Cô nhìn thấy cảnh vợ chồng nhà người ta hạnh phúc mĩ mãn vậy trong lòng cũng nảy sinh ra một cỗ ghen tỵ. Cô nghĩ mình cũng nên về làm hoà với tên ngốc kia thôi, để hắn hiểu lầm lâu như vậy sẽ rất rắc rối. Lái xe về tới nhà thì đã muộn rồi, cô mệt mỏi cùng uỷ oải bước vào nhà, ấn chuông cửa thì thấy quản gia ra mở cửa. Trời đã khuya cô không nghĩ nhiều đi về phòng mình ngủ một giấc, mai dậy tính tiếp.

Đi qua phòng hắn liền thấy chai rượu vất lung tung, cô thở dài ngao ngán, đẩy cửa đi vào liền thấy hắn nằm lăn ra đất. Trời đã lạnh rồi cô đỡ hắn lên giường sau đó đắp chăn lại cho hắn. Chuẩn bị đứng lên về phòng liền bị một cánh tay nào đó kéo lại. Cô bị kéo rất mạnh liền không kịp đề phòng ngã nhào vào lòng hắn. Toàn thân hắn có một mùi rượu nồng đậm toả ra, cô nghĩ chắc hắn đã uống rất nhiều.

- Anh uống nhiều như vậy rất hại sức khoẻ - cô nhỏ nhẹ nói

- Nói đi, anh muốn nghe giọng em nhiều hơn nữa, vì anh biết sau khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ biến mất, mặc dù là mơ nhưng anh rất muốn hưởng thụ cảm giác có em - Hắn mơ màng nói

- Anh không hề mơ, là em thật mà - cô ngồi bật dậy nói, đưa tay hắn lên gò má mình để hắn cảm nhận được đây không phải là mơ

- Giấc mơ này thật đẹp - hắn nói rồi cười nhẹ

Cô thấy vậy liền cảm thấy bất lực, hắn không tin đây là thực, mọi cảm giác mệt mỏi uể oải của cô ùa về, cô nằm xuống gối đầu vào tay hắn thiếp đi, trong giấc ngủ cô cảm nhận được có một vòng ôm siết chặt lấy thân thể mình, một cái ôm rất ấm áp...

Sáng hôm sau

Hắn tỉnh dậy liền biết tối hôm qua chỉ là một giấc mơ, cảm nhận được tay mình có cảm giác nặng, hắn quay ra liền nhìn thấy cô đang ngủ ngon lành, khuôn mặt mịm màn trắng trẻo khiến người ta muốn cắn một cái. Hắn ôn nhu vuốt mà cô sau đó hôn trộm cô một cái. Khẽ mỉm cười, hắn ôm cô càng chặt hơn. Nhớ lại chuyện đã sảy ra, tâm của hắn liền lạnh lẽo đi mấy phần. Buông cô ra hắn liền đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.

Khi đi ra thấy cô vẫn ngủ tính gọi cô dậy. Hắn đi tới gần cô, ngồi xuống bên giường định lấy tay lay cô tỉnh nhưng lại không nỡ. Ngồi bên giường hắn liền ngẩn ngơ nhìn cô ngủ say. Lấy tay vuốt nhẹ những ngọn tóc đã rủ xuống mặt cô, hắn lại không kiềm được lòng mình cúi xuống hôn cô một cái, đã hôn cô hắn lại muốn hôn nhiều hơn nữa. Hắn cố dặn lòng mình là không được dao động với cô nữa, nhưng hắn cố dặn lòng mình càng nhiều thì lại càng dao động với cô hơn

- Gã ngốc, ai cho phép anh hôn em hả ? - cô khẽ mở mắt nói

- Sao em lại, em tỉnh từ lúc nào - hắn hỏi

- Từ khi anh dậy - cô cười

- ... - hắn nghẹn họng nhất thời ngượng ngùng không nói gì

Thấy vẻ mặt ngượng ngùng vì xấu hổ của hắn khiến cô buồn cười, cô nâng tay kéo hắn xuống rồi chủ động hôn hắn. Hai người dây dưa với nhau không dứt, đến khi cả hai không thở được nữa mới lưu luyến buông nhau ra, cô ngồi dậy sau đó nhẹ nhàng giải thích cho hắn tất cả mọi chuyện xảy ra, cô kể từng li từng tý sợ là thiếu mất chi tiết nào. Hắn ngồi một bên ngơ ngẩn nghe, vẻ mặt đầy choáng váng

- Anh đã hiểu chưa ? - cô vừa thở vừa nói

- Rồi....xin lỗi vì đã không tin tưởng em - hắn nói rồi ôm cô vào lòng

- Em nhận được thiệp cưới của Sơn rồi này - cô cười nói

- Ừ - hắn ôn nhu nói đầu dụi vào vai cô

- Anh này...em có một tin vui cho anh - cô cười lộ răng khểnh ra

- Sao ? - hắn lắng nghe cô nói

- Lúc em đưa Nhã Phương vào viên thì thấy mệt mỏi liền đi khám, kết quả là em có thai hai tháng rồi - cô cười nói

- Thật ? - hắn không tin đặt tay lên bụng cô hỏi

- Thật mà - cô cười rồi nhéo má hắn giọng đầy cưng chiều

Kể từ đó, khi biết tin cô có thai hắn luôn luôn dành thời gian bên cô, hễ cô muốn làm việc lại trách mắng cô nói cô cần nghỉ ngơi, hắn tự tay làm hết tất cả mọi việc. Hạo Minh nghe tin minh sắp có em liền vui không tả nổi. Thằng bé hôm nào cũng sang phòng cô áp tai vào bụng cô xem em của mình như thế nào. Từ lúc cô có thai hắn liền chuyển hết công việc vè nhà làm, hắn luôn ở cạnh cô 24/24.

Khi đám cưới Nhã Phương tổ chức trên biển, hắn liều mạng ngăn cản cô không được đi sợ rằng có chuyện xảy ra. Đương nhiên cô cũng kịch liệt phản đối rồi. Hai vợ chồng cãi nhau về việc cô có đi dự hay không. Hắn nghe cô khuyên hết lần này tới lần khác đều mặt lạnh lắc đầu. Nghĩ tới đây cô nghĩ mình nên dùng biện pháp mạnh. Nếu nhẹ nhàng khuyên nhủ không được vậy cô sẽ dùng biện pháp mạnh

- Em mặc kệ anh không cho em đi em liền sang bên chỗ anh trai và mẹ em bên đó còn có cả chú em nữa. Em sẽ đi 1 năm, em sẽ không gặp mặt anh nữa - cô nói như quát

- Vợ à, em phải hiểu nếu dám cưới trên biển rất nguy hiểm, ngộ nhỡ bão kéo tới rồi chưa kể mấy việc như tàu đâm phải băng trôi thì sao - hắn nhẹ nhàng nói

- Không có mấy việc như trên phim ảnh đâu, anh quá lo lắng rồi - cô nói

- Vợ à, con cũng gần được 3 tháng rồi không thể mặc đồ bó đi tham dự lễ cưới được - hắn kiếm cớ khác

- Không mặc đồ bó là được chứ gì - cô nói

- Không được đi dày cao gót nữa - hắn nói

- Được - cô bất chấp nói

- .... - hắn bất lực, đánh ngậm ngùi đồng ý cho cô đi

Thấy hắn đồng ý cô liền vui mừng không siết. Cô liền gọi điện cho Nhã Phương nói mình sẽ đi được. Nhã Phương nghe vậy liền vui vẻ buôn với cô hơn hai tiếng đồng hồ. Tất cả những việc chuẩn bị đám cưới đều nói hết. Còn nói là sau này muốn con của cô và con của Nhã Phương kết hôn. Cô buồn cười nói nhỡ may nếu là cả hai cùng sinh nữ hoặc cùng sinh nam thì sao. Nhã Phương liền im bặm không nói gì chuyển đề tài khác. Cứ như vậy cả hai tám đến không biết chán