“Thần…Thần Minh? Khó trách…”“Khó trách gì?”Diệp Thi Thi mở to mắt, nhìn chằm chằm Tô Tử Hà: Tôn Ngộ Không trà trộn vào hội bàn đào, càng nghĩ càng thấy đúng, trên đời làm gì có người đẹp như thế chứ!“E hèm…”Tô Tử Hà bị mèo hoang nhỏ khen suýt nữa thì sặc: Cách suy nghĩ này…“Anh làm sao vậy anh Tô?”“Không, không có gì, gió to nên bị ho…”“Không sao gì? Anh ho rất… Nhiều.

”Tô Tử Hà dừng xe lại, nhìn Diệp Thi Thi, giọng nói dịu dàng: “Nếu…Được ăn một quả đào thì sẽ khỏi.

”Diệp Thi Thi chợt hiểu ra, đầu nảy số nhanh như chong chóng: Thì ra, Thần Minh rất thích ăn đào, đúng là không giống với người thường, bị ho mà lại ăn đào để dịu cổ họng.

“! ”Tô Tử Hà dùng tay bóp nhẹ nhân trung, lúc đầu chỉ định đùa bé con: Haiz… Khi chuyển thế, đầu óc của mèo hoang nhỏ chưa phát triển à…Bỗng dưng, Diệp Thi Thi giơ một tay lên, nắm lấy tay Tô Tử Hà: “Anh Tô… Không không…Thần …Thần Minh! Anh có thể giúp người khác thực hiện nguyện vọng thật à?”Diệp Thi Thi nhìn Tô Tử Hà bằng một ánh mắt chân thành,“E hèm, tất nhiên, vết bớt trên mặt cô là minh chứng rõ ràng, sao, cô còn có nguyện vọng cần Thần Minh tôi giúp à?”“Được không?”Tô Tử Hà hất nhẹ tóc về đằng sau, nói đầy tự tin: “Đương nhiên, nguyện vọng gì, cứ nói cho Thần Minh nghe.

” Thì ra bé con có mong ước…Con gái thôi, còn thích gì ngoài túi xách, kim cương, nhà, xe…Cứ nói đi, cho em hết!Diệp Thi Thi suy nghĩ, lại nắm lấy tay Tô Tử Hà, hỏi lại: “Chắc chắn là nguyện vọng gì cũng được à?”Tô Tử Hà thấy ánh mắt khi mong muốn gì đó của mèo hoang nhỏ, quá đáng yêu, phì cười: “Cứ nói đi, tôi là Thần Minh.

”Diệp Thi Thi giơ tay trước mặt Tô Tử Hà, năn nỉ: “Làm ơn tháo nhẫn ra cho tôi!”“Gì!”Tô Tử Hà không ngờ bé con lại nghĩ vậy, sao không giống bình thường!Nói xong Diệp Thi Thi ngẩng đầu nhìn Tô Tử Hà: “Được không?”Tô Tử Hà vội vàng hất tay Diệp Thi Thi, từ chối: “Không được!”“Nhưng! Anh vừa bảo chỉ cần nói ra, sẽ thực hiện! Sao lại không!”“Nhưng… Đổi đi, cái này không được.

”“Không cần đổi… Chuyện nhỏ thế cũng không làm được à?”“Có phải cô sỉ nhục Thần Minh không? Lại còn chuyện nhỏ thế, là sỉ nhục Thần Minh, cô hiểu không? Tôi là Thần Minh, Thần Minh đó, không phải người hầu của cô, chuyện này tôi không giúp được, đổi nguyện vọng khác đi.

”Tô Tử Hà nói một ra một đống lý lẽ, để bé con thay đổi suy nghĩ.

“Nhưng mà… Nhưng mà đổi cái này anh cũng không làm được!”“Tôi là Thần Minh, cô đang khinh thường năng lực của Thần Minh!”“Tôi đổi nguyện vọng, anh có chắc chắn là thực hiện được không?”Tô Tử Hà thấy bé con đồng ý đổi nguyện vọng, ngẩng đầu vội, tiếp tục hất tóc: “Ừ, nói đi.

”“Tôi muốn 200 triệu tệ.

”“! ”Tô Tử Hà quay đầu lại… Nhìn ra ngoài xe, gõ nhẹ lên cửa xe: Kể cũng lạ…Bé con có bao giờ cố chấp thế đâu!Không phải không thể cho, mà là vừa nghe, đã biết bé con định dùng tiền để mua cái nhẫn đang đeo.

Diệp Thi Thi nhớ lại lúc trước, nghiêng đầu nhìn Tô Tử Hà: “Thần Minh?”“Không được.

”“Đó! Anh thấy chưa! Sao lại không được!”.