Lý Nam Phong rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Là Vivian đã giúp hắn ta loại bỏ cái gai đó! Nhưng...cô ấy đã làm bằng cách nào?

Dù rất vui mừng nhưng trong đầu hắn vẫn còn khá nhiều câu hỏi cần giải đáp. Sau đó, hắn chạy xe về Lý Thị.

Trên phòng của chủ tịch, Lý Bác Huân ngồi đó mãn nguyện. Ông ta vừa nhâm nhi tách trà vừa hát vài câu của bài hát nào đó thập niên tám mươi. Chân ông ta đong đưa theo nhịp của bài hát đó, tâm trạng ông rất vui vẻ.

"Chủ tịch, thiếu gia đã đến rồi ạ!"

"Ồ! Vậy sao? Bảo nó vào đây cho tôi!"

Lý Nam Phong mở cửa bước vào, gương mặt ngạo mạn của hắn ta thật đáng ghét! Hắn ta nghênh ngáo nói với Lý Bác Huân:"Thấy chưa? Con không vô dụng!"

Lý Bác Huân hả hê cười:"Phải! Phải! Vậy từ nay công việc giao cho mày nhé! Ba mày già rồi, tuần sau định đi châu Âu du lịch với mẹ mày hai tháng! Hai tháng này giao cho mày vậy!"

Vừa nghe Lý Bác Huân nói định giao công việc cho mình, hắn ta liền không vui:"Cái gì? Tận hai tháng?"

Lý Bác Huân tựa đầu vào ghế sofa, ông ta nhắm mắt lại rồi nói:"Phải! Sau này Lý Thị cũng phải giao cho mày! Bây giờ tập làm quen đi là vừa!"

"Thôi mà ba! Ba mẹ có thể đi lúc khác không?"

"Không được!"

"Đi mà ba....."

"Không là không!"

"Thôi mà....Lúc khác đi! Không lẽ ba mẹ định không lo cho cháu sao?"

"Ủa? Chứ không phải nó có ba mẹ nó hay sao?"

"Thôi.... mà...!"

"Không! Đi ra ngoài đi! Phiền quá!"