Thư Đường ngây người thật lâu.
Đôi mắt ‘hắn’ như một biển đen rộng lớn vô bờ vô biên, sẽ không làm cô sợ hãi, xong lại mang đến cho cô cảm giác như đang chìm dần vào phiến biển rộng ấy, ảo giác dần dần trầm luân vào.
Cô nhất thời thất thần, đến khi hoàn hồn, không biết tại sao ‘hắn’ lại véo véo mặt cô, bèn ra chiều người cá buông cô ra.
Nhưng người cá lại rũ mắt nhìn về bé vịt vàng.
Cô căng thẳng, theo bản năng véo véo bé vịt vàng một cái.
Bé vịt vàng: “Éc”
‘Hắn’ véo véo bé mèo.
Bé mèo: “Á”
Thành phố Nam Đảo đêm nay mưa rất lớn, tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ mãi không gián đoạn.
Tận khi đến trước giờ ăn cơm, bầu không khí mờ mịt khó tả này vẫn không tan biến.
May thay, đống củi mà lần tước Thư Đường và người cá phải lăn lộn bên ngoài mới có lúc này đều được chất đống trong một góc của phòng khách, tạm thời tòa Bastille vẫn chưa mở điện, nên đống củi này có thể đảm bảo cho họ có được bữa cơm chiều nóng hôi hổi.
Cái nồi Thư Đường mới mua cũng có tác dụng, đương nhiên là thay thế chiếc nồi tự sôi bị hỏng kia.
Người cá nhóm lửa, chêm củi, Thư Đường ngồi bên kia đang cố gắng mày mò chiếc nồi bằng giá đỡ gỗ, hai người hợp tác, chưa mất bao lâu đã có được một nồi canh phi lê cá sôi ùng ục.
Thư Đường vừa ăn vừa kể cho người cá nghe ‘chi trả’ có nghĩa là gì, đó là phúc lợi của nhân viên.
Nhưng nhắc đến chuyện này, Thư Đường lại nghĩ đến việc khác: Cô vốn định rằng hôm nay sẽ đến thăm hoa hồng nhỏ, đưa đồ xong là đi ngay.
Hôm nay chỉ xem như là huấn luyện cứng trước, ngày mai mới được xem là ngày đi làm chính thức.
Thư Đường rất quý trọng cơ hội chuyển chính thức này. Đặc biệt là nhận lương còn được mò cá, lại còn được chi trả, so với lúc làm thực tập sinh ở khoa cấp cứu thì đãi ngộ cao hơn khỏi phải bàn, Thư Đường vẫn rất nhiệt tình với công việc này.
Vậy nên ngày đi làm chính thức đầu tiên, cần phải để lại cho đơn vị, cho đồng nghiệp mới ấn tượng tốt đẹp.
Mặt Thư Đường bỗng bị véo một cái, cô theo bản năng á một tiếng, bấy giờ mới hoàn hồn.
Cô phát hiện ra, tầm mắt người cá nhìn cô như bóng với hình. Nếu là trước cũng rất thích nhìn thật đấy, nhưng bây giờ đã sang một level mới, nhìn không chớp mắt.
— Cứ như chỉ cần chớp mắt, cô sẽ biến mất vậy.
Thư Đường thừa nhận, bản thân đã bị mềm lòng trước ánh mắt như thế.
Cô nhìn trời mưa to bên ngoài, tự nhủ: Dù sao thì cũng gần mà, cứ ngủ lại một đêm, sáng về vẫn còn kịp.
Thế là ăn uống no đủ rồi, Thư Đường không hề nói sẽ trời đi, mà vẫn đi tới đi lui như bình thường, rồi lên lầu cùng người cá đi ngủ.
Đêm nay vừa mưa gió bão bùng, Thư Đường mở chiếc đèn bàn trên đầu giường, thế là cả căn phòng được bao phủ bởi ngọn sáng dịu nhẹ dễ chịu, cũng nhờ thế mà ấm áp hẳn lên.
Mãi cho đến tận lúc này, thần kinh căng chặt của người cá mới chậm rãi thả lỏng lại, dán sát vào Thư Đường, dùng đuôi cá khoanh cô lại đầy chiếm hữu.
Thư Đường đã sớm nhận ra mỗi khi người cá ngủ sẽ ở tư thế ngồi, ngày thường thì thôi, đêm nay mở đèn rồi, Thư Đường mới thấy tư thế này của người cá trông không thoải mái chút nào.
Cô nghĩ ngợi, nói: “Hoa hồng nhỏ này, anh ngủ thế sẽ bị thoái hóa cột sống đấy.”
Người cá ghé sát vào cô, rít với cô một cái, bày ra vẻ hoang mang.
Thế là, Thư Đường bèn giải thích cái gọi là thoái hóa cột sống.
Người cá thân là bá chủ biển sâu, lực eo rất đáng sợ, xương cốt cũng chẳng như người thường, hoàn toàn không thể xảy ra cái bệnh vặt này; chỉ có giống loài Thư Đường, yếu ớt, đến đụng trúng đá cũng phải kêu thảm thiết mới bị.
Người cá rít rít với cô ra chiều phản bác.
Nhưng Thư Đường lập tức tỏ vẻ: Cô hiểu nhiều hơn hắn, vậy nên hắn phải nghe lời cô.
Thư Đường bấy giờ rất có khí chất của một bạo quân cơ đấy.
Thật ra điều này không phù hợp với nhận thức của người cá, lại rất vô lý, nói gì thì ‘hắn’ chỉ cần cử động một ngón tay là đủ để đè mèo ta không động đậy nổi rồi.
Nhưng, bé mèo đã quay về, lại nằm bên cạnh.
Những chuyện khác không còn quan trọng nữa.
Thế là, trên gối đầu đã có hai cái đầu.
Tư thế ngủ cũng từ LI thành II.
Thư Đường dém chăn cho mình trước, rồi lại quay sang dém chăn kín mít cho người cá.
Mỹ mãn xoay người, nhắm mắt.
Thế nhưng sau khi Thư Đường ngủ—-
Đuôi người cá lại đảo chăn qua, vòng lấy Thư Đường, tư thế lại thành LI.
Có điều, xem xét đến chứng kéo dài thời gian rời giường của Thư Đường mỗi sáng, chuyện này đại khái cũng biến thành bí mật như ‘người cá không biết lạnh’, sẽ không bị phát hiện.
Ngoài cửa, tiếng mưa rơi tí tách, trong phòng, giấc ngủ sâu lắng.
Ngày mưa trùm chăn ấm ngủ là ngon nhất.
Ngày hôm qua trên giường Ký túc xá mới lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, hôm nay được nằm trong đuôi người cá, Thư Đường lập tức nhắm mắt ngủ ngay.
Vậy nên không hề có gì bất ngờ, Thư Đường dậy muộn.
Thư Đường vốn là người luôn tìm hiểu kỹ về nơi mà mình đến trước khi bắt đầu đi nhằm giảm bớt rủi ro nguy hiểm, vậy nên cô luôn cẩn thận tìm hiểu trước khi đi bất cứ đâu. Nhưng cả ngày hôm qua Thư Đường bị đem đi thẩm vấn, bị bắt đi làm kiểm tra sức khỏe, sáng sớm mới vào giấc, ngày đêm đảo điên, làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn, vậy nên dù có đặt báo thức thì dậy cũng đã muộn.
Cô vội vàng bò dậy thì thấy đồng hồ hiển thị 8 giờ, đầu ong cả lên.
Thư Đường rất lo lắng mình vừa bước chân vào khu 01 đã bị sa thải.
Vậy nên cô vội rửa mặt xong, liền nói với người cá: “Hoa hồng nhỏ, tôi muộn rồi, đi trước đây!”
Nghe vậy, bước chân người cá chững lại.
Sáng hôm nay người cá cố ý dậy sớm, chuẩn bị món cá bạc nhỏ ngon nhất cho Thư Đường. Nhưng lúc này người cá trì độn cũng không phải vởi vì Thư Đường không ăn bữa sáng mà ‘hắn’ đã cố chuẩn bị cho cô.
—Mà là vì thang máy đã bị ‘hắn’ bất cẩn làm hư rồi.
Thư Đường không chú ý đến người cá đang lẽo đẽo sau cô, chỉ chạy như bay, nhưng đến khi nhìn thấy được tình trạng của thang máy, Thư Đường ngây dại, như sét đánh giữa trời quang.
Bóng đen cao lớn đứng sau Thư Đường, thấy cô ngơ ngác nhìn thang máy, hai môi tái nhợt mím lại, có hơi không biết nên làm thế nào.
Nhưng mà, Thư Đường chỉ ngơ ngác một chốc lát, không hề tức giận mà ngược lại còn nhanh chóng xoay người, nhìn qua tâm trạng cũng không tệ lắm.
Thư Đường: “Ầy, hoa hồng nhỏ cũng đi đến đây sao, chúng ta đi ăn sáng thôi.”
Trên đường về, tâm trạng Thư Đường tốt lắm, nói cho người cá nghe cái gọi là ‘bất khả kháng’—–
Nếu ngày đầu tiên Thư Đường đi làm đã đến trễ, tuyệt đối sẽ bị phê bình;
Nhưng hiện tại thì thang máy đã hỏng, đây gọi là bất khả kháng.
Vậy thì chuyện ngủ quên sẽ được che giấu, Thư Đường còn được liệt vào diện người bị hại, lấy được thế phẩm hạnh cao.
Trong khoảng thời gian này, người cá đã có hiểu biết khá là sâu sắc về bản tính Thư Đường:
Năng lực đi săn lẹt đẹt, lười biếng (chuyện gì cũng sai người cá làm), gọi mèo chọc chó (ví dụ như sờ cua mãi dù bị nó kẹp nhưng vẫn không sửa tật), ghiền nhất là mò cá và phơi nắng, chuyện thích nhất là liền tù tì cái mồm.
Ví như hiện tại, bé mèo lười biếng rõ ràng đang vui sướng khi người gặp họa vì có thể tiếp tục lười biếng, nhưng cứ ra vẻ thích nói đạo lý.
Có điều, người cá một suy ra ba:
Nếu Thư Đường muốn đi ra ngoài, ‘hắn’ cứng nhắc giữ cô lại, tuyệt đối sẽ bị cô phê bình;
Nhưng nếu như thang máy hỏng, cô đi không được, đây gọi là ‘bất khả kháng’.
Thư Đường thấy người cá nghe đến là nghiêm túc, còn thường tỏ vẻ tán đồng, ngay lập tức kiêu ngạo hẳn lên.
Thư Đường thầm nghĩ: ‘hắn’ nhất định là sùng bái cô dữ lắm.
Vì chuyện thang máy, nên công việc mới của Thư Đường vượt qua thử thách lớn đầu tiên mà không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Thư Đường và người cá ăn xong bữa sáng, lúc này mới mở tin nhắn của Trần Sinh gửi vào máy truyền tin.
Tín hiệu của vùng cấm đã khôi phục—nhân viên trong khu 01 không có cách nào khống chế được điều này, họ chỉ có thể kết nối lại sau mỗi lần ngắt kết nối, còn bao lâu thì phải phụ thuộc vào người cá.
Người cá lúc này không có tắt tín hiệu đi, vậy nên Thư Đường rất thuận lợi gọi điện thoại được.
Nói thật, đêm hôm qua sau khi phát hiện vùng cấm lại xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của Trần Sinh đó là Thư Đường có thể sẽ chết.
Vậy nên sáng nay sau khi nhận được điện thoại cầu cứu của Thư Đường, khi được thông báo thang máy đã bị hỏng, Trần Sinh nghĩ thầm: Quả nhiên là mèo có chín mạng mà.
Nhưng Trần Sinh ngàn nghĩ vạn suy cũng không ngờ, chuyện đầu tiên Thư Đường hỏi lại là chuyện đi trễ.
Thư Đường rất căng thẳng mà hỏi: “Anh Trần, hôm nay tôi không thể đi làm, sẽ không bị trừ tiền chứ?”
Trần Sinh: “….”
Trần Sinh: “… Không trừ, cô chờ thang máy sửa lại là đi làm được rồi.”
Thư Đường: “Anh Trần, vậy buổi họp sáng nay….”
Trần Sinh: “… Một lát nữa tôi sẽ thêm cô vào nhóm.”
Khi Thư Đường gọi điện thoại cũng không tránh người cá.
Ngay từ đầu Thư Đường đùa nghịch cái máy truyền tin này, người cá cũng không quá để trong lòng.
Thật ra vì lực từ trường từ lực tinh thần mà người cá có thể bắt giữ được rất nhiều tín hiệu và âm thanh điện lưu, việc thao tác và cải tạo chúng nó gần như cũng đã là một loại thiên phú sinh ra đã có. Mà trong vùng cấm này, ngay từ đầu cũng đã xuất hiện rất nhiều loại thiết bị.
—Cho đến khi máy truyền tin phát ra tiếng người.
Lực chú ý của Thư Đường bắt đầu chuyển qua chủ nhân của âm thanh kia.
Người cá quay đầu, con ngươi đen nhánh nhìn về phía cái món hình vuông đen xì kia.
Dù là vùng cấm, hay là trong Ký túc xá mỗi khuya, những lúc cả hai ở chung với nhau chưa từng xuất hiện ‘người ngoài’ bao giờ.
Mấy ngày bị quân đội lãng quên này, tuy là Thư Đường có dùng máy truyền tin nhưng không có tín hiệu. Vậy nên là vọc cát hay chọc cua, thậm chí là lúc ăn cái gì đó, lực chú ý của cô sẽ chỉ đặt lên mỗi mình người cá.
Nhưng mà, bây giờ không thế.
Người cá nghe được Thư Đường nói chuyện, nói chuyện với âm thanh xa lạ kia.
Toàn bộ lực chú ý của cô chuyển sang âm thanh đó, thậm chí còn bủn xỉn chia chút chíu cho dĩa cá bạc thôi.
Lúc họ nói chuyện, không như người cá và Thư Đường: một người nói, một người nghe.
Mà đôi bên cùng nói.
Người cá cũng không nghe hiểu hoàn toàn đoạn đối thoại của cả hai.
Một luồng cảm xúc kỳ quái bao trùm lấy người cá, làm động tác hất đuôi của ‘hắn’ trở nên vô cùng thong thả, vây sau tai nhảy mắt dựng lên với độ cong sắc bén.
Ánh mắt cũng dần có chút đáng sợ.
Con người có bảy nguyên tội: ngạo mạn, đố kị, thù hằn, lười biếng, tham lam, phàm ăn, dâm dục.
Người cá lại không hay biết, rằng cảm xúc kỳ quái này mang tên đố kị trong bảy nguyên tội chết người trên.
‘Hắn’ càng không hay biết, mình lại đố kị kẻ có âm thanh kia cướp đi sự chú ý của cô; đố kị màn đối thoại lưu loát của bọn họ, đã thế còn nảy sinh ra cảm xúc thù hằn và bài xích mãnh liệt.
Nhưng dù có là thế, người cá cũng không làm ra bất cứ động tác gì.
Chỉ là dùng ánh mắt lạnh lẽo, đề phòng và ngập địch ý nhìn chằm chằm cái hộp đen kia.
Nhưng cũng may thay, cuộc trò chuyện không dài lắm.
Thư Đường rất mau đã tắt máy truyền tin, hưng phấn nói: “Hoa hồng nhỏ, tôi có hai ngày nghỉ!”
Tầm mắt của con thú dữ kia nhanh chóng dời khỏi cái hộp vuông đó, vì Thư Đường đã lấy ra cái lược và sữa tắm mới mua, hứng thú phừng phừng mà muốn chải đuôi cá.
Lực chú ý của cô lần nữa chuyển sang cho người cá, thế là người cá tạm thời buông tha cho cái hộp vuông, cảm xúc nôn nóng kỳ quái ấy cũng chậm rãi biến mất.
Đi đến bãi đá ngầm.
Thư Đường múc một thùng nước trong, lấy một chai sữa tắm vị chanh, còn có một cái lược thật bự.
Người cá không biết cô muốn làm gì, cũng không hiểu dụng ý cô tạo bọt, thế là biếng nhác nằm trên tảng đá, lay đuôi cá mặc cô hành.
Chỉ là thi thoảng khi Thư Đường sắp sửa rơi xuống tảng đá, lại dùng đuôi cá cản một tí.
Thư Đường hứng thú lấy sữa tắm chanh ra xoa trên tay tạo thành bọt, rồi như trét kem mà bôi lên khắp đuôi cá.
Chờ sau khi bôi hết cái đuôi, Thư Đường lại xắn tay áo lên, bắt đầu dùng lược chầm chậm chải đuôi cá.
Trong mắt người cá, hành động của Thư Đường như một bé mèo tò mò tay của chủ mình, giơ lên vuốt qua vuốt lại, thậm chí còn rất hứng thú và tò mò mà dùng răng cắn chủ vậy.
Người cá không thấy tức giận hay bị mạo phạm, còn rất dung túng mặc cho bé mèo nhảy nhót lăn lộn trên ‘hắn’.
Thư Đường phát hiện ra đuôi cá rất sạch sẽ, dù sao cũng thường xuyên tắm mình trong biển nên sẽ không bẩn, nhưng nó vẫn rất lớn, đuôi rất dài, nên cần rửa sạch.
Cô ngồi bên cạnh đuôi cá lau rửa—
Thư Đường moi ra được một ít cát, mấy mảnh sò nhỏ.
Rồi Thư Đường moi ra được cái kẹp tóc mấy hôm trước mình tìm mãi không thấy.
Thư Đường moi ra được mấy sợi tóc.
Mùa xuân là mùa rụng lông. Nếu thể tinh thần đùi gà bự của Thư Đường không trong suốt thì nó chắc chắn là một bồ công anh di động, lông mèo bay rợp trời; nhưng hiển nhiên, tuy rằng thể tinh thần sẽ khống chế phần lớn lông rụng, nhưng bản thể cũng biết rụng tóc.
Thư Đường chột dạ rỡ mảnh tóc nâu thuộc về mình xuống.
Cuối cùng, Thư Đường moi ra được cái vòng mà trước khi rời khỏi chỗ này Thư Đường tìm mãi không ra.
Thư Đường: “….”
— Đuôi cá, nơi trả đồ đùi bà bự mất.
Thư Đường là người rất lười, những lúc rảnh rỗi cô chỉ muốn nằm.
Nhưng chải đuôi cá không như thế, đây không phải là công việc, mà thú vui nhất khi nuôi cá.
Như tắm cho chó mèo hay cắt móng cho chó mèo vậy, mỗi khi làm sạch chỗ dơ của chúng sẽ cảm nhận được sự thỏa mãn mãnh liệt.
Thư Đường cũng thế, cô vô cùng thích ý, cẩn thận rửa sạch mỗi một chỗ của đuôi cá đến lấp lánh.
Đuôi người cá có tính dẻo dai, nhưng vây ở đuôi lại rất lớn, chiếc đuôi hoạt bát, nhìn như những sợi len sờ lên có cảm giác rất mềm mại.
Thư Đường nhịn không được sờ tới sờ lui. Lúc này, đuôi cá sẽ khẽ khàng quật tay cô một chút, còn nếu như mà khi sờ đến eo bụng, thì người cá sẽ thẳng thừng xách Thư Đường lên, đặt cô ở một nơi xa ơi là xa.
Lúc đó Thư Đường sẽ biết chỗ này không thể sờ, vì thế liền hứng thú chuyển sang vọc đuôi cá.
Phần lớn thời điểm người cá rất phối hợp, Thư Đường muốn mò chỗ nào nâng chỗ nào, muốn vọc bao lâu thì vọc, dù có duy trì mãi một tư thế cũng không quá sức chút nào.
Thư Đường rất có cảm giác thành tựu mà chuyển sang ‘kết thúc công việc’, sau cơn mưa, ánh sáng chen mình ra khỏi u ám.
Thư Đường đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Cô ngơ ngác nhìn đuôi cá, thật lâu sau mới quay đầu:
“Hoa hồng nhỏ ơi, anh nhìn cầu vòng này!”
Cầu vòng không ở trên trời, mà nằm trên đuôi cá.
Đuôi cá màu lam được rửa sạch đến sóng sánh nước, xinh đẹp, những chiếc vây xinh đẹp như những dãy lụa xanh lam, dưới ánh mặt trời mạ lên, nó hiện ra đủ sắc màu cầu vòng làm người nhìn phải mỏi mắt mê say.
Đuôi cá chưa từng lóe lên ánh sáng đẹp đẽ chói mắt đến thế.
Thỉnh thoảng người cá lại hất nhẹ đuôi cá, cầu vòng lấp lánh ấy sẽ chuyển động theo.
Thư Đường dừng động tác, cọ mình đến bên cạnh người cá.
Người cá cũng chưa từng nhìn thấy chiếc đuôi rực rỡ đến vậy.
Hai ngươi cùng an tĩnh mà ngắm nhìn ‘cầu vòng’ hiện ra.
Thư Đường: “Sau này mỗi tháng tôi sẽ chải đuôi giúp anh!”
Đuôi cá lắc lư, tỏ ý tán đồng.
Thư Đường quyết định liệt chải đuôi cá vào hạng mục giải trí mình yêu thích nhất.
— Trùng hợp thay, người cá cũng nghĩ thế đấy.
Cơm chiều được ăn trên bãi đá ngầm.
Thư Đường vẫn thích ăn ngoài trời hơn, có cảm giác vui sướng như đi chơi bên ngoài ấy.
Thế là cô và ‘hắn’ cùng dọn mấy cái giá và đồ đến đây.
Cả hai vẫn là người chêm củi người khoanh tay chờ ăn.
Chỉ là, vào buổi tối khi Thư Đường được thêm vào nhóm công tác, máy truyền tin của cô không ngừng réo thông báo, thỉnh thoảng phải vào xem một chút, rồi trả lời một câu ‘đã nhận’.
Người cá đương nhiên cũng có chú ý đến động tác của cô.
Động tác thêm củi hơi ngưng lại.
Vào công ty, công việc mới luôn rất phiền phức, Thư Đường không những phải vào vài nhóm mới, mà còn phải phối hợp đăng ký.
Rất mau, Thư Đường nhận được tin nhắn của lão Ngô. Dù sao cũng nhận chức chuyên gia trị liệu của Công Huân, thủ tục hay giấy chứng nhận gì cũng rất phức tạp, đủ loại điều tra.
Lão Ngô nói hồ sơ nhậm chức của cô có chút vấn đề, phải bổ sung một ít giấy chứng nhận, vì quá phức tạp nên gọi thẳng cho Thư Đường, nói Thư Đường những lưu trình nào cần làm.
Một Thư Đường lớn chòng nhòng hai mươi tuổi đầu, còn phải lấy sổ ra ghi chép, nên không chú ý đến người cá đang nhìn chằm chằm vào máy truyền tin trong tay cô.
Màn đối thoại này rất dài, Thư Đường ước chừng lão Ngô luyên thuyền gần 40 phút.
Người cá vẫn an tĩnh chêm củi, luồng cảm xúc kỳ quái lại hiện lên.
Như đã nhận ra bản thân đã ngó lơ ‘hắn’, Thư Đường quay đầu lại muốn nói, thi người cá làm như không có gì dời tầm mắt, nhìn chằm chằm đống lửa.
Ra chiều không thèm để ý.
Dù sao thì phần lớn thời gian ‘hắn’ đều ở trạng thái mặt không cảm xúc, rất khó nhìn ra bất cứ biểu cảm nào.
Thế nên Thư Đường cũng không có chú ý đến biến đổi nhỏ này của hắn.
Cô lại trò chuyện thêm một lát, cuối cùng nói với lão Ngô: “Chờ qua hai ngày nữa thang máy sửa được, tôi đi ra ngoài rồi sẽ bổ….”
Nhưng mà, Thư Đường bỗng cảm giác được đằng sau lưng có một hơi lạnh truyền đến.
Tư thế này hư ảo như thể đang ấn cô vào trong lòng ấy.
Tiếng sóng biển, tiết củi lửa lách tách, tiếng nói chuyện đều biến mất.
Cứ như là vì tò mò máy truyền tin của Thư Đường nên mới đến gần cô vậy.
Mái tóc dài của người cá rũ xuống—
Khẽ khàng gác cằm lên trên vai cô.
Đoạn, ra hiệu cô cứ tiếp tục gọi điện thoại đi.