Ngày đầu tiên sinh tồn nơi hoang dã.
Ban đêm, đương nhiên là vẫn sẽ ngủ trong chiếc lồng lớn của tòa Bastille rồi.
Thư Đường móc ra chiếc gối đầu đã được hút chân không, còn có chiếc thảm đơn giản bố trí lại, chiếc lồng sắt này mới miễn cưỡng có dáng vẻ của một chiếc ‘giường’. Cô đưa thảm cho người cá, còn mình thì dùng bộ phòng hộ kia, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô không biết, sau khi cô ngủ, người cá với mái tóc trắng dài mở trừng hai mắt, dán sát vào Thư Đường, đuôi cá hất bộ đồ phòng hộ trên người Thư Đường đi, vòng qua Thư Đường cuốn cả người cô vào bên trong đuôi cá.
Thật ra hơi thở Thư Đường rất thơm, chỉ cần đến gần cô, mùi pheromone ấy rất dễ trấn an được cơn cáu kỉnh của người cá, mang đến cảm giác an bình. Nhưng suốt một đêm, người cá đều không thể say giấc mà thỉnh thoảng phải mở mắt ra, xác nhận lại Thư Đường vẫn còn ở phía sau, mới có thể nhắm mắt lại được.
Người cá tỉnh dậy rất sớm, ‘hắn’ nhìn chằm chằm Thư Đường, quan sát phản ứng của Thư Đường, chờ Thư Đường ý thức được tình cảnh hôm nay của mình thì sẽ phản ứng như thế nào.
Ngày đầu tiên bị nhốt ở vùng cấm, rất lâu rồi mới được ngủ đến khi tự tỉnh nên Thư Đường ngủ nhiều thêm mấy tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Người cá chờ từ sáng đến giữa trưa, lại chờ từ giữa trưa đến tận chiều.
Người cá tưởng là Thư Đường hôn mê, thò đến gần xách cô lên huơ huơ.
Thư Đường mơ mơ màng màng: “Đừng quậy, hôm nay không đi làm.”
Cô còn muốn ngủ tiếp, nhưng người cá không cho lại xách cô lên.
Đúng vậy, đã mười mấy tiếng đồng hồ Thư Đường không ăn gì, người cá nghĩ cô mà còn ngủ tiếp thì sẽ đói chết mất.
Thế là không màng Thư Đường có ý định thiên trường địa cữu trên thiên đàng hay không, cưỡng chế xách cô đi xuống lầu.
Ông trời tác hợp, có lẽ là đồng tình với đứa con sen của tư bản Thư Đường đã lâu không nghỉ ngơi, nên hai ngày này nắng chói chang. Ánh mặt trời rọi vào bên trong tòa Bastille, bớt đi không ít sự âm trầm, Thư Đường bị ánh nắng hun cũng tỉnh cả người.
Thư Đường xuống lầu, đi tham quan lại một vòng tòa Bastille. Bên trong tòa thành này có hệ thống tự lọc rút nước không cần dùng điện, vận hành rất tốt; WC lầu một và phòng rửa mặt cũng đầy đủ mọi thứ, trừ cổng lớn như cánh cổng như để ngăn chặn mọi người tiến ra ngoài thì dụng cụ dùng trong sinh hoạt đều được cung ứng hết thảy.
Điều này mang lại cảm giác an toàn cực đại.
Bóng đen cao lớn đi theo phía sau Thư Đường, nhìn cô tò mò dòm trái ngó phải, trừ những lúc Thư Đường đi ra khỏi vạch an toàn sẽ bị túm trở về, thì người cá chỉ an tĩnh nhìn cô.
Lúc Thư Đường rửa mặt, người cá nghiêng nghiêng đầu.
Nhưng sau khi nhìn thấy Thư Đường không ngừng phun bọt khỏi mép, người cá hoang mang tột độ.
‘Hắn’ đột nhiên thò người tới.
Hai mắt đen nhánh nhìn Thư Đường phồng má, chọt chọt.
Thư Đường:”….”
Thật ra Thư Đường cũng mua bàn chải cho hắn.
Cô móc một chiếc bàn chải đánh răng màu lam ra, trét kem lên, lại bắt đầu khua tay múa chân nói cho người cá cách đánh răng như thế nào, người cá nghiêng đầu nhìn cô.
Thư Đường lòng đầy niềm tin, “Học theo tôi này, đơn giản lắm!”
Năng lực học tập của người cá rất mạnh, nhanh chóng nắm giữ được chủ chốt.
Trừ việc lông bàn chải quá mảnh và nhỏ, lúc cầm người cá phải rất cẩn thận.
Thư Đường dạy đến bước cuối cùng, vừa muốn dạy người cá phun bọt ra, nhưng cô còn chưa kịp nói, chỉ nghe ‘ực’ một tiếng.
Người cá xinh đẹp đứng bên cạnh nghiêng nghiêng mái đầu nhìn cô, mái tóc rắng dài rũ nước, đuôi cá lắc lư.
Thư Đường liền đọc mạch não người cá.
Ảo tưởng lời kịch của ‘hắn’: “Lạnh vù vù, ngon lắm.”
Thư Đường thầm nghĩ: Có thể không ngon à, là vị bạc hà đắt tiền nhất đấy.
Cô lo lắng sốt ruột: cá ăn kem đánh răng có chết không?
Quan sát người cá trong chốc lát, phát hiện đối phương không có dấu hiệu trúng độc giãy ra đất, mà còn nhàn nhã lắc đuôi cá, Thư Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ là đột nhiên cảm nhận gánh nặng đường dài của mình.
Tâm tình cô nặng nề dọn dẹp đồ đạc, đột nhiên thấy chiếc bàn chải đã bị niết cong veo.
Thư Đường: “….”
Thư Đường mang vẻ mặt hoài nghi nhân sinh rời đi.
Thư Đường lại không biết, hoạt động tâm lý của người cá lúc này là—-
Trong biển cũng có những loại tảo làm sạch răng, nhưng Thư Đường một hai cứ phải dùng cái cây gậy nhỏ đánh lên cái hàm răng yếu ớt của mình. Phải biết là, suy nghĩ cho hàm răng yếu nhớt của Thư Đường, mà đồ tể biển sau trước nay chỉ đi săn cá mập lớn lại phải cố ý đi tìm săn những chú cá bạc nhỏ bé mềm mại nhất cho bộ răng yếu nhớt của cô.
Có điều, dù là thế thì người cá vẫn dung túng cho sự kỳ lạ nho nhỏ này, thậm chí còn không đả kích cô, nuốt hết cái mùi kem đánh răng lạ lẫm này xuống.
Nhưng mà, mang tâm tình vô cùng vui sướng người cá đi theo Thư Đường vào phòng bếp, ‘hắn’ đột nhiên chú ý đến Thư Đường đang lén lút thả vài viên thuốc hình tròn tròn vào chén của ‘hắn’.
Trong nháy mắt đó, động tác lắc đuôi của người cá dừng lại.
Đúng vậy, trước mắt Thư Đường lại có một vấn đề khác: Làm thế nào để đút thuốc cho người cá.
Thư Đường quyết định dùng phương pháp cho mèo liếm lông, thế là cho thêm thuốc giảm đau đầu và ổn định tinh thần vào trong chén của người cá.
Đại khái là trong một lần đi theo Thư Đường học tập cách thức ăn cơm của loài người, người cá đã mô phỏng được tư thế của Thư Đường, rất bình tĩnh ăn hết bữa cơm trưa này.
—Lúc nuốt viên thuốc vào cũng không thấy biểu cảm biến thay đổi chút gì.
Thân thể người cá đã sớm xảy ra biến dị mà loài người khó có thể lý giải, nếu không đuôi cá cũng sẽ không có sức lực cường đại đến vậy, đừng nói là một hai viên ‘thuốc độc’ với nồng độ không lớn, dù có ăn cả mấy bình như thế cũng không có vấn đề gì.
Người cá làm gì cũng đều nhìn chằm chằm cô, mà Thư Đường đã quen bị ‘hắn’ nhìn chằm chằm, cũng không thấy có bất cứ bất thường nào.
Buổi chiều, Thư Đường kéo người cá đi đến bờ cát tìm tín hiệu, nhưng hiển nhiên việc tìm kiếm này là phí công.
Thư Đường thấy pin của máy truyền tin mình không còn lại bao nhiêu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Mặc dù Thư Đường còn muốn nghỉ thêm mấy ngày nữa, nhưng máy truyền tin hết pin thì vẫn rất phiền phức, đến lúc đó làm sao mà đuổi theo quân đội, làm sao mà gọi xe?
Thư Đường đứng trên bờ cát lưu luyến nhìn bầu trời xanh xanh trên phiến biển này, quay đầu nói với người cá: “Chúng ta rời đi nhé.”
Trong nháy mắt ấy, vây cá sau tai người cá bén nhọn dựng thẳng hết lên.
Cho đến khi Thư Đường đứng dậy kéo người cá cùng đứng lên, ý bảo rằng ‘hắn’ đi cùng cô.
Người cá nhìn tay Thư Đường, trầm mặc theo phía sau cô.
—Không phải cô muốn chạy trốn sao? Cớ gì còn mang theo cả hắn đi cùng?
Bọn họ đi về lại tòa nhà kia, trên đường đi Thư Đường ủ rũ cụp đuôi, cực kỳ giống một con chiên tư bản sau khi kết thúc kỳ nghỉ vui vẻ đến ngày thứ hai.
Thư Đường thở ngắn than dài: “Sau này muốn nghỉ còn phải chờ nửa tháng nữa.”
Thư Đường: “Sau khi về tôi còn phải bổ sung rất nhiều tài liệu, không biết lần tiếp theo được ngủ đến tự tỉnh là khi nào nữa.”
Thư Đường quay đầu nhìn ra trời xanh bên ngoài, biểu cảm vô cùng u ám.
Người cá nghe không hiểu rất nhiều từ mà Thư Đường nói, ví như ‘tài liệu’ ‘nghỉ’, với người cá mà nói thì rất mơ hồ, nhưng biểu cảm của Thư Đường lại quá dễ hiểu—-
Thoạt trông y như đúc cái vẻ lúc cô ngủ nướng không chịu xuống giường vào mỗi buổi sáng vậy.
‘Hắn’ nhìn cô đầy kỳ quái.
‘Hắn’ bỗng ý thức được dường như Thư Đường cũng không chán ghét, sợ hãi ‘sào huyệt’ của mình đến thế.
Người cá nghiêng đầu, có chút vui.
Tâm trạng nặng nề theo Thư Đường mãi, đi đến trước thang máy.
Loại thang máy cao cấp này đều có nguồn điện dự phòng, đặc biệt là khi khu 01 chỉ có duy nhất chiếc thang máy này là con đường đi ra bên ngoài.
Nhưng Thư Đường ấn nửa ngày, thang máy cứ hoài tối đen.
Trong lòng Thư Đường run lên, bắt đầu xoay mòng mòng tại chỗ, cô hỏi người cá: “Nơi này còn chỗ đi khác không?”
Người cá cao lớn không trả lời cô, chỉ là dời mắt khỏi chiếc thang máy, nhìn về phía Thư Đường.
Thư Đường lại bắt đầu lôi kéo người cá vòng đi lòng vòng khu 01.
Nhưng mọi thiết bị ở nơi này đều dùng cho vùng cấm, vì để ngăn cách với thế giới bên ngoài, ngoại trừ những hàng rào tạo bởi hoa hồng lam bao trùm lấy thì chỉ còn lại biển cả mênh mông.
Cuối cùng, Thư Đường nghĩ ra được ba phương án chạy trốn:
- Mở thang máy ra, trốn thoát bằng cách leo qua vách núi đá cheo leo thông qua lối đi ngầm, khuyết điểm dễ dàng cùng chết với người cá;
- Cưỡi người cá du hành trong 200 hải lý biển, bơi đến thành phố bên cạnh, nếu may mắn thì có thể bắt gặp được thuyền trên đường bơi, khuyết điểm là khá tốn cá;
- Chờ nhân viên cứu viện đến, khuyết điểm là cần đánh cuộc với lương tâm của quân đội.
Thư Đường cân nhắc, lại hỏi người cá: “Hoa hồng nhỏ, anh có thể mở cửa thang máy ra được không?”
Thật ra Thư Đường có hơi thấp thỏm, rất lo lắng người cá thật sự có thể làm được.
Dù sao thì nếu người cá làm được thật, há chẳng phải cô sẽ căng da đầu rụng da tay tay không leo núi ư, còn phải mạo hiểm tính mạng bò theo thành thang máy lên nữa.
—Về lớp học thì, không cần thiết phải lên lớp cho lắm.
Cô lại không phải là một sự lựa chọn đương nhiên để làm một kẻ làm công siêu thích đi làm gì cho cam.
Chiếc đuôi của người cá có thể bổ đôi một chiếc thuyền thăm dò, kẻ hèn thang máy đương nhiên là muỗi.
Nhưng người cá lại dời mắt đi, làm bộ nghe không hiểu, ngoe nguẩy đuôi cá.
Thật ra ‘hắn’ nhìn Thư Đường đang không ngừng nghĩ cách rời khỏi chỗ này mới cảm nhận được môt cơn nôn nóng khó nói, sự nôn nóng này làm người cá không ngừng nhìn Thư Đường.
Nhưng người cá không biết nói, thậm chí ‘hắn’ còn không có cách nào biểu đạt ý tứ không muốn cô đi.
Hai người cứ thế trầm mặc, chung quanh chỉ còn lại tiếng sóng biển.
Đột nhiên, máy truyền tin của Thư Đường vang lên.
Người cá lập tức dời mắt nhìn qua, đôi mắt đen nhánh nhìn chặt vào máy truyền tin của cô.
Thư Đường lấy ra thì thấy đúng giờ báo thức reo, nhắc nhở cuối tháng này phải nộp lại báo cáo thực tập sổ khám bệnh ba tháng qua. Công việc này của cô nhạt nhẽo không gì kể siết, nhưng lại vô cùng nặng nề, chứng dồn deadline luôn khiến Thư Đường phải làm việc chồng chất vào mấy ngày cuối cùng.
Thư Đường vừa thấy lịch, hôm nay đã là ngày cuối.
Tiếng lộp bộp trong lòng cô vang lên.
Báo cáo này phải viết ít nhất là mười trang, còn phải viết tay, Thư Đường một chữ còn chưa động vào liền nhẩm tính dù hôm nay có viết cả đêm không ngủ cũng không xong.
Deadline lập tức mang lại áp lực lớn cho Thư Đường, một giây đó, cảm giác lo âu ập đến như núi.
Sắc mặt cô căng thẳng không thôi, nắm chặt máy truyền tin, sợ tín hiệu sẽ lập tức khôi phục, nửa tiếng sau cô sẽ được cứu, vừa về đến sẽ lập tức bị đòi báo cáo.
Không sao, chúa phù hộ bạn.
Thư Đường tràn đầy hy vọng nhìn chòng chọc máy truyền tin.
Giây tiếp theo, máy truyền tin tối sầm, tắt nguồn.
Cuối cùng, một tia hy vọng duy nhất thoát khỏi nơi này cũng tan biến.
Từ đầu đến cuối, người cá nhìn chằm chằm vào Thư Đường, không buông tha cho bất cứ biểu cảm nào hiện trên gương mặt cô.
Sau đó, người cá nghe thấy Thư Đường phát ra một tiếng: “Hầy.”
Người cá:?
Cảm giác này, cực kỳ giống với lúc không làm bài tập hè—
Nhưng bài tập đột nhiên bị rớt xuống sông.
Người cá vẫy vẫy đuôi, hoang mang rít cô hai tiếng liền.
Phảng phất như đang hỏi cô cười cái gì.
Thư Đường cố gắng làm ra một cái biểu cảm bi thương, nhưng khóe miệng lại không kìm được điên cuồng cong lên.
Thư Đường ngoài miệng thở dài: “Làm sao bây giờ, chúng ta chạy không thoát rồi, chỉ có thể chờ người đến cứu thôi.”
Sau đó, người cá nghe thấy Thư Đường hầm hừ khúc ca nào đó, ngồi xuống bờ cát bắt đầu đắp cát.
Người cá:?
Người cá trầm mặc trong chốc lát, duỗi tay sờ sờ lên trán Thư Đường.
Thư Đường:?
Sau khi xác nhận deadline đi mãi đi luôn, Thư Đường thả lỏng cả người, trời càng thêm xanh.
Vốn dĩ ngày đầu tiên sinh tồn ở đảo hoang phải kết thúc bằng việc Thư Đường cơm nước xong xuôi sẽ hoàn hảo đi vào giấc ngủ.
Nhưng sau bữa cơm chiều, Thư Đường mới phát hiện ra người cá biến mất rồi.
Thư Đường cho là người cá đi săn, cũng không quá lo lắng—
Dù sao lần đầu tiên tới tòa thành này, giữa lúc người cá còn rời đi bắt cá mập cơ mà.
Nhưng Thư Đường lại đoán sai.
Người cá không rời đi, chỉ là lặng mình trong bóng tối quan sát cô..
Ngay từ đầu, lần đầu tiên Thư Đường rời khỏi vùng cấm, người cá đã cho là cô bị dọa chạy, ‘hắn’ nôn nóng không biết nên sống cùng Thư Đường như thế nào, chỉ có thể nửa đêm đến mép giường của cô ngủ, ý đồ dùng cách thức không để cô phát hiện ra mà ở bên cạnh cô; mà lúc này đây, sau khi bạo loạn lực tinh thần mức độ nghiêm trọng kết thúc, mối quan hệ của họ đã xích lại gần nhau hơn thế nữa.
Thậm chí cô còn sửa lại chiếc ô nhỏ rồi tặng lại cho ‘hắn’, giờ đây chiếc ô đó đã nằm gọn một góc bên trong lồng sắt, được người cá nhặt lên cẩn thận cất đi.
Nhưng người cá vẫn còn nghi ngờ, nội tâm quái vật mẫn cảm và cảnh giác, ‘hắn’ hy vọng Thư Đường sẽ luôn ở bên ‘hắn’.
Nhưng mà, người cá lại không phán đoán được chắc chắn thái độ của Thư Đường, ‘hắn’ vẫn cần phải thăm dò cô thật cẩn thận.
Ví dụ như đêm nay, người cá quyết định biến mất một lúc.
Thật ra con quái vật cứ giấu mình trong bóng tối, dùng ánh mắt lạnh băng sắc bén chú mục vào Thư Đường, nhìn thì hung tàn và lạnh lẽo là thế, nhưng thử mà cô chạy trốn ra ngoài, thì sự sắc bén đó nhìn kỹ vào sẽ lập tức trở nên phẫn nộ và bi thương.
Như một chú nhím bướng bỉnh, hay một cây xương rồng có gai.
Mà Thư Đường, hiển nhiên không có lĩnh ngộ được hàm ý sâu xa đến thế.
Hai ngày này cô luôn bị người cá kè kè một tấc không rời, một mình hành động thế này là lần đầu tiên.
Đầu tiên là Thư Đường hứng thú phừng phừng thăm dò bên trong tòa Bastille, sau đó lại mò mẫm khắp nơi, tò mò đi bật; chờ đến khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình rồi, cô mới cảnh giác quay đầu lại, sau khi xác định người cá không có ở đây, mới nắm chặt cơ hội ngàn năm có một này, lén lút—-
Sờ túi nilon lấy ra một gói mì ăn liền còn dư lại.
Bóng đen trong bóng tối đang nhìn chằm chằm Thư Đường: “….”
Thư Đường: Uầy, cuối cùng thời cơ cũng có, không ăn nữa là hết hạn đó.
Cá nhỏ tuy ngon, nhưng thực phẩm rác cũng có hương vị độc đáo à nha.
Thư Đường nhân lúc người cá không có ở đây, siết lấy thời cơ định bụng ăn vụng một miếng đồ ăn rác.
Nhưng khi Thư Đường quay đầu lại, lập tức bắt gặp thân ảnh cao lớn.
Người cá không biết đến sau cô từ lúc nào, mái tóc trắng dài dưới ánh trăng càng thêm sáng tỏ, con ngươi đen nhánh, đang nhìn chằm chặp cô đầy sâu kín.
Thư Đường: “….”
Cô cúi đầu nhìn mì gói, thầm nghĩ: đây là món đồ triệu hồi người cá à.
Vào lúc này, khơi thông giữa hai người họ đột nhiên không còn bị ngăn trở.
Người cá vẹo đầu, ý bảo cô giao gói mì giấu đằng sau ra đây.
Nhưng Thư Đường lại không quá tình nguyện giao mì ra.
Người cá nhìn cô rít rít mấy tiếng, thái độ rất không có chỗ cho từ chối.
Thư Đường đi theo đường cũ, nhưng nhìn chung quanh, căn bản không có thứ gì có thể nhét vào tay người cá cả, hơn nữa tay cô còn giấu ở sau, lấy ra là lòi ra ngay.
Hai người giằng co một lát.
Không khí vô cùng căng thẳng.
Cuối cùng vẫn là người cá vươn tay.
Thư Đường đặt đầu mình lên lòng bàn tay người cá.
Người cá cúi đầu: “…..”
Thư Đường: “….”
Nhìn khuôn mặt gác lên lòng bàn tay ‘hắn’.
Người cá mặt vô cảm, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một độ cung rất nhỏ.
Trong bóng đêm, cô mơ hồ nghe ra được một âm thanh phát ra từ cổ họng hắn, một tiếng cười khàn.