: “Nghĩ tới người đứng đầu Lang Gia Vương thị kia lại lộ vẻ sợ chết. Ai, thật sự là kém Trần thị ta nhiều lắm.”

Trần Dung nghe nghe, tâm trầm xuống. Nàng nhận ra trong giọng nói của nàng ta đối với Nam Dương vương cực cung kính, đối với Lang Gia Vương thị thì lại có chút khinh nhục. Chẳng lẽ, trong phủ đã xảy ra chuyện? Trần Nguyên hoàn toàn nghiêng về phía Nam Dương vương rồi sao?

Lý thị tâm tình rất tốt châm chọc khiêu khích đến đây, vung tay lên, lại âm âm quát: “Bắt đi!”

Mấy tì nữ đồng thời mở rộng hai tay, khóa chặt trên bả vai nàng.

Trần Dung tâm tư thay đổi thật nhanh.

Ngày hôm qua thiệp mời kia rõ ràng là muốn đưa nàng vào chỗ chết. Tuy rằng nàng không biết là ai làm, nhưng kiếp này, người nàng đắc tội cũng chỉ có cái nhà này!

Hiện tại động tác biểu tình của Lý thị kia quá mức kiêu ngạo! Sự tình không đúng!

Quyết định một chút, hai vai Trần Dung run lên, nàng đánh lui hai tỳ nữ, lui về phía sau một bước.

Nàng vừa phản kháng, Lý thị liền hét ầm lên: “Phản, phản rồi, thật sự phản rồi mà.” Trong tiếng thét chói tai, nàng ta lớn tiếng ra mệnh lệnh: “Các ngươi cũng đi lên.”

Nàng ta chỉ là hai hộ vệ vừa bước vào sân.

Hai hộ vệ này Trần Dung cũng biết, bọn họ là của hồi môn của Nguyễn thị, một đám đều có thân thủ tốt, lần trước Nguyễn thị đi về phía nam đó là bởi vì có bọn họ che chở mới lên đường bình an.

Nhìn hai hộ vệ bức người mà đến, nhìn đám người Bình ẩu bên cạnh co rúm lại, thét chói tai, khóc cầu cứu, Trần Dung dừng động tác.

Nàng không giãy giũa vô ích nữa.

Hai hộ vệ đi đến trước mặt nàng, thấy nàng không chạy thì dừng chân mà mặt khác bốn tỳ nữ lại vây quanh Trần Dung, các nàng áp chế Trần Dung, đẩy nàng một cái thật mạnh về phía trước, quát: “Đi thôi.”

Lý thị lắc mông đi trước, trên đường chanh chua nhục mạ, các nàng áp giải Trần Dung đi về phía sân viện của Nguyễn thị.

Chỉ chốc lát, đoàn người chậm rãi tiến nhập vào sân của Nguyễn thị. Vừa vào chính đường, một tỳ nữ đập một cái thật mạnh vào lưng Trần Dung, khiến nàng lảo đảo nghiêng về phía trước vài bước, suýt nữa gục xuống, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Quỳ xuống!”

Trần Dung không hề quỳ.

Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Nguyễn thị ngồi trên chủ tháp, hai mắt âm trầm, đột nhiên nói: “Phu nhân, ngay cả Lang Gia Vương thị bỏ qua A Dung, nhưng Nhiễm tướng quân tất nhiên là còn nhớ kỹ A Dung. Nghĩ tới A Dung và phu nhân cũng không có cừu hận gì không giải được, phu nhân không cần lớn lối áp tải ta như thế?”

Lại một lần nữa, lời của nàng vừa thốt ra, tiếng cười sắc nhọn của Lý thị lại vang lên: “Chẳng lẽ A Dung ngươi còn có danh tiết sao? Ha ha, một đêm không về nhà, cũng không biết ngủ với mấy nam nhân, vậy mà còn trách ta gióng trống khua chiêng áp giải ngươi.”

Ngay lập tức, gương mặt Trần Dung tím hồng. Nàng quay phắt đầu trừng mắt nhìn Lý thị.

Tiếng quát nhẹ của Nguyễn thị truyền đến: “Vả miệng!”

Đầu tiên Lý thị ngẩn ra, đảo mắt gương mặt nàng ta đỏ bừng, nàng ta chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng tát trên mặt mình một cái, khóc lóc kêu lên: “Phu nhân!”

Nguyễn thị cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, uống một ngụm trà, chậm rì rì nói: “Trần thị ta cũng là thế gia công khanh trăm năm, loại lời nói thô tục không chịu nổi này, nhóm dân đen có thể nói, nhưng ngươi không thể nói.”

Lý thị vội vàng cúi đầu, đáp: “Vâng vâng.” Vừa đáp lời, nàng ta lại nhẹ nhàng đánh trên mặt mình vài cái.

Nguyễn thị quay đầu lại nhìn về phía Trần Dung.

Nhìn chằm chằm Trần Dung, trên gương mặt được bảo dưỡng mượt mà mang theo tươi cười.