Nhãn thần Cơ Lạp biến ảo bất định: đã từ rất lâu chính mình chịu nhục như vậy, thế nhưng hiện tại lại không có cách nào khác, với trạng thái bị thương nặng trước mắt, cho dù đối mặt với cao thủ Vương Cấp, nếu đánh nhau thì cũng có chút chịu thiệt. Huống chi căn bản là chính mình nhìn không thấu thực lực của người trước mắt.

Trên người hắn, Cơ Lạp không phát hiện được một tia vũ khí lưu động nào. Vậy chỉ có hai cách giải thích. Một là người trước mặt không phải võ giả, hai la thực lực của hắn không thấp hơn so với mình, chính mình nhìn không thấu hắn.

Cơ Lạp là người luôn luôn cẩn thận, tự nhiên phải chọn nguyên thứ hai, hắn không tiếp thu được một người không phải võ giả lại dám trấn định như thế trước mặt mình. Cơ Lạp cũng không phải không hoài nghi người trước mắt đang dọa hắn. Thế nhưng, hắn lại dám xuất hiện trong chiến trường của Tôn Cấp, nghĩ vậy nên điểm hoài nghi này tiêu tan thành mây khói trong nháy mắt.

- Thế nào? Còn có chuyện?

Thanh âm già nua của Nghệ Phong biểu hiện ra thái độ cực kì không kiên nhẫn.

- Ha ha, tiên sinh, không biết có gặp qua nữ hài vừa đánh với ta hay không?

Cơ Lạp nhìn Nghệ Phong bình tĩnh, hiền lành nói ra.

- Hừ… Biết rõ còn hỏi, ngươi đã sớm nhìn thấy được nàng trong sơn động của ta phải không?

Trong lòng Nghệ Phong có chút rung mình, nhưng trong miệng vẫn nói năng cường thế.

- Tiên sinh, không biết có thể giao nữ oa nhi đó cho ta hay không? Ta còn có thứ đồ vật trên trên người nàng.

Cơ Lạp vừa cười vừa nói, không chút nào vì thái độ của Nghệ Phong mà nổi giận.

- Ngươi đi đi! Oa nhi xinh đẹp kia, ta xem trúng nàng.

Nói xong, Nghệ Phong toát ra một tia cười tà ở khóe mắt.

Hắc hắc, Nghệ Phong nghĩ đây là một câu hắn nói rất thật, ngẫm lại dáng người nóng bỏng của Trữ Huyên, đáy lòng hắn không khỏi tự mắng to: vừa rồi nên làm thêm chút điểm mờ ám a, châm thêm mấy châm nữa, đổi Tử Kim thủy thành xuân dược cấp cho Trữ Huyên chữa thương. Khụ, thực thất bại, quá thất bại, nghĩ không ra ta có thể tận tâm tận lực chữa thương cho nàng

Cơ Lạp cực độ khinh bỉ, đối với Trữ Huyên cũng thông cảm vô cùng, bị một lão dâm dê như vậy chà đạp, ngẫm lại hắn cũng đáng tiếc.

- Ha ha, tiên sinh thích nàng chính là phúc khí của nàng. Chỉ là có thể để ta thu hồi đồ vật của mình trước đã được không?

Cơ Lạp không cam lòng hết hy vọng, chính mình liều mạng bị thương nặng, nếu như thứ đồ vật kia không thể thu hồi được, quả thực là không cam long

- Hừ, hiện tại mọi thứ của nàng là của ta, thứ gì trên người nàng tự nhiên cũng là của ta.

Nghệ Phong nhìn Cơ Lạp lạnh lùng nói, rất có ý tứ động thủ.

Kháo, lão gia hỏa khó đối phó như vậy, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn bản thiếu sẽ lộ ra sơ sót. Nếu bản thiếu đánh không lại ngươi, bản thiếu sẽ thiêu trụi lông của ngươi, lông toàn thân trên dưới của ngươi đều đốt sạch sẽ, mặt bên trái khắc hòa thượng, mặt phải khắc ni cô, đánh dấu trên trán: thông đồng. Sau đó dùng một sợi dây nối cả ba lại.

- Nếu như tôn giả không còn việc gì nữa,thì xin mời ly khai.

Nghệ Phong hạ lệnh tiễn khách.

Tư thái như vậy, để cáo già Cơ Lạp này cũng rất hoài nghi: lão nhân thần bí trước mắt này, làm gì đuổi mình gấp vậy? Hắn sợ cái gì sao? Lẽ nào...

Ánh mắt Cơ Lạp lóe lên, để Nghệ Phong cả kinh trong lòng, đáy lòng không khỏi tự trách mình để lộ ra động thái nóng ruột, khiến lão gia hỏa này phát hiện ra điểm gì. Xem ra, nếu muốn hù hắn đi sợ là không có khả năng.

- Ngươi còn không đi? Lẽ nào muốn ta tự mời đi sao?

Nghệ Phong trầm giọng nói ra, nếu đã để hắn nhận ra, còn không bằng biểu hiện càng thêm nóng ruột.

- Ha ha, tiên sinh chỉ cần đưa thứ ta cần, ngay lập tức tôi sẽ quay đầu đi. Chỉ là không có thứ đó, ta đi có chút không cam lòng a.

Cơ Lạp nhìn Nghệ Phong cười cười nói ra. Không đoán ra được hắn tính toán cái gì trong lòng, chỉ là, hắn âm thầm làm thân thể căng cứng, để cho bầu không khí cực kì trầm trọng.

- Ngươi muốn động thủ sao? Hừ, nếu không phải ta sợ mấy lão già kia nhận thấy được khí tức của ta... Hừ...

Một câu nói mang theo cơn tức giận rất nặng từ trong mũi Nghệ Phong hừ đi ra, làm cho Cơ Lạp run lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Lẽ nào lão nhân này mạnh như vậy? Nghe ngữ khí của hắn, hình như là vì tránh né cừu nhân nên mới trốn ở chỗ này. Khó trách hắn nóng ruột bảo ta ly khai. Thế nhưng, mình có thể buông tha cho bảo vật kia sao? Cơ Lạp suy nghĩ một chút, trong lòng rất là không cam chịu.

.

Hít sâu một hơi, Cơ Lạp cắn răng nói

- Tiên sinh, thứ kia ta nhất định phải đạt được, nếu như tiên sinh vẫn ngăn cản, chỉ có cách động thủ.

Trữ Huyên trốn ở miệng động nghe nói như thế, tim của nàng suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực. Kêu một người ngay cả Linh Giả cũng không đạt được đi đối đáp lại một người là Tôn Cấp, cái đó và muốn chết không khác gì nhau.

Nghệ Phong cảm giác được đáy lòng mình toát ra mồ hôi lạnh: mẹ nó, cái này không phải là đùa chết ta sao? Đừng cho ta có cơ hội, bằng không ta nhất định sẽ tìm mấy con heo mẹ cho lão gia hỏa này, lại cho lão phối chế thêm độc môn tuyệt kĩ của bản thiếu "ta yêu hai căn củi".

- Ta *#*#@***, thích đánh thì đánh, cùng lắm thì bị mấy lão già kia vây công. Lão tử làm thịt ngươi trước.

Nghệ Phong mắng tùy tiện, xăn tay áo, tựa như lưu manh đánh nhau.

Cơ Lạp thấy thế, hơi sửng sốt, câu nói cuối cùng kia, lại để trong lòng hắn đổ mồ hôi lạnh: lẽ nào lão gia hỏa này, thực sự là một cường giả? Phải biết là, trạng thái hiện tại của mình, căn bản không phải là đối thủ của hắn.

- Lão già này, động thủ a. Xem lão tử ngày hôm nay không lôi gân chim của ngươi ra làm roi không được.

Nghệ Phong bị chọc triệt để nổi cơn tức, tính cách lưu manh bị kích thích đến cùng.

Ở trong sơn động, Trữ huyên cảm thấy mặt mình có chút dài ra: thiếu niên này, cư nhiên dám khiêu khích một cao thủ Tôn Cấp? Khiêu khích một cao thủ tồn tại ở đỉnh phong đại lục? Không ngờ còn dùng ngôn ngữ lưu manh thô tục như vậy.

Cơ Lạp chưa từng chịu qua vũ nhục như thế, hắn cũng không nhịn được nữa, bàn tay vung lên, hung hăng đánh về hướng Nghệ Phong.

- Phanh....

Trong sự ngạc nhiên của Cơ Lạp, thủ chưởng của hắn vỗ vào người Nghệ Phong không hề có trở ngại. Thuận lợi đến mức để hắn kinh ngạc vạn phần.

Bất quá, việc này cũng không khiến Cơ Lạp vui vẻ, ngược lại hiện lên trên mặt hắn là vẻ kinh hoàng không gì so sánh được.

Bởi vì hắn phát hiện, chính mình tuy rằng đánh vào trên người Nghệ Phong, thế nhưng người trước mắt cũng không có phản ứng gì, chỉ là gương mặt mang theo mặt nạ kia đang dữ tợn nhìn hắn.

Cơ Lạp gần như không cần nghĩ, thân ảnh rất nhanh chớp động vài cái, trong nháy mắt liền biến mất trước mặt Nghệ Phong. Cơ Lạp mạnh mẽ đề thăng đấu khí, để tốc độ của mình phát huy đến cực hạn.

Chạy thoát ra rất xa, lúc này hắn mới vỗ vỗ ngực: trời ạ, nghĩ không ra lão gia hỏa này thực mạnh như vậy, năm thành lưc lượng của ta đánh trên người của hắn cư nhiên không có một chút sự tình gì. Đủ để chứng minh, thực lực của lão gia hỏa này ít nhất đã là Tôn Cấp.

Cơ Lạp nghĩ chính mình có chút may mắn: nếu lão gia hỏa này không vì tránh né cừu nhân mà không dám ra tay, lấy tình huống hiện tại của chính mình, sợ là dữ nhiều lành ít.

Cơ Lạp chính là không nghĩ ra, ngay lúc hắn âm thầm may mắn, sắc mặt Nghệ Phong đang nổi giận trong nháy mắt co quắp lại, một ngụm máu tươi trong miệng mạnh mẽ phun ra.

- A…

Trữ Huyên vừa đi ra từ sơn động thấy một màn như vậy, nàng kinh hãi kêu một tiếng, vội vàng chạy tới, đỡ lấy thân thể yếu đuối của Nghệ Phong, sốt ruột hỏi:

- Ngươi thế nào rồi?

Tuy cách một lớp quần áo, thế nhưng Nghệ Phong vẫn cảm giác được hương thơm nhu nhuyễn, hắn không kìm lòng được thốt một câu:

- Vì sao cảm giác so với vừa rồi càng mềm mại?

Trữ Huyên có chút dở khóc dở cười, thậm chí cònycó ý nghĩ giết hỗn đản này.