Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 19: Tâm Tâm? Mấy người thân như vậy từ khi nào thế?

Edit: Tiệm Bánh Sò

Dập máy, Văn Tâm mở Weibo lên, cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện.

Nguyên nhân của chuyện này rất đơn giản, có người đăng đoạn video cô và Chu Phong giằng co ngày hôm qua lên mạng, nhưng không biết cố ý hay vô tình mà cắt đi đoạn Đường Duệ xuất hiện. Vì có cả sự xuất hiện của Phó Lăng Huyên nên tốc độ lan truyền của video rất nhanh, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi đã leo lên hotsearch. Nhưng tâm điểm của video không phải Phó Lăng Huyên, cô ta chỉ được coi như phông nền mà thôi. Fans của cô ta nhấp vào, thấy thần tượng nhà mình chỉ lộ mỗi sườn mặt thì hùng hổ tắt video luôn, nhưng vì video nằm trêи hotsearch nên vẫn có rất nhiều người xem.

Ban đầu, mọi người đều bình luận rất bình thường. Đối với hành vi của Chu Phong, người bình thường đều thấy chướng mắt, hơn nữa còn đồng tình cho Văn Tâm. Cho dù đám fans cuồng của Sở Tịch đã ngay lập tức khống chế cục diện, nhưng cũng có không ít người bình thường bình luận lại, có xóa mấy cũng không hết.

"Đã xem xong, rất đồng tình Văn Tâm, mèo đen đã làm sai gì chứ?"

"Tên Tổng giám đốc Chu này bị ngốc hả? Phong thủy của phim trường không tốt thì đi tìm thầy phong thủy đi, đổ cho mèo đen làm gì?"

"Nói ngoài lề chút, con mèo này ngầu quá đi, tui yêu nó mất rồi làm sao bây giờ?"

"Độc thân lâu quá rồi đến nỗi nhìn một con mèo cũng rụng trứng, cái cô tầng trêи chụp lồng cảnh cáo nhé!"

Nhưng không bao lâu, fans của Sở Tịch đã hành động. Ước chừng hai mươi phút sau khi video lên hotsearch, đám fans cuồng của Sở Tịch đã chiếm cứ cả khung bình luận. Văn Tâm cũng không biết đám người đó nghĩ thế nào mà lại cho rằng mèo đen mang đến xui xẻo gây nên sự cố của Sở Tịch, hơn nữa còn rất đoàn kết tiến hành vu khống, tạo áp lực cho đoàn phim. Hơn nữa Văn Tâm phát hiện họ rất thông minh, biết rằng nếu nói thẳng là mèo đen xui xẻo thì quá mức vô lí nên đã đem mũi dùi chĩa về hướng Văn Tâm.

"Chưa nói đến quý cô Văn Tâm có đủ thực lực diễn "Khí phi" như lời đồn không, cô ta bỏ mặc mèo nhà mình chạy loạn trong phim trường như vậy được sao? *Mặt cười* *Mặt cười*"

"Mèo hoang là một tên sát thủ sinh thái đó, có uy hϊế͙p͙ rất lớn đến sự tồn tại của các loài động vật nhỏ xung quanh, mấy người cảm thấy mèo của mấy người đáng giá, chẳng lẽ chim sẻ trêи cây không đáng giá sao?"

"Hy vọng cô Văn Tâm đây tự giác chút đi, đem con mèo xui xẻo nhà mình đi xa xa xíu. Nói thật nhé, video hiện trường sự cố của Tịch Tịch còn chưa công bố, nói không chừng là do con mèo đáng chết này chạy ra quấy nhiễu đàn ngựa đó chứ..."

Sau khi xem xong, phản ứng đầu tiên của Văn Tâm là:

???

Mấy người không lầm chứ? Thần tượng nhà mình xảy ra chuyện không đi canh chừng đi, còn oán một con mèo xui xẻo?

Lý Tinh Tinh xem xong giận đến đau gan: "Nhóc con nhà chúng ta vẫn luôn ngoan ngoãn, chưa từng vờn chim, còn đuổi đám chuột đi. Mấy người này căn bản không hiểu gì cả! Muốn khai trừ họ khỏi fanclub quá đi!"

Văn Tâm lại an ủi ngược Lý Tinh Tinh: "Đừng giận, có giận cũng vô dụng, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ phải ngẫm xem giải quyết như thế nào đã."

Mặt Lý Tinh Tinh nhăn thành miếng sủi cảo: "Chuyện thế này phải giao cho Phó tổng Tần ra mặt mới đúng, nhưng thái độ của bà ta vừa rồi rõ ràng là không muốn quản mà."

Văn Tâm cười cười, hiểu rõ: "Cũng đâu không cậy vào bà ta, theo chỉ số thông minh của bà ta không chừng còn khiến cho mọi việc không thể vãn hồi nữa kìa."

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lý Tinh Tinh theo bản năng nhìn Văn Tâm.

Trải qua quãng thời gian vừa rồi, cô bé đã vô cùng tin cậy quyết định của Văn Tâm. Dù gặp phải chuyện lớn đến đâu, Văn Tâm hầu như có thể tìm được phương pháp nhanh chóng và thích hợp nhất xử lí. Nhưng bây giờ, đối diện với tập thể fans của Sở Tịch vốn trứ danh là mạnh mẽ cắn chặt không buông thì phải làm thế nào đây?

Văn Tâm nhìn thoáng qua bé Ragdoll ngoan ngoãn nằm trong ngực: "Có câu fans làm, thần tượng chịu, em đã nghe đến chưa?"

Lý Tinh Tinh lắp bắp kinh hãi: "Chị muốn đi tìm Sở Tịch sao?"

"Không phải vậy, Sở Tịch còn trong bệnh viện mà, chắc chắn chị không gặp được cô ấy đâu." Văn Tâm lắc lắc đầu, mở di động lên tìm kiếm gì đó.

Lý Tinh Tinh không hiểu gì cả, hỏi: "Vậy chị muốn tìm Tổng giám đốc Kỳ sao?"

Mèo đen thâm trầm mở to mắt.

Văn Tâm: "..."

Trong mắt mấy người tôi bị Tổng giám đốc Kỳ quy tắc ngầm rồi sao! Từ chối căn biệt thự khổng lồ mệt lắm đó!

Văn Tâm ho khan hai tiếng: "Tổng giám đốc Kỳ bận rộn, chị mới gặp anh có một lần, sao mà nói được. Chị chỉ muốn tìm ekip của Sở Tịch, hiện tại chiều hướng dự luận đã phát triển như vậy, ekip của cô ấy không thể trách nhiệm được."

Lý Tinh Tinh cái hiểu cái không, ánh mắt vẫn còn mờ mịt: "Chỉ là, ekip của Sở Tịch sẽ quan tâm sao?"

"Chuyện này chị không rõ lắm." Văn Tâm thở dài.

Dù sao địa vị của Sở Tịch trong giới quá cao, ekip của cô ấy cũng là hàng đầu trong giới. Lấy địa vị hiện tại của Văn Tâm thì còn chưa biết có thể nói chuyện với họ hay không. Lý Tinh Tinh cũng hiểu điểm này nên sắc mặt cũng trầm xuống.

Nhưng khi xe ngừng trước cửa khách sạn, Văn Tâm nhìn đám người trước cửa, đột nhiên nói với Lý Tinh Tinh: "Chị đi liên lạc với ekip của Sở Tịch, em tìm một phòng quan hệ xã hội cho chị đi, tiền không thành vấn đề, quan trọng là Nhóc con và Em gái, chị không muốn những người này gây phiền toái cho chúng nữa."

"Chị Tâm Tâm..."

Lý Tinh Tinh chưa từng thấy Văn Tâm cương quyết như vậy bao giờ, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Trêи xe, hai con mèo trầm ngâm suy tư.

Cuối cùng, thông qua một số mối quan hệ Văn Tâm cũng đã liên hệ được với trợ lý người đại diện của Sở Tịch. Không sai, người đại diện của Sở Tịch cũng có trợ lý! Nhưng suy xét đến việc bản thân giờ không có quyền gì lên tiếng cả nên dù nói chuyện với trợ lý Văn Tâm cũng rất khách khí.

"Xin chào, tôi là Văn Tâm, có lẽ thông qua bạn tôi cô cũng đã biết mục đích của tôi khi liên lạc với cô rồi, thật xin lỗi đã quấy rầy cô. Nhưng chuyện này tôi...

"Xin lỗi, chuyện này tôi không quản được." Trợ lý ngắt lời Văn Tâm, giọng điệu lạnh lùng: "Cô đừng tìm đến nữa, bây giờ cả ekip của chúng tôi đều không có tâm trạng đi quản những chuyện khác ngoài chuyện của chị Sở Tịch."

"Cái gì gọi là không có tâm trạng?" Văn Tâm lập tức nổi bão. Thân là ekip của một nghệ sĩ, nhiệm vụ cơ bản nhất chẳng lẽ không phải là giúp nghệ sĩ phân ưu giải nạn sao? Giờ nghệ sĩ xảy ra sự cố, không thể ra mặt được thì ekip này rốt cuộc làm ăn thế nào vậy không biết? Lúc này lại mặc kệ, chờ đến khi nghệ sĩ tỉnh lại, mọi chuyện ập đến thì biết sao giờ?

Trợ lý không giải thích gì thêm với Văn Tâm, lập tức cắt điện thoại.

Văn Tâm giận điên người!

Cô giận đến mức hận không thể chạy đến trước mặt bé Ragdoll hỏi: Em gái à con thật là Đại lão giới giải trí sao, sao ekip của con còn vênh váo hơn cả con thế? Nhưng cô không thể nói, cũng không thể hỏi. Nên, cô chỉ có thể lặng lẽ nói câu xin lỗi trong lòng với Sở Tịch, rồi bảo Lý Tinh Tinh tìm phòng quan hệ xã hội cho cô,  bắt đầu thảo luận đối sách.

____________________

Khu phim trường, trong ngôi biệt thự màu đỏ.

Trợ lý Tôn Mai cắt điện thoại, vâng vâng dạ dạ nhìn người đàn ông trong phòng: "Tổng giám đốc Tần, tôi đã làm theo lời ngài rồi."

Tần Hứa Dương vẫn lạnh lùng: "Ừm, sau này cô ta có gọi tới thì cô cũng đừng nhận."

"Nhưng mà..." Tôn Mai muốn nói lại thôi, vẻ mặt bất an.

"Tôi biết cô muốn nói gì, cô muốn nói con mèo đen của cô ta quả thực vô tội đúng không?" Tần Hứa Dương xoay cây bút máy trêи tay, ngẩng đầu nói.

Tôn Mai gật gật đầu: "Hơn nữa chuyện này quả thật fans của chị Tịch đã sai rồi, nếu chị Tịch tỉnh dậy nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này."

"Vấn đề là, cô ấy vẫn chưa tỉnh." Tần Hứa Dương chau mày, nghĩ đến áp lực bốn phương tám hướng, đặc biệt là áp lực điên cuồng trút xuống từ fans cuồng, đầu lại càng đau: "Fans cần một chỗ trút giận, dù vô lý vẫn phải thành có lý."

Tôn Mai lại nói: "Em thấy theo ý của Văn Tâm thì cô ấy sẽ không cam lòng để yên đâu."

Tần Hứa Dương không thèm để ý: "Tùy cô ta làm gì cũng được, chuyện này dù sao cũng không tổn hại gì đến cô ta, nhiều lắm chỉ là không được đem theo mèo nuôi tại phim trường thôi. Nếu cô ta đủ thông minh hẳn phải thừa cơ hội này để tăng độ phủ sóng mới đúng."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả, đi làm việc đi, chuyện này cứ quyết định vậy."

____________________

Văn Tâm và Lý Tinh Tinh đều vội vàng thương lượng đối sách với phòng quan hệ xã hội, tạm thời không có thời gian trông hai con mèo. Nhưng Văn Tâm cũng đã làm xong bữa trưa, đặt hai khay thịt bò và thịt gà đặt trước mặt hai con mèo.

Mèo đen vẫn như cũ, ăn rất ưu nhã, thong thả ung dung. Nhưng kỳ quái là Ragdoll lúc nào cũng nhào đến đồ ăn như hổ vồ mồi lại không ăn gì. Nó ngửi ngửi khay đồ ăn, rất muốn ăn nhưng ăn chưa được hai miếng, cứ nhạt như nước ốc vậy, nó nhả thịt ra ngoài. Mèo đen đã ăn xong rồi mà khay đồ ăn của Ragdoll còn dư lại hơn nửa, rất hiếm thấy.

"Sao vậy Em gái, ăn không hợp miệng sao, hay là thân thể không thoải mái?" Lý Tinh Tinh hoảng hốt: "Không phải là di chứng sau khi ăn chocolate chứ?"

Không phải...

Mèo Ragdoll quơ quơ cái đuôi, thần sắc hơi uể oải. Nó chủ động đến bên chân Lý Tinh Tinh, ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh ngọc đầy sầu lo, cứ như đang hỏi: Chuyện của Văn Tâm giải quyết sao rồi?

Lý Tinh Tinh không hiểu, chỉ cho là nó tham ăn vặt: "Em gái ngoan, ăn cơm xong lại ăn đồ ăn vặt được không?"

"Meo..." Giờ tui không có tâm trạng ăn uống đâu.

Ragdoll há miệng kêu một tiếng, Sở Tịch bất giác nghĩ đến sau khi biến thành mèo, nói gì cũng chỉ có thể kêu meo meo, ủ rũ cụp đuôi. Lúc này, trùng hợp mèo đen đi ngang qua, cao ngạo liếc mèo Ragdoll một cái. Mèo Ragdoll cứ như bắt được cứu tinh: "Này, tên Nhóc đen kia, gợi ý cho tui coi, tui phải làm sao mới giúp được Tâm Tâm đây?"

Tâm Tâm? Mấy người thân như vậy từ khi nào thế?

Mèo đen lập tức khó chịu: "Thứ nhất, tên của ta không phải là Nhóc đen, tốt nhất thì cô suy xét lại ngôn từ đi. Thứ hai, nếu muốn trở lại thành người, ta khuyên cô hãy thu hồi biểu tình ghê tởm đó đi."

"Cái gì? Anh nói là có thể khôi phục thành người sao?" Mèo Ragdoll hoàn toàn ngơ ngẩn.