Biên tập: Min

Vào năm 3036, ai cũng rất khó tưởng tượng rằng còn có vùng cấm bị phong tỏa như vậy. Nơi này ngoại trừ cái thang máy giấu sâu bên trong ra, thì không có bất cứ con đường thông ra ngoài nào.

Thang máy đến, cửa vừa mở, tro bụi ập vào mặt.

Vùng cấm mười năm qua chưa có người đặt chân đến, đã sớm biến thành một mảnh phế tích, trên mặt đất chất đầy mấy lớp bụi phủ.

Đèn điện và dây điện rơi rớt ngổn ngang, vì không có nguồn điện nên áng sáng rất yếu, chỉ có thể dựa vào ánh sáng hắt từ bên ngoài mới có thể miễn cưỡng nhìn ra bên trong—

Thiết bị trong đại sảnh đã rỉ sắt, mốc meo, đồ đạc bàn ghế ngã trái ngã phái, như một phần mộ không người thăm hỏi. Cửa sổ thì nứt toạc, lay lắt trong làn gió biển.

Biệt đội nhóm của mèo A trong thang máy đều là những chuyên gia trị liệu được Yến Thị phái đến, bọn họ không những có lực tinh thần có khả năng chữa trị cực cao, mà còn có sức chiến đấu cực mạnh. Nhiệm vụ hôm nay của họ là tiếp cận 001, nếu được thì dùng lực tinh thần trị liệu 001 khỏi bạo loạn.

Bước đầu tiên, họ phải tản ra tìm 001.

Trước khi đến cả đám đã đưa ra chiến lược: Phân công nhau hành động, đảm bảo cho tỉ lệ sống sót cao nhất, nhưng nếu có thiệt hại một hai người, thì những người còn lại có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

Cửa thang máy vừa mở ra, mấy A cao to, vẻ mặt nom còn trắng hơn cả tờ giấy, động tác ra khỏi thang máy đều trở nên rề rà cả đám.

Nhưng mà Thư Đường—

Cô đến để xem mắt mà.

Thư Đường giành đi trước, vội ra khỏi thang máy.

Chị gái sư tử A là đội trưởng, thấy Hổ Đông Bắc dũng mãnh như vậy, khẽ cắn môi cũng bước ra khỏi thang máy.

Thư Đường đi rất nhanh, lát sau đã không nhìn thấy thân ảnh ai khác

Ẩm ướt, âm u, yên tĩnh.

Thư Đường bước một bước, âm thanh vang một tiếng, chung quanh an tĩnh đến độ chỉ nghe mỗi tiếng thở của cô.

Thư Đường không ngờ viện điều dưỡng Hải Giác lại còn có một nơi chưa sửa sang lại đến thế này, rõ là nhìn bên ngoài rất ngăn nắp, mà bên trong thì rách nát độ này.

Nghe đồn viện điều dưỡng càng nằm gần trung tâm thì viện phí sẽ càng đắt, Thư Đường tính toán, khu 1 nằm ngay trung tâm, viện phí một ngày có khi cả chục nghìn, dù cô là nhân viên cũng không thể không thốt nên lời: Này cũng lố quá.

Thư Đường xoay người như ruồi bọ mất mất đầu, cuối cùng cũng tìm được bản hướng dẫn. Cô muốn thò lại gần xem phòng bệnh nằm chỗ nào, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã thấy một dấu tay.

Màu đen, hình như là dấu tay ấn từ vết máu đã lâu.

Thư Đường run cả người, nhìn khắp nơi: Ma, có người không vậy, đáng sợ quá đi.

Thư Đường thầm nghĩ có khi nào mình đi nhầm rồi không, cô móc tấm thẻ ra xác nhạn thêm một lần nữa, là ‘01’ thật mà!

Cô cúi đầu, sờ sờ lên hộp y tế tùy thân mang theo, đi về hướng phòng bệnh.

….

Đầu bên kia máy theo dõi.

Trần Sinh nhìn chòng chọc vào màn hình, bên trên là thời gian theo dõi thực của vùng cấm.

Trán anh không kiểm soát được vã lớp mồ hôi lạnh.

Chỉ mới mười phút trước—

Trần Sinh vừa mới đưa Thư Đường vào trong, quay đầu lại đã bắt gặp được vị chuyên gia khoan thai đến muộn của Yến Thị kia, anh đơ ra.

Chuyên gia bây giờ mới đến, vậy người vừa vào là ai?

Nhưng đã 15 phút, tiểu đội đã đi vào trong.

Vì khúc nhạc nhỏ này, anh đã không có theo kế hoạch gửi phát sóng trực tiếp đến cho Viện trưởng Khâu ở khu 3, mà dẫn theo binh sĩ của mình đến phòng điều khiển canh giữ bàn đối sách.

Trần Sinh không lo lắng cho an toàn của 001 bên trong, vùng cấm, hay thậm chí là sự tồn tại của cả viện điều dưỡng Hải Giác, không phải là bảo vệ người trong vùng cấm, mà là—bảo vệ những người bên ngoài vùng cấm.

Trần Sinh nhìn chằm chằm máy theo dõi, cuối cùng cũng nhận ra, họ căn bản không còn cách nào.

Chỉ có thể hy vọng cô gái vào nhầm vùng cấm ấy, có thể dựa vào thể tinh thần cấp SSS để giữ được mạng sống.

Nhưng người xảy ra vấn đề đầu tiên, không phải là Thư Đường xông nhầm vào, mà là Nam Alpha báo đen với sức chiến đấu tối cao.

“Mấy cậu mau nhìn này, máy theo dỗi đầu tiên!”

Trên trán báo đen A lúc này lấm tấm mồ hôi, nhìn vệt nước trên mặt đất.

Vùng cấm mười năm nay không ai vào, không thể nào tạo ra vệt nước rõ rệt như vậy được; mà giờ phút này, vệt nước đọng trên sàn phủ đầy tro bụi càng giống như một vệt máu đen nhàn nhạt.

Alpha cứng đờ xoay người—

Cuối hành lang tối om, là một bóng đen không thấy rõ mặt.

Ai nấy đều chững lại.

Bóng đen kia có mái tóc dài, nước biển chưa khô hãy còn nhỏ xuống.

Lách tách, lách tách.

Báo đen A chỉ thấy lòng như muốn nổ tung lên vì sợ hãi, xương cột sống không khỏi run lẩy bẩy, hai chân như đóng chì không cách nào nhúc nhích.

Cái bóng đen cao lớn kia chầm chậm đến gần anh ta.

Một bước, hai bước.

Bỗng, bóng đen thong thả dừng lại.

Động tác của ‘hắn’ chậm chạp xoay đầu qua.

Vì giữa bóng đêm, xuất hiện một ánh sáng vô cùng chói mắt.

Đúng vậy đó, Thư Đường đang hốt hoảng lay chiếc đèn pin của mình.

Chất lượng đèn pin rất tốt, vừa mở lên, gà còn tưởng là trời sáng.

Dưới sự giúp đỡ của nó, Đường Thuần mau chóng tìm ra đường đi vào phòng bệnh.

Cô đẩy cửa, ập vào mặt là gió biển lạnh băng thét gào.

Phòng bệnh, thế mà lại được xây dựng trên biển.

Cách đó không xa, là một mảnh đen nhánh của biển.

Giữa những tảng đá ngầm lởm chởm, một pháo đài khổng lồ đứng sừng sững trên đó, mặc cho sóng vỗ. Tòa thành bằng đá này có hình dáng rất giống với một công trình kiến trúc mà Thư Đường được học trong sách giáo khoa ở kiếp trước, nó hệt như Bastille trong tranh minh họa của nước Pháp.

(*)Bastille, hay chính xác hơn là Bastille Saint-Antoine là một pháo đài rồi trở thành một nhà tù của Paris. Công trình được biết tới qua sự kiện Chiếm ngục Bastille trong thời kỳ Cách mạng Pháp. Vị trí của Bastille ngày nay là quảng trường cùng tên, nằm trong nội ô thành phố, không xa trung tâm Pari

Bệnh nhân ở viện điều dưỡng Hải Giác không giàu cũng sang, có được một căn phòng bệnh độc lập cũng không có gì quái lạ.

Thư Đường: nhưng mà, có hẳn một cái tòa Bastille cỡ nhỏ thì có phải là khoa trương quá không?

Thư Đường biết điều kiện nhà người ta không tệ, nhưng nghĩ cỡ nào cũng không thể tốt đến mức này. Vốn còn đang lo lắng chốc nữa giải trừ xứng gien với người ta có khi nào sẽ gây tổn thương đến trái tim Omega hay không.

Bây giờ nhìn cái tòa Bastille này, lại ngẫm số tiền trong sổ tiết kiệm của mình, Thư Đường cảm thấy: Việc này thành công 8/10 rồi.

Cô nghĩ là người ta hẳn không quá vừa lòng với kết quả xe duyên này cho lắm cũng nên.

— Sau khi kết duyên gen, Omega có thể lấy được cách thức liên hệ với Alpha, lên mạng là dễ dàng nhìn được đối phương ngay.

Nhưng mấy tháng trôi qua, đối phương rề rà không có động thái gì.

Thư Đường nghĩ vậy, bung ô ra che, vội vã đi về phía ‘Bastille’.

Mười năm trước, nơi này trải hàng rào phòng thủ, phảng phất như một đường ranh giới giữa một cái động hắc ám lạnh băng cho dã thú cùng với thế giới hiện đại văn minh; mười năm sau, hàng rào phòng thủ này phủ đầy những nhành bông hồng lam mơn mởn tươi tốt, không còn nhìn rõ trạng thái ban đầu.

Từ xa nhìn lại, ‘Bastille’ có vẻ vô cùng tráng lệ, toàn pháo đài được tạo thành từ vô số tảng đá, loại tảng đá này có thể ngăn cách được lực tinh thần dạo động với mức độ mạnh, đồng thời còn có mỹ cảm nguyên thủy.

Trong đất trời đen tối, trừ tiếng mưa rả rích ra, thì dường như chỉ còn lại tiếng bước chân của Thư Đường.

Trong phòng điều khiển, yên tĩnh đến dọa người.

Bởi vì hướng mà Thư Đường đi đến, chính là ‘sào huyệt’ của ‘hắn’.

Bước đến gần vùng cấm cũng đã là nguy hiểm cực hạn rồi, chứ đừng bàn đến việc sẽ xâm nhập vào sào huyệt của hắn, loại hành vi xâm lấn lãnh địa này, rất dễ chọc giận số 001!

“Không được, để cho mấy người khác cản cô ấy lại!”

Trần Sinh theo bản năng đưa bộ đàm đến bên miệng, song trước sau không hề phát ra tiếng.

—-Anh không thể vì một sai lầm của người đi nhầm, mà hy sinh tính mạng người khác.

Nhưng vào lúc mà anh do dự, Thư Đường đã đi qua đường đá dài ngoằng, gõ lên thành lũy bằng đá.

Không có bất kỳ âm thanh nào.

Thư Đường hỏi: “Có ai không?”

Vẫn không có hồi đáp.

Trong bóng đêm, sóng biển vẫn miệt mài không biết mệt vỗ vào bờ.

Lúc này, mưa dừng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cũng nhờ thế mà giác quan càng thêm rõ ràng.

Thư Đường có cảm giác lạnh sống lưng, dường như phía sau có một con dã thú đáng sợ nào đang trầm mặc nhìn cô chằm chằm.

Bước chân Thư Đường khựng lại.

Nhưng còn chưa chờ cho Thư Đường gây ra phản ứng gì, giây tiếp theo, cô đã ngửi thấy được một mùi hương chưa từng có, xa lạ nhưng mê hoặc.

Từ nhỏ đến lớn Thư Đường chưa từng ngửi được mùi pheromone.

Năm cấp ba, từng có một Omega trong một lớp nào đó bị mất hiệu lực của miếng dán ức chế, làm cho Alpha ở đó như hổ báo cáo chồn nhìn chòng chọc.

(*) miếng dán ức chế: nhằm ngăn mùi pheromone phát ra vào những lúc đến kỳ phát tình của O hoặc A. Ngoài cách dùng miếng dán thì còn có thể tiêm chất ức chế, nhưng có thể gây ra tác dụng phụ như mệt mỏi hay dễ bị gắt gỏng (với A)

— Thư Đường bấy giờ đang quét rác.

Pheromone của bé O mau chóng lan đi, Alpha hai mắt đỏ ngầu, sắp xảy ra một loạt bạo loạn không thể miêu tả.

— Thư Đường vẫn đang quét rác.

Cuối cùng Omega chọc người trìu mến kia túm được vạt áo Thư Đường.

Thư Đường:?

— Thư Đường đến là ngoan ngoãn thay đổi chỗ quét rác.

Cuối cùng, trong vụ tai nạn nghiêm trọng này, Thư Đường đã giúp cả lớp nhận được cờ đỏ của giải vệ sinh.

Thư Đường: pheromone á, không phải là mùi nước hoa à?

Vậy nên mới đầu, Thư Đường, người chưa từng ngửi được pheromone, căn bản là còn chả biết đây là cái gì. Chỉ là cô bắt đầu không tự chủ được mà thả ra pheromone, sự phân tán của pheromone kích thích đầu não cô ong lên, trái tim đập như đánh trống, điên cuồng nhảy lên.

Một hồi lâu sau Thư Đường mới bình ổn được tiếng tim đập kịch liệt của mình:

Chết thật, ai đang nướng cá gần đây vậy?

Thư Đường do dự trong chốc lát, thôi thì vẫn làm lơ loại cảm giác nguy hiểm của bản năng bị một loại sinh vật nhìn chòng chọc kia đi. Đi theo mùi hương chanh biển cùng mùi cá nướng giòn giòn thơm thơm.

Sau máy theo dõi, hô hấp của mọi người cũng chậm lại nửa nhịp.

Đầu tiên, Thư Đường thấy vệt nước trên hành lang đá, ngay sau đó là một bóng đen đứng ở mạch đá ngầm cách đó không xa.

— Thật sự có cá này.

Trên đá ngầm, là một người cá vùi nửa người trong nước.

Mái tóc dài màu trắng bạc của hắn xõa ra mặt nước.

Dưới trời mưa to, hắn chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi ngươi không có tiêu cự, chỉ độc một mảnh đen nhánh.

Ngũ quan đẹp tuyệt vời như thể được thần tự tay nhào nặn, thậm chí là những chiếc vây sau tai cũng nửa trong suốt màu xanh lam, tao nhã và xinh đẹp.

Nhưng đối diện với tạo vật tuyệt trần như thế, người bình thường không phải sẽ cảm thấy kinh diễm, mà là sởn tóc gáy!

Đó là một nét đẹp nguy hiểm, và cực kỳ cực kỳ quỷ quyệt.

Thành phố Nam Đảo mây dày, mưa rơi hết đợt này đến đợt khác không ngớt, vừa mới dừng không bao lâu, mà lại như muốn mưa nữa rồi.

Hết thảy những chuyện phảng phất như một màn dạo đầu của đêm mưa lạ.

Trên thực tế thì đúng là thế: Mười năm trôi qua, những biến hóa trên người ‘hắn’ đã không còn ai biết, lực tinh thần dường như đã xảy ra biến dị cổ quái gì đấy trên người hắn, các chuyên gia trị liệu trong viện điều dưỡng đều đang bất an phán đoán, so với người, ‘hắn’ càng giống với một chủng vật dị hợm rơi xuống khu ô nhiễm hơn, là quái vật.

Bên trong phòng điều khiển, tất cả đều tự dặn lòng:

Đừng thét!

Đừng chạy!

Cô đừng có làm ra bất cứ động tác phòng hộ nào, vì chỉ cần quay người lại bỏ chạy, sẽ lập tức bị xé nát!

Ngay vào lúc Trần Sinh cho rằng cô bị dọa đến choáng váng thì—-

Thư Đường bước nhanh qua, ngồi xổm xuống tảng đá ngầm, duỗi tay ra, chiếc ô liền che lên trên đầu người cá, thay hắn che chắn những hạt mưa to lớn bên ngoài.

Chú thích: Chương này có xuất hiện một số từ thuộc về thế giới ABO, giải thích sơ lược:

Alpha và Omega sẽ xảy ra những đợt phát tình, và khi đến kì phát tình, cả A và O đều sẽ không khống chế mà tỏa ra pheromone để hấp dẫn khác giới. Khi bị pheromone khống chế, họ sẽ muốn gần gũi và đụng chạm người khác giới để giải tỏa cơn khó chịu ấy, và cách làm nhanh chóng cũng như thực tế nhất là làm tình.