Mệnh Kỵ Sĩ

Quyển 6 - Chương 1-2: Tiêu diệt vu yêu tuần thứ nhất “giải quyết công việc thường ngày chất đống như núi”

Ta đẩy ra cửa phòng hội nghị, theo lệ thường phải chào hỏi trước, cũng chính là nói lên một đoạn lảm nhảm ca tụng thần Ánh Sáng.

“Ánh sáng rực rỡ giống như xưa kia phá vỡ bóng tối, mang đến buổi sáng tràn ngập hi vọng, có thể ở buổi sáng tốt đẹp như thế cùng các vị anh em Thánh kỵ sĩ tiến hành giao lưu, cao thanh thảo luận lòng nhân từ của thần Ánh Sáng, thật sự làm cho Sun cảm thấy vô cùng vui sướng…”

Ta càng nói càng cảm giác không quá thích hợp. Mới rồi ta vừa mở cửa, mọi người đều quay đầu lại, sau đó liền nhìn ta mà sững sờ, sững sờ xong lại còn lộ ra biểu tình kinh khủng mất bình tĩnh… Cho dù ta thật sự lâu lắm không có tới họp, cũng không cần dùng biểu tình kinh khủng như vậy để chào đón ta chứ?

“Làm sao lại là cậu?” Metal siêu cấp kinh hoảng mà thét lên.

... Ta thật sự có lâu như thế không tới họp sao?

“Sun! Nghiêm trọng rồi!” Storm đứng lên, bối rối mà báo cáo: “Thời gian hội nghị bắt đầu cũng đã qua mười phút, nhưng Judge knight trưởng tới bây giờ còn chưa đến!”

Ta sửng sốt, lúc này mới chú ý đến vị trí của Judge lại không có ai? Judge knight người mà trước giờ không đến muộn không vắng mặt luôn luôn giao công văn, giải thưởng cần mẫn có thể nhận cả đời lại không có tới họp?

Cậu ta hẳn sẽ không lại lén chạy đi làm chuyện gì rồi?

Ta lập tức hô to một tiếng: “Đi theo tôi!”

Mọi người trong nháy mắt thu hồi thần sắc hoảng loạn, đồng loạt mà đứng lên, sau đó theo ta rời khỏi phòng hội nghị.

Đoàn người chúng ta bước nhanh đi tới cửa chính của Thánh Điện, ta dùng một cái ánh mắt về phía Storm, cậu ta lập tức nhảy ra hô lên với hai Thánh kỵ sĩ thủ vệ: “Các ngươi có nhìn thấy Judge knight trưởng đi về hướng nào không?”

“Judge knight trưởng đi về hướng nào?” Thánh kỵ sĩ thủ vệ ngỡ ngàng mà nói: “Hôm nay vẫn chưa có nhìn thấy Judge knight trưởng.”

Ta lại ném một cái ánh mắt về phía Blaze, cậu ta cũng nhảy ra rống to: “Ngươi xác định? Không được gạt bọn ta à!”

Hai gã thủ vệ giật mình, hai người sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái, hết sức khẳng định mà gật đầu.

Judge không có đi họp, cũng không có ra ngoài, vậy cậu ta rốt cuộc ở đâu?

Lúc này, Roland dùng giọng không quá khẳng định nói: “Judge knight trưởng có thể đã quên hôm nay phải họp, cho nên đã đi sở thẩm phán rồi chăng?”

Cái này… nếu như là lúc trước, ta nhất định sẽ nói không có khả năng, Judge knight trưởng tuyệt đối không có khả năng quên đi họp!

Chẳng qua hiện tại, Judge thật sự không có tới họp, tất cả giả thiết đều coi là có khả năng.

“Đi xem thử.” Ta lập tức quay đầu tiến về phía sở thẩm phán, mười Thánh kỵ sĩ trưởng đương nhiên cũng đi theo phía sau.

Dọc đường, chúng ta dẫn tới vô số ánh mắt kinh ngạc, thậm chí có Thánh kỵ sĩ bất tri bất giác mà đi theo rồi, đoàn người cuồn cuộn mà tới cửa chính sở thẩm phán.

Lúc ta đang muốn dùng ánh mắt, Metal sớm đã chờ không nổi rồi, cậu ta một cước đạp mở cửa chính sở thẩm phán, sau đó xông vào rống lên la hét: “Judge knight trưởng! Ngài ở đâu thế?”

Sau khi Metal xông vào, chúng ta cũng đi vào theo, bên trong Thánh kỵ sĩ đang thẩm vấn và tội phạm đang bị thẩm vấn tất cả đều sững sờ, bọn họ nhìn thoáng qua Metal knight đang xông xáo khắp nơi, sau đó liền quay đầu ngơ ngác mà nhìn chúng ta.

Tội phạm lớn tiếng hét lên: “Tôi chỉ là trêu ghẹo thiếu nữ, tội này không nặng đến mức cần Mười Hai Thánh kỵ sĩ cùng nhau thẩm vấn tôi chứ?”

Ta nhìn quanh một vòng, không có nhìn thấy Judge, chẳng qua điều này cũng không biểu thị cậu ta không ở đây, sở thẩm phán rất nhiều vách ngăn, nhìn quanh như thế chỉ có thể nhìn thấy đại sảnh thẩm vấn bên ngoài cùng mà thôi.

Mặc dù, Judge nếu là tự mình thẩm vấn phạm nhân, bình thường đều sẽ thẩm vấn ở đại sảnh, chẳng qua cũng không thể loại trừ khả năng cậu ta đột nhiên nhất thời nổi hứng muốn đổi cái phòng thẩm vấn khác… Cậu ta hôm nay cũng có thể không tới họp rồi, còn có chuyện gì không thể xảy ra?

Không nhìn thấy Judge knight trưởng, chẳng qua trái lại nhìn thấy phó đội trưởng Judge, ta hô lớn: “Radar!”

“Sun knight trưởng, tôi là Vidar.” Vidar bất đắc dĩ mà tiến tới.

Ta ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, hắn mang theo biểu tình nghi hoặc mà tiến gần, ta ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Judge knight trưởng đâu?”

“Judge knight trưởng hôm nay muốn cùng các Thánh kỵ sĩ khác họp, buổi chiều mới có thể đến sở thẩm phán…”

Hắn báo cáo đến một nửa, ngơ ngác mà nhìn phía sau ta, tất cả Thánh kỵ sĩ trưởng đều ở đây rồi, chỉ thiếu mỗi Judge knight.

Ta khẽ giọng nói: “Judge knight trưởng không có tới họp, nhưng cũng không có ra Thánh Điện, bọn ta đang tìm cậu ta.”

“Đội trưởng không có đi họp?”

Vidar lộ ra biểu tình vạn phần kinh hoàng, ta nghĩ cho dù nghe thấy tin tức Thánh Điện một phút sau sẽ sụp đổ hắn cũng sẽ không lộ ra biểu tình càng kinh hoàng hơn so với cái này, mà biểu tình kinh hoàng của hắn cũng đủ nói rõ sự thật Lesus Judge cũng không có ở sở thẩm phán rồi.

Sau khi ta gật đầu, Vidar mang biểu tình hoảng loạn nói: “Nhưng đội trưởng cũng không có đến sở thẩm phán! Phòng, phòng của ngài ấy cũng tìm qua rồi sao?”

Phòng? Ta lặng đi một chút, vẫn thật sự không có nghĩ tới cái nơi này.

Lúc này, Metal hoảng hoảng hốt hốt mà chạy về đại sảnh, hô lớn như trời long đất lở: “Judge trưởng cũng không ở phòng thẩm vấn, cậu ta rốt cuộc đi đâu rồi, hẳn sẽ không lại, lại…”

Ta cắt đứt lời cậu ta, nói: “Trước đi xem thử phòng của Judge knight trưởng.”

Metal sửng sốt, gật đầu rồi trở về đội ngũ, đoàn người chúng ta lại bước lên hành trình tìm kiếm Judge, mặc dù hành trình này mới một phút đã đến nơi mục tiêu rồi.

Đi tới phòng của Judge, ta gõ cửa, mới chờ ba giây, Metal liền xông đến, bộ dạng muốn đạp cửa tiến vào, nhưng ta ngăn cản cậu ta, bởi vì ta cảm tri thấy bên trong phòng xác thực có người, mà người đó đang muốn mở cửa.

Cửa được mở ra một cái khe, từ khe cửa có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của Judge, cậu ta cau mày nhìn ta, hỏi: “Sun? Tìm tôi có việc sao?”

“Còn hỏi tôi có việc sao? Thời gian họp qua rồi, cậu chưa tới họp, cho nên mọi người đang khắp nơi tìm cậu!”

Ta vừa hô vừa kéo toàn bộ cửa ra, để cho những người khác cũng có thể thấy cậu ta, chẳng qua cửa vừa kéo ra lại nhìn thấy Judge lại có thể chỉ có mặc đồ trong.

Ta có chút kinh ngạc. Gã này hẳn sẽ không…

“Thời gian họp qua rồi?” Biểu tình của Judge thoạt nhìn so với ta càng kinh ngạc, sau khi cậu hỏi một chút bây giờ là mấy giờ, nhíu mày xuống, nói: “Xin lỗi, tôi ngủ quên rồi, trước để cho tôi mặc quần áo.”

Nói xong, cậu ta liền đóng cửa, để lại mười một người chúng ta bên ngoài đối mặt nhìn nhau.

Gã này lại có thể thật sự còn đang ngủ? Cũng đã trễ thế này, Lesus Judge lại có thể còn đang ngủ? Cậu ta lại có thể sẽ ngủ quên?

“Nghĩ làm sao đây cũng đều là việc Sun làm mà!” Earth khó có thể tin hô lớn.

Đúng thế… Shit! Ta lớn tiếng kháng nghị: “Tôi hôm nay có dự họp đấy!”

Earth khen ngợi: “Phải à! Cậu hôm nay thật ngoan, đúng là hiếm thấy! Cũng khó tin giống như Judge ngủ quên.”

Mặc dù cái này nghe làm sao cũng không giống như khen ngợi, chẳng qua nghĩ đến đây là từ trong miệng Earth nói ra, loại ác độc mức độ này nói không chừng vẫn thật được coi là khen ngợi!

Cửa phòng lần nữa được kéo ra, sau khi mặc xong quần áo Judge toàn thân tối như mực đi ra, nhìn thấy mười một cặp mắt đều trợn mắt nhìn mình, cho dù là Judge knight giả vờ tàn khốc mười năm cũng không khỏi lộ ra biểu tình có chút xấu hổ, cậu ta lần nữa xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi.”

Metal lập tức hô lớn: “Đừng lo, Judge trưởng, không có ai trách ngài!”

Đúng là không ai sẽ trách Judge, đối với chuyện Judge ngủ quên này, mọi người chỉ là kinh hãi quá độ khiến cho đầu óc đình công, cho nên trên mặt mỗi một người đều hiện ra biểu tình ngỡ ngàng, so với Judge càng giống như người mới tỉnh ngủ hơn.

“Cậu…” Tại sao lại ngủ quên?

Ta vừa mới mở đầu, Judge liền trừng ta một cái, ta đành phải đem lời phía sau nuốt trở về bụng.

Cậu ta hết sức dứt khoát hạ lệnh: “Bây giờ đi họp.”

◊◊◊◊

Trong phòng hội nghị, ta cùng Judge sóng vai ngồi ở vị trí chủ của bàn dài, hai bên bàn thì mỗi bên ngồi theo phái người tốt ấm áp và nhóm lạnh lùng tàn khốc.

Judge vừa ngồi xuống liền không ngừng lật công văn, mặc dù cậu ta hôm nay phá vỡ nguyên tắc không đến muộn không vắng mặt, nhưng khoản luôn giao công văn này vẫn tiếp tục bảo trì như cũ.

Cậu ta vừa lật vừa nói: “Vụ việc vu yêu xông vào Diệp Nha thành khiến cho thanh danh của Thần Điện bị hao tổn không ít, rất nhiều chi nhánh Thần Điện đều đưa lên thư báo cáo dân chúng sợ hãi bất an, cùng với xin chỉ thị nên phản ứng như thế nào.”

Đích xác là như vậy không sai, chẳng qua bởi vì gần đây thanh danh của Thần Điện Ánh Sáng có chút giảm xuống, cho nên sắc mặt của quốc vương bệ hạ đối với Thần Điện Ánh Sáng tốt lên không ít, ngay cả cấp tiền cũng cấp được đặc biệt sảng khoái. Vì thế, Giáo Hoàng cũng không biết có biết bao cao hứng, còn cố gắng cổ vũ ta đi trên đường trêu ghẹo con gái đàng hoàng, để cho thanh danh của Thần Điện giảm thấp thêm một chút.

Judge sau khi nói xong liền thẳng tắp nhìn ta, ta vội vàng trả lại cho cậu ta mỉm cười xán lạn, cậu ta lạnh lùng nói: “Sun knight trưởng, sinh vật undead hẳn là phạm vi phụ trách của ngài, ngài không báo cáo một chút sao?”

Lúc này, Storm mặt không đổi sắc mà đem một phần công văn đẩy đến trước mặt ta, ta mang theo mỉm cười lật ra tờ cuối cùng của công văn, sau khi ký tên đóng dấu rồi đẩy lại cho Storm.

Ta cười đáp lại mọi người: “Dưới sự chứng kiến của ánh sáng, bóng tối đã không còn chỗ ẩn trốn, dân chúng cũng không cần kinh hoảng.”

Metal khó chịu nói: “Cậu tốt xấu gì cũng trước lật một chút, giả bộ xem vài trang không được sao?”

Cần gì đây? Dù sao báo cáo thư ta ghi ra làm sao cũng không tốt bằng Storm ghi… Chẳng qua phần báo cáo này cũng có thể là Adair viết, hm, nói không chừng là của Roland viết!

Mặc dù Metal nói như vậy, chẳng qua cậu ta chỉ là bất đắc dĩ phải độc mồm một chút mà thôi, thật ra mọi người sớm đã quen công văn không phải của ta ghi rồi, nếu như ngày nào đó ta lấy ra công văn của tự mình viết, mức độ kinh hoàng của mọi người có lẽ sẽ cao giống như Judge hôm nay không có tới họp.

Judge cũng đã quen mà gật đầu, nhìn quanh mọi người, hỏi: “Tuần này có chuyện gì khẩn cấp cần ưu tiên báo cáo không?”

Moon giơ tay lên, khi ánh mắt của Judge chuyển đến người cậu ta, cậu ta liền bắt đầu báo cáo: “Gần đây có tội phạm quan trọng muốn từ Thần Điện địa phương áp giải đến Diệp Nha thành, nhưng Thần Điện địa phương nghe nói có người muốn cướp tù, cho nên gửi tới thư thỉnh cầu giúp đỡ.”

“Tội phạm quan trọng dạng nào?”

“Nghe nói là con trai của thành chủ nơi đó cấu kết với một đám thổ phỉ, trường kỳ ức hiếp dân chúng ở đó, đã gây nhiều thương tổn, cướp bóc, giết người, mê gian và nhiều trọng tội, nhưng thành chủ hình như rất bao che, cho nên thần điện địa phương đã tốn thời gian rất dài thu thập chứng cứ, lại đợi đến khi đối phương phạm án thì bắt người, dưới sự bắt quả tang, lúc này mới khiến cho thành chủ không thể biện hộ cho con trai nữa.”

Việc này nghe lên không dễ làm lắm. Ta liếc Judge một cái, quả nhiên, mặt mày cậu ta nhăn đến đã có thể kẹp chết một con muỗi rồi.

Không biết Judge muốn phái ai đi? Ta có chút tò mò, loại sự việc này nói khó cũng không phải quá khó, mặc dù cái thân phận con trai của thành chủ này khiến cho sự việc trở nên có chút phức tạp, chẳng qua nếu Thần Điện địa phương đã có thể đem tội phạm bắt lại rồi, nghĩ đến đã ổn định đại cuộc, chứng cớ hẳn là đủ để đem tội phạm định tội rồi.

Bây giờ chỉ cần phái cái phó đội trưởng đi cảnh cáo đối phương đừng mơ tưởng cướp tù, như vậy hẳn là đã đủ rồi.

Judge nhìn về phía Roland, hạ lệnh: “Hell knight trưởng, cậu mang theo phó đội trường và hai tiểu đội viên qua giúp đỡ.”

Roland ngẩn ra, sau đó lập tức gật đầu: “Vâng.”

Ta cũng sửng sốt, nhưng lập tức liền hiểu ý tứ của Judge, Roland lên làm Hell knight cùng lắm hơn một năm, đến nay đều chưa tửng ra ngoài làm nhiệm vụ, để cho cậu ta đi ra ngoài làm quen như thế nào tiến hành nhiệm vụ là cần thiết, hơn nữa cậu ta còn mang theo phó đội trưởng, cho nên hẳn là không có vấn đề mới đúng.

Judge lần nữa dò hỏi: “Còn có chuyện không?”

Mọi người lắc đầu, sau đó căn cứ vào tính chất khác nhau của công văn trên tay mà giao cho Judge và bên cạnh ta… là Storm.

Nhưng đây thế nhưng không phải là tán hội rồi, sau khi giao xong công văn, trong bọn họ có không ít người đều đổi lại nhìn ta.

Ta cười dò hỏi: “Các vị anh em có chuyện gì cần báo cáo với Sun không?”

Storm người đầu tiên oán hận mà lên tiếng: “Trầm Mặc Chi Ưng vẫn ở lại không chịu đi, đã đoạt đi rất nhiều người ngưỡng mộ của tôi, nghe nói hội viên của hội ủng hộ Trầm Mặc Chi Ưng đã vượt quá một trăm người!”

Ta suy nghĩ một chút, Trầm Mặc Chi Ưng dù sao cũng là nhân vật lãnh tụ của một cái Thần Điện khác, hơn nữa chúng ta lúc trước vừa lại giam lỏng người ta, bây giờ muốn đuổi hắn đi thật sự thiếu khuyết lý do, đã như vậy…

Ta mỉm cười nói: “Anh em Storm cần gì kích động như vậy? Trầm Mặc Chi Ưng nếu không muốn đi, chúng ta liền ứng với đạo lý bao dung của thần Ánh Sáng dạy bảo cho phép hắn ở lại, chỉ là dưới sự bao dung, giá nên thu lấy vẫn không thể ít, nếu không làm sao có thể bảo người khác tin phục?”

Ta vừa nói hết, mọi người đều vội vàng hỏi Storm: “Nghĩa là gì thế?”

Cặp mắt Storm sáng lên, “he he” hai tiếng rồi nói: “Thu lấy tiền thuê phòng của hắn! Có thể thu được nhiều bao nhiêu thì lấy hắn bấy nhiêu, xem hắn muốn ở bao lâu thì cho hắn ở! Đúng là biện pháp tốt, Giáo Hoàng chắc chắn sẽ rất cao hứng.”

Mọi người cao giọng “Oh oh” vài tiếng, Earth còn giơ ngón tay cái, bội phục nói: “Thật không hổ là Sun, cho dù không thủ tiêu được đối phương cũng phải lột da hắn bằng được!”

Mặc dù ta biết Earth ngươi thật sự hết sức ca ngợi rồi, nhưng ngươi vẫn là câm miệng đi!

Stone giơ tay nói: “Quốc vương bệ hạ yêu cầu cậu đến hoàng cung, làm ra báo cáo hoàn chỉnh cho sự kiện vu yêu lần này. Mặc dù thật ra tôi đã đi báo cáo rồi, nhưng quốc vương bệ hạ hình như muốn “thuận tiện” thương lượng với cậu chuyện cuối năm công chúa và Elliot muốn chính thức thành hôn.”

“Khoan đã!” Ta ngạc nhiên, ngay cả ưu nhã cũng quên, hỏi ngược lại: “Hôn sự của hai người họ liên quan gì tới tôi?”

“Hai người họ kết hôn là không liên quan đến cậu.” Stone gật đầu, nhưng tiếp theo lại nói: “Nhưng quà mừng kết hôn Thần Điện phải đưa thì liên quan đến cậu rồi, hơn nữa Elliot hình như đưa ra yêu cầu với quốc vương muốn tìm cậu làm phù rể.”

Quà mừng kết hôn…Chẳng lẽ quốc vương còn muốn đòi hoa hồng thủ châu có chứa trì dũ thuật? Ta trầm mặc một chút rồi nhận mệnh nói: “Đã như thế, Sun sẽ đi một chuyến vậy. Anh em Stone, anh em Storm, hai ngày sau các cậu theo tôi đi một chuyến.”

“Vâng.” Hai người gật đầu.

Kế tiếp, mọi người vẫn không ngừng báo cáo một đống chuyện, làm cho ta cảm thấy hôm nay thật ra không nên ngoan ngoãn đi họp, nếu sớm biết sự việc nhiều như vậy, ta cũng nên ngủ quên mới đúng!

Earth lạnh lùng nói: “Tiền Sun knight trưởng khắp nơi tìm Mười Hai Thánh kỵ sĩ cùng ông ấy so kiếm uống rượu. Mấy ngày qua, chúng tôi không bị đánh ngắc ngoải thì cũng là uống đến ngắc ngoải, tình huống này rốt cuộc còn muốn tiếp tục bao lâu?”

Earth vừa nói xong, tất cả Thánh kỵ sĩ (ngoại trừ Judge) toàn bộ đều trừng mắt nhìn ta.

Mặc dù ta cũng không muốn đụng vào chuyện có liên quan tới lão sư, chẳng qua dưới tình huống bị trừng bởi mười cặp mắt, ta cũng chỉ có trả lời: “Sun sắp tới sẽ xử lý.”

Nói xong, mọi người đều khinh khỉnh liếc ta một cái. Ở chung mười năm, mọi người đều rất hiểu “sắp tới” của ta chính là có ý lúc rảnh nói sau.

Leaf tiếp theo nói: “Có ba đứa trẻ mới sinh muốn nhờ cậu đặt tên, hai bé trai và một bé gái.”

Ta theo phản xạ liền lấy: “Judges, Notcome, Meeting.” (Ba tên này ghép lại nghe lên giống “Judge-không tới-hội nghị”)

Judge lạnh lùng mà trừng ta một cái, Ta vội vàng quay đầu không nhìn cậu ta, nhưng vừa quay đầu lại vô tình liếc thấy tay của Roland có vẻ muốn giơ nhưng không giơ, hình như rất do dự, cho nên ta chủ động đặt câu hỏi: “Hell knight trưởng, cậu có chuyện gì không?”

Roland lúc này mới mở miệng nói: “Pink bảo tôi hỏi cậu, đá bào dâu của tháng này đâu?”

Chết rồi, ta quên mất! Ta vội vàng quay đầu hỏi: “Anh em Ice, xin hỏi đá bào đâu phải chăng đang trong tiến hành?”

Ice gật đầu nói: “Mứt dâu đã làm xong rồi, xem cậu khi nào muốn đưa đi, tôi tạo băng sau là được rồi.”

Ta thở phào, may là Ice trí nhớ tốt, còn nhớ chuyện ta dặn dò, Pink mà không có đá bào dâu để ăn thế nhưng không phải là nhân vật dễ ứng phó.

“Các vị anh em còn chuyện gì không?” Không có chuyện gì thì tán hội đi! Mở họp lâu như vậy, bụng ta đã đói rồi!

Storm lập tức nói: “Có! Thợ may hỏi, viền vàng trong đồng phục mới của cậu muốn vàng sáng hay là vàng trầm?”

Cloud yếu ớt nói: “Giáo Hoàng bảo cậu đi mời Aidrizzt đến Thần Điện Ánh Sáng ngồi một chút, nếu không sẽ trừ tiền lương của cậu.”

Stone nói: “Công chúa thầm cảnh cáo, ngày hôn lễ nếu như cậu dám ăn diện quá đẹp, đoạt đi phong thái của chồng cô ta, cô ta sẽ không để cậu yên!”

Blaze nói: “Elliot mời cậu cuối tuần đi uống rượu… Ahem! Ý tôi là gặp gỡ một chút!”

“Còn có…”

“Sau đó…”

“Tiếp theo…”

Ta hôm nay thật sự không nên tới họp!

Vất vả lắm mới tán hội… Thật ra là ta vừa tìm được cơ hội nói chen vào, lập tức liền kêu to tán hội, nếu không những báo cáo này căn bản sẽ không chấm dứt, lâu đến nỗi Judge và Storm đều bắt đầu sửa công văn ngay tại chỗ rồi!

Sau khi tán hội, ta gọi Roland và Ice, ba người cùng nhau đi đến phòng của Ice lấy đá bào dâu.

Có lẽ là sắc mặt ta thật sự rất khó coi, Ice mở miệng giải thích: “Cậu lâu lắm không có tới họp, cho nên mọi người đều tích tụ rất nhiều chuyện muốn báo cáo.”

“Cũng không bao lâu đi!”

“Hội nghị thường lệ hàng tuần, cậu đại khái có…” Ice suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Hai tháng không tới.”

“Nào có lâu như thế!”

“Có.” Bên cạnh, Roland gật đầu, chứng thực lời của Ice: “Vừa đúng hai tháng.”

Ta ngoan ngoãn ngậm lại miệng, tranh cãi với hai gã quá nghiêm túc là chuyện vô nghĩa, hai người này căn bản sẽ không nói thật ra cũng không bao lâu gì đó, để cho ta có cái thang đi xuống. Hơn nữa nói đi phải nói lại, ít nhất so với Earth tốt hơn chỗ này, Earth phần lớn sẽ nói: “Ủa? Từ sau khi tiếp nhậm Mười Hai Thánh kỵ sĩ, cậu thật sự từng có đi họp sao?”

Đi vào phòng của Ice, ta và Roland vừa chờ cậu ta làm đá bào dâu, sau đó vừa ăn đá bào việt quất siêu ngọt. Roland vừa ăn vừa còn lộ ra biểu tình sám hối, đối với hành vi lãng phí đồ ăn của mình, cậu ta luôn canh cánh trong lòng.

Vì để cho cậu ta có thể bớt một chút sám hối, ta thừa dịp lúc Ice đang bận làm đá bào, từ trong chén của Roland lén múc một đống đá bào vào trong chén của mình.

Lúc chúng ta ăn gần như xong, Ice cũng làm xong hết rồi, cậu ta tỉ mỉ mà đem hai mươi chén đá bào dâu đóng gói cho tốt, sau đó đưa cho Roland, tiếp theo lại quay đầu cầm cái túi nhỏ thêu biểu tượng mặt trời đưa cho ta, bên trong đương nhiên đã bổ sung chocolate rồi.

Ice nói với ta: “Sun, mùa dâu sắp qua rồi, về sau sẽ không mua được dâu, cho nên tôi muốn thừa dịp bây giờ làm nhiều mứt dâu một chút, để tránh về sau không làm được đá bào dâu, nhưng tôi không có tiền để mua số lượng lớn dâu.”

Thì ra là thế, mứt dâu cần dùng cho hai mươi chén đá bào cũng không phải số lượng nhỏ. Ta gật đầu nói: “Tôi sẽ tìm Giáo Hoàng thương lượng, để cho ông ta cấp một chút kinh phí cho cậu.”

Không biết Giáo Hoàng có chịu cấp tiền hay không, nếu như lão không chịu, vậy cũng chỉ đành… nghĩ cách từ quà mừng kết hôn của công chúa vắt tiền ra rồi!

Xách lên đá bào, thuận tiện xin Ice hai miếng bánh việt quất, ta và Roland bắt đầu đi về phía nhà Pink.

Trên đường, sau khi ta giải quyết hết cả hai miếng bánh việt quất, quay đầu hỏi Roland: “Cậu hai ngày nữa sẽ cùng Xe Lăn ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, cậu bây giờ cùng hắn hẳn là chung sống không tệ chứ?”

“Là Dylan.” Roland có chút không vui mà sửa đúng ta, xem ra giữa bọn họ hẳn là chung sống rất tốt.

Cậu ta còn nhấn mạnh nói: “Dylan rất tốt, giúp tôi rất nhiều chuyện.”

Ta gật đầu, hỏi: “Cậu có từng ở trước mặt hắn bỏ đi ngụy trang của Supreme Dragon không?”

“Có, tôi ở trước mặt tất cả đội viên của tiểu đội Hell bỏ đi ngụy trang, bởi vì các đội viên muốn biết tướng mạo của tôi, tránh cho có người giả mạo tôi.” Nói xong, cậu ta có chút căng thẳng nhìn ta, hỏi: “Để cho bọn họ biết tướng mạo của tôi có gây ra nguy hiểm gì không?”

“Không có! Hẳn là nên để cho bọn họ biết tướng mạo của cậu.” Ta vừa nói xong, biểu tình căng thẳng của Roland buông lỏng không ít. Thấy thế, ta càng tiến thêm một bước hỏi: “Vậy Dylan có biết cậu là Death knight không?”

“Hắn có lẽ đã nổi lên hoài nghi đối với một số chuyện của tôi, nhưng không có hỏi nhiều.” Roland có chút khổ não nói: “Tôi luôn là quên phải giả bộ uống nước, ăn cơm hoặc những chuyện như vệ sinh kia.”

“Qua mấy năm nữa, có lẽ cậu nên tìm lúc nào để cho hắn biết.”

“Cái gì?” Roland giật mình, kinh hô: “Cái này sao có thể…”

Ta ngắt lời cậu ta, nhanh chóng giải thích: “Xe Lăn dù sao cũng là phó đội trưởng của cậu. Hắn thay mặt công việc của Hell knight đã có ba năm rồi, nhưng lại trong mấy tháng ngắn ngủi liền tiếp nhận cậu làm đội trưởng của hắn, hơn nữa còn trung thành tận tâm, cho nên hắn có quyền biết chân tướng!” Dừng lại một chút, lại hỏi: “Huống hồ mùi vị bị người giấu diếm không dễ chịu chứ?”

Mặc dù lúc trước người giấu diếm cậu ta là chính ta, ta thật sự không có tư cách trách cứ cậu ta.

Roland sửng sốt, sau đó liền trầm mặc không nói. Ta vỗ vỗ lưng cậu ta an ủi: “Đừng lo lắng, muốn nói cũng không phải bây giờ nói, mấy năm nữa hẵng nói đi! Đến lúc đó, tôi tin rằng Xe Lăn nhất định có thể tiếp nhận… thân phận của cậu.”

Roland lại chỉ là cười khổ, nhìn ánh mắt của cậu ta hình như vẫn không quá muốn nói, chẳng qua việc này trái lại có thể không cần vội, vài năm sau mới nói cũng không muộn, cho nên ta cũng không tiếp tục đề cập chuyện này.

“Pink bây giờ ở xa không?” Ta có chút lo lắng đá bào dâu sẽ bị tan, nếu như cô ta ở quá xa, vậy ta đành phải len lén sử dụng một chút ma pháp để đảm bảo đá bào sẽ không biến thành đồ uống.

“Ngay ở con phố cách vách Thần Điện mà thôi.”

“Gần như vậy?” Ta giật mình. Có lộn không vậy hả? Cách vách Thần Điện Ánh Sáng có một con vu yêu ở? Cái này nếu truyền ra ngoài, thanh danh của Thần Điện Ánh Sáng đại khái sẽ còn muốn thấp hơn so với ta đi trêu chọc con gái, lôi thôi lếch thếch cộng với nát rượu.

Roland gật đầu, cười nói: “Cô ta nói ở gần một chút tiện lợi hơn, nếu như cậu lại làm ra cái chuyện lớn nháo nhào gì, cô ta mới có thể nhanh chóng chạy tới xem náo nhiệt.”

Một con vu yêu thích xem náo nhiệt… Ta đảo mắt khinh khỉnh, lúc này Roland đột nhiên dừng chân, nói: “Tới rồi.”

Ta ngẩng đầu lên, sau đó liền ngơ ngác mà nhìn căn nhà trước mặt.

Roland đi hai bước, phát hiện ta không nhúc nhích, quay đầu lại hỏi: “Sun, cậu không đi vào sao?”

“Đi vào?” Ta mặt vô biểu tình nói: “Roland, đây là một tiệm búp bê, cậu xác định cậu không có đi nhầm?”

“Không có nhầm.” Roland nói xong, sau đó liền đẩy cánh cửa tiệm búp bê đi vào.

Thấy thế, ta cũng chỉ đành đi vào theo…

“Sun knight! Là Sun knight đó!”

Ta lộ ra mỉm cười tiêu chuẩn của Sun knight, vốn còn đang nghĩ đến câu lảm nhảm thần Ánh Sáng chúc phúc, nhưng vừa đẩy cửa ra, một đống trẻ con đông đảo lớn tiếng la hét, ném đi búp bê đủ kiểu dáng trên tay, sau đó khí thế hùng hổ mà xông về phía ta, rất giống một đội quân đang xung phong!

Đối mặt với đại quân tập kích, nụ cười của ta nhất thời cứng ở trên mặt, ngay sau đó, hai chân ta mỗi bên liền bò lên một đứa trẻ, góc áo bị một đám con nít lôi kéo, ngón tay của hai tay đều bị một đống con nít lôi nắm không buông…  Loại giam cầm dùng một đống trẻ con chồng chất lên này so với hắc ám xiềng xích còn kinh khủng hơn!

Thấy thế, Roland lập tức nói: “Sun, tôi trước đưa đá bào cho Pink, để đá khỏi bị tan.”

Ta bế lên một đứa trẻ, lợi dụng khuôn mặt tròn vo của nó để che lấp mặt của ta, sau đó hung tợn mà trừng Roland vài cái, nhưng cậu ta lại không sợ chút nào, khi đứa trẻ túm lấy tóc vàng của ta không buông, cậu ta lại còn bật cười, gã đáng chết!

Sau khi Roland đi vào, ta vừa làm đồ chơi của trẻ con, sau đó vừa nhìn xung quanh, gian tiệm búp bê này khắp nơi đặt bàn ghế và giường đệm vân vân có kích thước thu nhỏ, đương nhiên không tránh khỏi bày đầy búp bê, thoạt nhìn quả thật là nơi rất đáng yêu.

Ngoại trừ trẻ con, ngay cả những bà mẹ mang con tới thoạt nhìn đều hết sức vui vẻ, mà nhân viên tiệm… Người thú? Ta sửng sốt.

Đứng trong quầy là một gã to lớn cả người lông nhung, đây chẳng phải chính là một loại người thú sao? Mới vừa rồi bởi vì trong tiệm khắp nơi là búp bê lông nhung, không ít còn là đồ chơi tạo hình ma thú, cho nên khiến ta đem người thú này cũng trở thành búp bê rồi.

Một con, hai con, ba con… lại có thể có ba con người thú! Chuyện lần này phiền rồi đây!

Ta đang muốn rút kiếm của ta ra, nhưng phát hiện xiềng xích trẻ con lại có thể ngay cả kiếm cũng không bỏ qua, bọn nhỏ nắm lấy chuôi kiếm và vỏ kiếm không buông, nếu ta rút kiếm, sợ rằng sẽ làm chúng bị thương, cái này nên làm sao đây… Đúng rồi! Gọi Roland.

“Búp bê lớn, búp bê lớn!”

Khi ta đang muốn mở miệng, trẻ con đột nhiên từng đợt mà nhào về phía người thú, ta thầm giật mình!

Người thú cười ha hả bế bọn trẻ lên, sau đó bắt đầu chơi trò ném bắt, thật sự là một cảnh tượng người thú hòa hợp… Nếu như đó không phải là người thú ăn thịt người, hơn nữa mép miệng hắn giống như nhiễu nước miếng, ta sẽ cảm giác tốt  hơn một chút.

Tiệm búp bê vu yêu mở, người thú ở bên trong làm nhân viên tiệm… Pink, căn tiệm này của ngươi hẳn là nên mở ở địa ngục, để cho những thứ như u linh gì đó viếng thăm mới đúng chứ?

Oán trách thì oán trách, chẳng qua ta vẫn yên tâm không ít, những người thú này có lẽ không có tính nguy hiểm gì. Ít nhất bây giờ không có.

“Ngươi thật là được hoan nghênh.”

Nói nhảm! Sun knight thế nhưng là danh từ thay mặt cho ưu nhã, thân thiết, tươi cười, bao dung, tha thứ vân vân… Ai lại không yêu Sun knight? Cho dù là tội phạm cũng thích nhìn thấy ta à!

Pink từ bên trong đi ra, trên tay còn cầm một chén đá bào. Roland thì theo phía sau cô ta đi ra.

Ta vừa nhìn thấy cô ta liền lặng đi một chút, cô ta mặc một bộ trang phục nữ hầu, váy còn bành ra giống như một khối cầu, lấy sở thích cô ta, quần áo này phần lớn là màu hồng. Ngoại trừ cái đó, đỉnh đầu của cô ta còn đeo dây buộc tóc tơ tằm, đôi chân dài phía dưới mang tất dây, cả người nhìn lên thế nhưng thật là dụ người phạm tội!

Chẳng qua chỉ cần nghĩ đến người đẹp trước mắt thật ra là cỗ thi thể, tội ta muốn phạm liền chỉ còn lại tội hủy thi diệt tích này thôi.

Pink cúi người, cố tình làm ánh mắt đáng yêu, nói với bọn trẻ: “Mọi người đều quấn lấy Sun ca ca, chẳng có ai để ý Hell ca ca, anh ấy thật đáng thương!”

Đám con nít ngơ ngác mà nhìn Pink.

Pink cười tít mắt nói: “Mọi người quên Hell ca ca rồi sao? Anh ấy lần trước còn cùng ba anh sói đóng kịch kỵ sĩ đánh ma vương cho mọi người xem đó?”

Đám trẻ cao giọng kêu “oh oh oh”, sau đó như thủy triều rút rời khỏi người ta, chuyển đi giam cầm Roland.

Đối mặt với đại quân trẻ con, Roland thoạt nhìn dường như ứng phó rất thông thạo, cậu ta tiện tay liền túm lên một đứa để ở trên vai, tiếp theo lại bế lên hai đứa, cuối cùng còn có thể dùng chân giở trò với đứa trẻ khác… Ý ta là, chơi cùng đứa trẻ khác.

Pink ngoắc ngoắc tay với ta, nói: “Theo ta đến phía sau đi!”

Mặc dù đang dưới sự chú ý của một đống bà mẹ, theo một người đẹp mặc trang phục nữ hầu đi vào phòng phía sau, hình như không phải chuyện Sun knight nên làm… Chẳng qua Giáo Hoàng đang ra sức cổ vũ ta đi trêu ghẹo con gái, cho nên ta lần này cũng coi như đang làm công đi?

Đi ở phía sau Pink, trên đường còn mơ hồ cảm giác hình như xuyên qua một đường ma pháp, lúc đang chần chờ, lại nhìn thấy Pink đã lười biếng mà nửa nằm ở trên ghế rồi.

Ta lúc này mới chú ý tới cái nơi này vậy mà hoàn toàn giống như đúc căn nhà mới đầu Pink ở, mọi đồ đạc đều không có thay đổi, chỉ có xác lau dọn ở góc hình như thay đổi một cỗ khác.

Đường ma pháp đó phần lớn là để không cho người ngoài xông vào đi? Bởi vì cảm giác không ra dị trạng, ta cũng không để ý nữa, mở đầu liền hỏi: “Ngươi mở gian tiệm búp bê làm chi?”

Pink nhún vai, cả người rúc ở trên ghế nằm, cũng không lo cô ta đã không phải là cô gái nhỏ nữa mà là người đẹp chân dài, lại có thể cứ như thế co hai chân lên để ở trên ghế, ngay cả quần nhỏ cũng từ dưới váy lộ ra để hô hấp không khí trong lành rồi!

Cô ta bĩu môi nói: “Người ta thích búp bê mà!”

Ta thích ăn bánh ngọt, nhưng cũng sẽ không đi mở tiệm bánh ngọt à! Ta đảo mắt khinh khỉnh, chửi ầm lên: “Ngươi không sợ bị Thánh kỵ sĩ phát hiện? Nếu bọn họ bước vào trong tiệm thì sao? Nhân viên tiệm thế nhưng là người thú đó!”

“Sợ gì chứ, năng lực ngụy trang của ta lại cao, chỉ cần không phải Mười Hai Thánh kỵ sĩ, không người nào sẽ phát hiện! Hơn nữa có bao nhiêu Thánh kỵ sĩ sẽ bước vào tiệm búp bê?”

Hai người, ta với Roland.

Nghĩ đến có lẽ vẫn thật không có nguy hiểm gì, ai sẽ tin bên trong tiệm búp bê ẩn náu một con vu yêu ba con người thú chứ? Ngay cả những bà mẹ kia đều coi người thú trở thành người mặc đồ búp bê rồi đi.

“Ngươi không định làm gì với những đứa trẻ kia chứ?” Ta có chút hoài nghi nhìn Pink.

Pink khinh khỉnh liếc ta một cái, bực mình nói: “Nếu muốn làm chuyện gì lén lén lút lút, ta lại đem tiệm mở ở phố cách vách Thần Điện Ánh Sáng? Mặc dù ngươi cái Sun knight này rất không đàng hoàng, chẳng qua Judge knight thế nhưng đâu phải ngồi không!”

“Ta không đàng hoàng cái gì? Cho đến bây giờ, ta thế nhưng được người xưng là Sun knight giống Sun knight trong truyền thuyết nhất đấy!”

Pink tức giận nói: “Cái gì mà Sun knight giống Sun knight… lẹo lưỡi thấy mồ! Mặc kệ ngươi, đá bào nếu không ăn sẽ tan mất.” Nói xong, cô ta bắt đầu ra sức ăn đá bào dâu.

Ta theo thói quen ngồi ở cái ghế lùn ta thường ngồi, nhìn cô ta ăn hết hai chén đá bào, lúc này mới lên tiếng gọi: “Pink.”

“Huh?” Pink đang liếm mứt dâu trên thìa, cô ta trả lời xong, đột nhiên cảnh giác mà nói: “Đừng hòng ta sẽ chia đá bào dâu cho ngươi ăn!”

“Ai thèm? Ta mới ăn xong đá bào việt quất đây!”

“Vậy gọi ta làm gì? Không thấy ta đang bận ăn đá bào à?”

“Có việc muốn hỏi ngươi.” Ta hít sâu mấy hơi, hỏi: “Đủ loại chuyện xảy ra lúc trước rốt cuộc là chuyện làm sao?”

Pink nghiêng đầu, hỏi ngược lại: “Ngươi muốn biết bí mật của Hỗn Độn thần điện?”

“Không muốn…”

“Vậy ngươi còn hỏi?”

Ta có phần không biết nói gì, hơn nữa còn cảm giác rất lưỡng nan. Nếu là biết bí mật của Hỗn Độn thần điện, sau này muốn thoát thân thế nhưng sẽ rất khó rồi, nhưng không biết bí mật thì lại không thể một lần cho vĩnh viễn mà giải quyết vấn đề.

Chần chừ một hồi, ta thành thật nói: “Vậy chuyện có liên quan đến Red, ta, ta đem cô ta…”

“Red thế nhưng không liên quan đến ta.” Pink cướp lời: “Ngươi nếu như phá hủy cô ta, ta còn vui mừng hơn đây!”

Ta sửng sốt hỏi: “Ngươi với cô ta là quan hệ cạnh tranh?”

“Không khác lắm.”

Ta suy nghĩ một chút sau đó lại cảnh giác hỏi: “Ta nhớ ngươi từng nói qua có vướng mắc ở Diệp Nha thành, cho nên không thể không quay lại, vướng mắc đó có liên quan tới sự cạnh tranh của các ngươi sao? Hắn không bị Red làm gì chứ?”

Pink nặng nề mà buông xuống chén đá bào, trừng mắt nhìn ta hô lớn: “Vướng mắc của ta ẩn náu rất tốt, không cần ngươi bận tâm, nhưng nếu ngươi muốn động vào hắn, vậy chúng ta thế nhưng chính là quan hệ kẻ địch rồi!”

Nhìn thấy vẻ giận dữ của Pink, ta vội vàng nói: “Không có chuyện đó! Ngươi cũng biết ta sẽ không dễ dàng động thủ đả thương người.”

Pink suy nghĩ một chút, miễn cưỡng mà gật đầu, sau đó lại từ trên tay xác lau dọn lấy một chén đá bào, tiếp tục ăn.

Mặc dù Pink không có trả lời, chẳng qua ta vẫn từ trong đối thoại nhận được mấy thông tin. Vướng mắc của Pink đích xác là một “người”, hơn nữa hình như không bị Red thương tổn, thông tin quan trọng nhất là… vướng mắc của Pink hình như không phải chỉ ta.

Ta cau mày suy nghĩ vấn đề gì mới sẽ không chọc giận Pink, sau khi suy nghĩ một hồi, đưa ra một cái nghi vấn khác: “Trầm Mặc Chi Ưng lúc trước đã cho ta cảnh cáo, hắn nói gần đây sẽ có người đến Diệp Nha thành, hơn nữa bọn chúng có lẽ sẽ muốn làm hại ta.”

Pink nghiêng đầu nói: “Sun, ngươi không cần phải từ chỗ ta nghe ngóng sự tình, ngươi sẽ rất nhanh chóng rõ ràng cả ngọn nguồn thôi, chắc là mấy ngày nữa đi!”

Ta sửng sốt, vội vàng hỏi: “Tại sao?”

Pink lại chỉ cười hi hi, sau đó ra sức ăn đá bào dâu của cô ta, hoàn toàn không trả lời vấn đề của ta.

Thấy thế, ta quyết định vậy cứ qua vài ngày rồi nói, dù sao qua vài ngày nếu thật sự vẫn còn một đống vấn đề, vậy trở lại tìm Pink khởi binh hỏi tội cũng không muộn, dù sao cô ta hiện tại ở ngay phố cách vách, đi qua còn không tới mười phút.

“Ta hỏi thêm một vấn đề cuối cùng.”

“Vấn đề của ngươi cũng thật nhiều!” Pink tức giận trả lời.

Mặc dù Pink không đáp ứng, chẳng qua ta vẫn không nhịn được hỏi: “Quần lót của ngươi rốt cuộc là chất liệu gì? Tại sao tổ hợp thuộc tính của nó hoàn toàn không giống vải vóc?”

“Oh, là dùng tóc người chết dệt thành.”

… Sớm biết vậy đã không nên hỏi.

◊◊◊◊

Chào từ biệt Pink, lại từ trong trong một đống con nít cướp Roland đi, chọc khóc một đống con nít cũng chọc tức một đống bà mẹ, đem thanh danh của Thần Điện lại giảm xuống mấy phần trăm, sau đó hai ta liền rời khỏi nhà mới của Pink, mở đường trở về Thánh Điện.

“Cám ơn.”

Vừa bước ra khỏi tiệm búp bê, Roland liền từ đáy lòng mà cảm kích ta. Cậu ta đã bị đám con nít đùa giỡn đến nỗi quần áo lộn xộn, đợi lâu thêm một chút, biết đâu quần áo sẽ không thể che thân rồi.

Hai ta vừa bước vào Thần Điện, Storm liền mang theo tươi cười cùng vành mắt thâm đen đâm đầu mà đến, bỏ một chồng công văn lớn vào tay Roland, sau đó tuyên bố tan ca, trong chớp mắt đã bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Roland cười khổ với ta, nói: “Tôi về phòng đi xem công văn.”

Ta gật đầu, nói: “Nguyện ánh sáng thiêng liêng của Thần Ánh Sáng trợ giúp cậu làm ít được nhiều!”

Roland vừa đi vừa truyền đến tiếng cậu ta thì thào: “Tôi thế nhưng là Death knight, Thánh quang sẽ chỉ kéo chậm tốc độ làm việc của tôi đi?”

Ta nhìn sắc trời bên ngoài một chút, sắc trời là một vùng nắng chiều đỏ. Bình thường lúc này, ta đều sẽ đi chờ một người nào đó tan ca… nghĩ lại, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta hình như thật sự rất lâu không đi chờ người tan ca rồi, nếu còn không đi, biết đâu bạn tốt không phải bạn thật sắp trở mặt rồi.

Ta cầm lên một chậu nước sạch, khăn tay và hai cái ghế, sau đó đi tới nhà vệ sinh của sở thẩm phán.

Sau khi đặt ghế trên sàn nhà sáng bóng như gương, ta liền đặt mông ngồi ở trên ghế, ngửi hương chanh đầy phòng, bắt đầu ngồi ngây ra kiêm chờ người.

Nhiều năm nay, nhà vệ sinh này gần như không có người nào đến sử dụng, chẳng qua lại luôn luôn bảo trì gọn gàng sạch sẽ… Ta nghĩ, người lau dọn nhà vệ sinh hẳn là sớm đã phát hiện Judge knight luôn tại lúc tan ca vọt vào gian nhà vệ sinh này rồi.

Đại đa số Thánh kỵ sĩ hẳn là cũng phát hiện rồi, nếu không nhà vệ sinh sạch sẽ như vậy, làm sao đều không có ai đến sử dụng đây?

Ta mới bắt đầu ngây ra không tới vài phút, đột nhiên có một bóng dáng màu đen vọt vào, sau đó ghé ở trên bồn rửa tay ra sức nôn. Mặc dù nói là “nôn”, nhưng thật ra phần lớn là tiếng nôn khan không nôn ra thứ gì.

Nôn nhiều năm như vậy, người ngày ngày đều nôn sẽ khôn ngoan hơn, bây giờ trước lúc cậu ta thẩm vấn tội phạm, gần như sẽ không ăn gì, hơn phân nửa chỉ có uống sữa hoặc là nước mật ong để lấp đầy bụng.

Qua một thời gian, theo thông thường hẳn là nôn gần xong rồi, ta vỗ vỗ vai đối phương, đưa lên nước sạch và khăn tay, cậu ta cũng nhận lấy, sau đó ngồi ở trên ghế, bắt đầu dùng nước và khăn tay sửa sang lại dáng vẻ.

Mặc dù dáng vẻ của cậu ta thật ra cũng không loạn lắm, chẳng qua đối với Lesus Judge mà nói, đây đại khái đã là rất loạn rồi.

Lesus luôn luôn đều thích sạch sẽ, cậu ta từ lúc bắt đầu tiến vào sở thẩm phán thực tập, mức độ sạch sẽ của sở thẩm phán cũng tăng lên từng ngày, cuối cùng ngay cả phạm nhân cũng sạch sạch sẽ sẽ… nghe nói nếu như không sạch sẽ, sẽ bị Ice knight dùng cột nước xịt đến tróc một lớp da, sau đó mới kéo đi cho Judge knight trưởng thẩm vấn.

Chẳng qua bởi vì yêu thích sạch sẽ, cho nên chứng nôn mửa của Lesus trước sau trị không hết, bởi vì phạm nhân bị tra hỏi thế nhưng lo không nổi sạch sẽ rồi, miệng sùi bọt mép, máu thịt tung tóe, thậm chí tè dầm cũng là chyện cơm bữa.

Thích sạch sẽ cộng thêm mềm lòng, thật ra, Lesus thật sự không thích hợp làm Judge knight lắm. Mặc dù cậu ta làm rất tốt.

Lesus liếc ta một cái, hỏi: “Cậu đang nghĩ cái gì, tại sao lại ngẩn người nhìn tôi?”

Chung quy không thể nói tôi đang nghĩ cậu thật không thích hợp làm Judge knight chứ? Ta nhún vai, nói: “Đang suy nghĩ Lesus Judge hôm nay lại có thể ngủ quên, không biết bên trong có bí mật gì không? Ví dụ ngày hôm qua nửa đêm có phải lén chạy đi điều tra chuyện gì vân vân.”

“Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.” Lesus nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ là mơ một giấc mộng.”

Lúc Lesus nói chuyện, ta gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình cậu ta, chẳng qua cũng không nhìn ra cái gì, chỉ có coi như chính là chuyện như vậy.

“Là ác mộng sao?”

Lesus chần chờ một chút, nói: “Cũng không coi là ác mộng, chỉ là một chuyện cũ.”

Ta đợi Lesus tiếp tục nói, nhưng cậu ta lại không nói tiếp, hình như không định nói rõ là chuyện cũ nào, chẳng qua hôm nay lúc họp, thần sắc của cậu ta không có gì khác bình thường, hẳn là không có chuyện gì mới đúng.

Sau khi bỏ đi ý nghĩ tiếp tục hỏi, ta nhìn trái nhìn phải một chút, cuối cùng trừng mắt nhìn Lesus, ai oán hỏi: “Judge, bánh ngọt cậu chuẩn bị đâu?”

Lesus vừa lau miệng, vừa lắc đầu nói: “Cậu đã rất lâu không tới, bánh ngọt mấy lần tôi chuẩn bị đều không có ai ăn, nên cũng không chuẩn bị nữa, để tránh cho mỗi lần tôi đều phải tự mình ăn hết.”

Mặc dù ta rất ai oán, chẳng qua giọng điệu của Lesus nghe lên còn ai oán hơn ta. Cũng phải, bánh ngọt bình thường cậu ta chuẩn bị đều là cái loại ngọt đến như đường cát tích tụ lên, mà cậu ta lại không thích ăn đồ ngọt, cho nên chắc chắn thu dọn rất đau khổ.

Không có bánh ngọt để ăn, ta đành lấy ra cái túi nhỏ mặt trời ăn chocolate rồi.

“Metal lại than phiền với tôi, Sun knight trưởng bỏ mặc công việc, ra ngoài chạy khắp nơi, hơn nữa lần này còn mang theo Hell knight trưởng cùng đi, thực sự là rất không đúng rồi. Cậu ta còn lo lắng, nếu ngay cả Hell knight trưởng cũng bị cậu làm hư, vậy thế nhưng là gay go rồi.”

“Cái gì chứ!” Ta đảo mắt khinh khỉnh, không e dè oán giận: “Tôi là khắp nơi đi làm việc, lần nào cũng hiểu lầm tôi! Tôi thế nhưng là rất bận đấy nhá! Sáng sớm đã bận tìm cậu, sau đó bận tìm đá bào dâu, sau lại bận tìm Pink, khắp nơi bận bịu không ngớt à!”

Lesus bật cười, cậu ta lắc đầu nói: “Cậu nếu để cho Storm nghe thấy lời này, cậu ta có lẽ sẽ một cước đá bay cậu đi. Nhưng thật ra, cậu có từ chỗ vu yêu hỏi ra cái gì không?”

“Không có.”

Cậu ta có chút hoài nghi hỏi: “Thật sự?”

“Thật sự! Tôi bây giờ thế nhưng là cái gì cũng không giấu mọi người!” Ta phi thường nhấn mạnh nói: “Pink cô ta chỉ có nói vài ngày sau tôi sẽ rõ ràng ngọn nguồn, chẳng qua tôi cũng không biết đây là ý gì.”

Ta vừa nói xong, Lesus liền nhíu chặt mày, nhưng thần sắc thoạt nhìn không giống nghi hoặc lắm, ngược lại tương đối giống như… phiền não?

Nhưng tiếp theo, Lesus lại khôi phục nụ cười cứng ngắc như mọi khi, nói: “Đã như thế, vậy qua vài ngày nữa rồi nói, cũng không nóng lòng nhất thời.”

“Tôi cũng nghĩ như thế.”

Ta gật đầu, tiếp tục nhét vài viên Chocolate vào trong miệng, lúc này, Lesus cũng sửa sang xong rồi, cậu ta từ trong áo bào móc ra một quyển sách, sau đó lẳng lặng mà đọc sách.

Cũng giống như trước kia, sau khi trao đổi xong đại sự, thì chính là ta ăn bánh ngọt cậu ta đọc sách. Thỉnh thoảng lúc bận rộn hơn, cậu ta sẽ lấy ra công văn để sửa, sau đó ta vẫn là ăn bánh ngọt… Chẳng qua ta thế nhưng không phải là đang lười biếng! Bình thường lúc ta bận đều sẽ ở bên ngoài bôn ba, căn bản không thể đến nhà vệ sinh của sở thẩm phán tìm Lesus trao đổi.

Ăn nửa túi chocolate, ta duỗi người một cái, thỏa mãn cảm thán: “Cuộc sống bình yên thật là tốt!”

“Đúng là rất tốt.” Lesus rất đồng ý gật đầu.

“Cũng không biết lão sư rốt cuộc lúc nào mới chịu đi! Còn có mọi người cũng thật quá đáng, biết rõ tôi sợ lão sư nhất, còn muốn báo cáo với tôi ông ấy ở lại không đi, chẳng lẽ tôi có thể đuổi được lão sư đi hả? Tôi vừa lại không phải chán sống nên muốn chết!”

Lesus cười lắc đầu, hỏi: “Cần tìm lão sư của tôi đến Thánh Điện không? Ông ấy ở cũng không xa.”

“Oh oh!”

Ta lập tức hai mắt phát sáng. Làm sao lại quên đại tuyệt chiêu này đây? Lão sư Neo không sợ trời không sợ đất, người duy nhất có thể làm cho ông ấy có chút kiêng dè chỉ có tiền Judge knight trưởng Chasel. Ta vội vàng nói: “Đương nhiên! Dứt khoát mời ông ấy tới qua đêm đi! Vậy lão sư tôi nhất định ngày hôm sau liền bỏ chạy rồi.”

Lesus nhướn mày, hoài nghi hỏi: “Không biết sau này chúng ta nếu là về hưu rồi, cậu có phải cũng sẽ nhìn thấy tôi bỏ chạy hay không?”

“Làm sao lại thế?” Ta lập tức nghiêm chỉnh phủ nhận: “Tôi nhìn thấy cậu chắc chắn không chạy, mà là sẽ…”

“Sẽ bạt mạng quấn lấy tôi, bảo tôi giúp cậu đi mua bánh việt quất!” Nói xong, Lesus còn tặng ta một cái trừng mắt.

Ta cười “hơ hơ” hai tiếng. Lesus dùng tốt như thế, từ chạy vặt đến ra tay giúp ta đánh chó đều được, hơn nữa kiếm thuật lại tốt, sau khi về hưu chắc chắn có cơm ăn! Cho nên ta làm sao có thể sẽ nhìn thấy cậu ta liền chạy đây? Nhìn thấy cậu ta đương nhiên phải lập tức quấn lấy chứ!

“Thật làm khó cậu không được, nhưng cậu không thể ăn chút loại khẩu vị khác sao? Tôi đã mua bánh việt quất mua đến nỗi bên ngoài cũng xuất hiện tin đồn Judge knight thích ăn bánh việt quất rồi.”

Ta lý thẳng lẽ hùng nói: “Nhưng cũng chỉ có bánh việt quất của tiệm đó đông đúc đến mức phải xuất động cậu đi mua à! Mọi người vừa nhìn thấy cậu liền sẽ ngoan ngoãn nhường đường rồi, căn bản đều không cần xếp hàng.”

“Cậu cẩn thận ăn đồ ngọt ăn đến phát béo.” Lesus nhàn nhạt mà nói: “Nghe nói tuổi càng lớn càng dễ phát béo… biểu tình của cậu như đang nói cậu đã phát béo rồi?”

“… Mấy ngày trước lúc làm chế phục mới, thợ may đo người nói vòng eo của tôi đã lớn hơn một inch rưỡi.”

“Một inch rưỡi? Nhiều như thế?” Cậu ta có chút choáng váng, sau đó cau mày nói: “Cậu thật sự ăn quá nhiều đồ ngọt rồi. Sau này một ngày chỉ được ăn một phần, tôi sẽ bảo Ice bớt bỏ đường ở trong bánh của cậu.”

“Không không không!” Ta la hoảng lên: “Tôi có thể bớt ăn bữa chính một chút, cậu ngàn vạn lần đừng động vào đồ ngọt của tôi à!”

“Không được, bữa chính không ăn ăn đồ ngọt mới có hại đối với cơ thể.” Lesus đứng lên, nụ cười cứng ngắc trên mặt biến mất, biến thành vẻ mặt tàn khốc tuyệt đối không được kháng cự của Judge knight.

Ta mãnh liệt đứng lên, tức giận nói: “Tôi đã rất thành thật nói cho cậu tôi phát béo! Tôi cũng thành thật như vậy rồi, cậu làm sao có thể phạt tôi không có bánh ngọt ăn! Đây là phán quyết không công bằng! Tôi kháng nghị!”

Lesus thản nhiên nói: “Đây không phải phán quyết, chỉ là kiến nghị mà thôi. Thân là Judge knight, tôi không có quyền lực làm ra bất cứ phán quyết nào đối với Sun knight.”

Không có quyền lực? Vậy ta lúc trước là bị ai bắt giam? Chẳng lẽ là một Judge knight khác có quyền lực sao?

“Chỉ có điều, lão sư của tôi gần đây có lẽ không rảnh đến Thánh Điện qua đêm rồi.”

“…”

“Ngược lại là tiền Sun knight trưởng nếu biết học sinh của mình mặc dù trẻ hơn mình hai mươi tuổi, vòng eo lại lớn hơn mình hai inch, nói không chừng sẽ muốn đến Thánh Điện qua đêm.”

“Kiến nghị của cậu không tệ, tôi quyết định vẫn là bớt ăn một chút đồ ngọt.”

Lesus gật đầu, trên mặt lần nữa lộ ra nụ cười cứng ngắc, nhưng ta chỉ muốn một đấm đánh rớt nụ cười của cậu ta… Ngẫm lại vẫn là quên đi, đấm hụt thực sự có chút mất mặt.

“Cả ngày chỉ có ăn đá bào việt quất với chocolate, tôi đói bụng quá, phải đi ăn “bữa chính” đây!”

Ta cố ý dùng giọng nhấn mạnh nói bữa chính, nói xong, có chút tức giận mà xoay người rời khỏi.

“Sun.”

Vừa mới đi vài bước, Lesus liền gọi ta lại, sau đó lặng lẽ mà chìa một tay ra.

Ta trầm mặc mà nhìn tay cậu ta, cậu ta cũng trầm mặc mà nhìn ta, mặc dù cậu ta một câu cũng không nói, nhưng ta lại biết ý nghĩa cậu ta chìa tay… Lúc này làm con giun trong bụng người ta làm chi hả?

Sau khi nhìn một hồi, ta lặng lẽ mà đi lên, tâm bất cam lòng bất nguyện mà đưa ra cái túi nhỏ mặt trời chứa đầy chocolate siêu ngọt, sau đó trơ mắt nhìn cái túi nhỏ màu trắng tinh bị thu vào trong áo bào đen tối như mực.

Sớm biết vậy hôm nay đừng tới chờ Judge tan ca rồi! Hu hu hu, cái túi nhỏ của ta… Sau này về hưu, ta nhất định nhìn thấy Lesus liền chạy!