24 thụ 1 công
“Này, ngươi nhìn gã tóc vàng mắt xanh kia, trông rất không sai a.” Ta chăm chú nhìn chằm chằm vào tên nước ngoài đẹp trai trên màn hình TV.
“Ngươi bây giờ đúng là càng ngày càng kiêu ngạo, nằm trên đùi ta mà còn háo sắc nhìn nam nhân khác.” Hắn cảnh cáo rung rung chân.
“Cái này gọi là thưởng thức, hiểu hay không?” Ta khinh bỉ nhìn hắn.
“Vậy sao ngươi không thưởng thức ta a?” Lại rung chân.
“Ngươi có cái gì để thưởng thức, lâu như vậy rồi, trong trong ngoài ngoài sớm đã thấy hết.” Ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
“Ý của ngươi là đã muốn chán ghét ta?” Trong giọng nói thản nhiên có thấp thoáng giông bão sắp đến.
“A? Ha ha, ta cũng không nói như thế.” Quay đầu lại ngước lên nhìn khuôn mặt phía trên.
“Ý của ngươi chính là như thế.” Hắn nheo mắt lại.
“Nếu ta chán ghét ngươi, bây giờ ta còn nằm trên đùi ngươi?” Hé ra nụ cười tự cho là mê người nhất.
“Hừ hừ, vậy tắt TV đi ngủ với ta.” Vẫn còn chút khó chịu, lườm ta.
“Được rồi.” Ta thoải mái tắt TV. Đứng lên trước, hướng hắn ngoắc ngoắc tay.
“Coi như ngươi thức thời.” Hắn cười cười, cũng đứng lên, hai người kề vai quay về phòng ngủ.
*************************************************************
“Quản lý Lâu, bên ngoài có người tên Charleston tìm ngài.”
“Để hắn vào đi.” Khép lại cặp tài liệu, đứng dậy chào hỏi.
“Huyền! Long time no see! I miss you so much!” Một người tựa như gã tóc vàng mắt xanh trên TV tối qua đi ra, cười sáng lạn dang hai tay hướng ta đi tới.
“Hi! Rex, đã lâu không thấy.” Ta vừa cười vừa ôm hắn một cái.
“Huyền, phong thái ngươi vẫn tỏa sáng như vậy, thật khiến người ta động tâm.” Ánh mắt xanh biếc tràn đầy thâm tình.
“Ha ha, tiếng Trung của ngươi vẫn giỏi như vậy a, lần này đến làm gì?” Né tránh ánh mắt của hắn, ta đổi đề tài.
“Cũng không làm cái gì. Công việc quá mệt mỏi, muốn ra nước ngoài thả lỏng một chút, nghĩ đến ngươi, nên tới đây.” Ánh mắt chăm chú đến mức khiến người khác không chịu nổi.
“Ngồi đi.” Ngồi đối diện với hắn sau, ta hỏi, “Dự định nghỉ ngơi mấy ngày?”
“Ta vừa mới đến, ngươi đã đuổi ta đi?” Giọng nói có chút ai oán.
“Ta không có ý đó, chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Trong lòng nghĩ thầm tiếng Trung của gã ngoại quốc này cũng quá tốt đi.
“Ta cũng không biết, có việc bên Luân Đôn gọi ta, ta sẽ về.” Bộ dáng rất thoải mái.
“Nga, vậy ngươi đi chơi vui vẻ.” Ta chân thành nói.
“Ngươi không đi chơi với ta vài ngày sao? Ta rất hoài niệm thời gian cùng nhau chơi đùa trước đây khi chúng ta còn đi học!” Hắn tràn ngập chờ mong nhìn ta.
“Nhưng mà ta còn phải đi làm.” Nhìn vẻ mắt thất vọng của hắn, ta nghĩ nghĩ, “Ta xin phép hai ngày đi với người vậy.” Dù sao cũng là bạn học cũ, cứ làm hết trách nhiệm của người chủ nhà đi.
“Great!” Hắn hoan hô một tiếng, cười đến lóa mắt.
**********************************************************************
“Ôi, mệt chết ta.” Về đến nhà ta liền nằm sấp lên sô pha, không muốn động đậy.
“Làm sao vậy? Công việc mệt đến thế sao?” Hắn ngồi xuống bên cạnh, cởi áo khoác giúp ta.
“Không phải công việc. Cùng người ta đi chơi hai ngày, vừa quần vợt, golf, bơi lội vừa đi bar, disco vâng vâng, con mẹ nó mấy gã ngoại quốc đúng là sinh lực dồi dào!” Ta xê dịch thân mình tiện cho động tác của hắn.
“Công việc của ngươi cũng phải tiếp khách hàng sao?” Hắn nhẹ nhàng xoa bóp bả vai ta.
“Không phải khách hàng, là bạn học cũ khi còn ở Anh.” Ta thoải mái nhắm mắt lại mặc hắn mát xa.
“Sao không nói với ta? Ta cũng có thể đi cùng hắn a.”
“Ngươi nghĩ muốn đi cùng? Người ta cũng không cần, người ta chỉ cần ta cùng.” Ta nghiêng đầu nhìn hắn cười đểu.
“Lúc còn đi học ngươi đã quyến rũ người khác!” Hắn phản đối.
“Ta cần quyến rũ người ta sao? Lúc ấy những người tranh nhau quyến rũ ta nếu xếp hàng có thể đứng đúng một vòng nước Anh.” Ta hừ lạnh.
“Ngươi đúng là kiêu căng tự đại.” Hắn chịu không nổi cười cười, “Tắm một cái rồi ngủ đi.”
“Nói thực người này theo đuổi ta cũng đã vài năm, đúng là chung tình a.” Ta cố ý cảm thán, “Thật ra cũng bị hắn làm rung động một chút.”
“Được rồi, ngươi cứ từ từ rung động đi, ta đi ngủ trước.” Hắn ngáp một cái liền đi vào trong phòng.
Đồ lợn chết, bình thường chẳng có việc gì thì hay ghen đến hù chết người ta, tình địch thực sự đến, lại giống như không có gì, bà nội nó!
***********************************************************************
“A Lực, đây là Rex, hai chén Whisky.” Bởi Rex yêu cầu mãnh liệt muốn gặp người yêu của ta, bộ dáng lại giống như nhất định không bỏ cuộc, ta chỉ có thể thỏa hiệp.
“Ai ôi, thật đẹp trai a! Ngươi sắp phản bội Thạch Diễn sao, Huyền!” Mắt A Lực sáng lên, nhìn chằm chằm vào người ta.
“Ta cũng hi vọng như thế.” Ánh mắt xanh biếc ẩn tình chăm chú nhìn ta.
“Oa! Rex, tiếng Trung của ngươi thật giỏi!” A Lực la hét ầm ĩ.
“Hello? Nghe nói ngươi muốn gặp ta?” Một thân thường phục, Thạch Diễn xuất hiện ở phía sau chúng ta.
“Ngươi chính là Thạch Diễn?” Rex xoay người, trên dưới quan sát một phen.
“Đúng vậy, ngươi là Rex đi, rất vui được gặp ngươi.” Cười đến rất ôn hòa.
“Huyền, ngươi cảm thấy ta kém hắn sao?” Rex khó hiểu nhìn ta.
“Không kém.” Ta đáp.
“Vậy ngươi vì sao lần đầu gặp ta đã nói chúng ta chỉ có thể là bạn bè, nhưng lại trao tình yêu cho hắn?” Bộ dáng rất không cam lòng.
“Love is without reason.” Thạch diễn ôm ta, xen mồm nói.
“Hừ hừ, vậy sao?” Rex đột nhiên cười lạnh chỉ vào ta nói, “Huyền đã từng cùng ta lên giường, nếu làm bạn bè có thể hưởng quyền lợi ngang với người yêu, ta làm bạn bè cũng không sao.”
“Rex, ngươi nói bậy bạ gì vậy?” Ta nhíu mày, “Ta khi nào lên giường cùng ngươi?”
“Huyền, thì ra ngươi che dấu hắn quá khứ của chúng ta a? Giữa người yêu không phải không có bí mật sao?” Nụ cười đầy khiêu khích.
“Ha ha, nhìn không ra ngươi là người ngây thơ như vậy.” Thạch Diễn lắc đầu nói, “Ngươi không cần thử ta, giữa chúng ta, ngươi không chen vào được.”
“Ngươi không tin ta nói?” Rex nheo mắt lại.
“Ta chỉ tin Huyền nói, hắn nói không có là không có.” Cười đến thản nhiên.
“…Huyền, xem ra hình như ta chỉ có thể hết hi vọng…” Bỗng nhiên Rex bất đắc dĩ hướng ta cười nói, “Nước Anh chúng ta có một câu ngạn ngữ—-
‘How shall do to love? – Nên cư xử thế nào trong tình yêu?
Believe – Phải tin tưởng.
How shall do to believe? – Làm sao mới có thể tin tưởng?
Love – Phải có tình yêu.
Quả nhiên giữa các ngươi ta không thể chen vào.”
*******************************************************************
“Thuận buồm xuôi gió, nếu rảnh ta sẽ đi Anh quốc tìm ngươi.” Ta cười tiễn Rex về nước.
“Tốt.” Hắn giống như nghĩ đến cái gì, lại hỏi, “Ta vẫn không rõ, vì sao còn chưa quen biết ngươi đã cho rằng chúng ta không thể làm tình nhân chỉ có thể là bạn bè? Đơn giản chỉ là tò mò thôi.”
“Ách? Chuyện đó a, là một loại cảm giác đi.” Ta gãi đầu nói, “Giống như lần đầu ta gặp hắn, sẽ không nghĩ tới cùng hắn làm bạn bè, chỉ muốn trở thành tình nhân, cho dù chia tay xong chúng ta cũng không thể trở thành bạn bè. Ai, ta cũng không biết nên nói như thế nào.” Cảm thấy có lỗi nhìn về phía hắn.
“Ta biết, giống như chúng ta vẫn nói ‘ Love understand love, it needs no talk’ (Tình yêu có thể ngầm hiểu, không cần truyền đạt) đúng không?” Hắn cười khổ.
“Chính là như thế.” Ta cười rất sáng lạn.
*******************************************************************
“Nam nhân này rất được a, vai rộng hông hẹp, không một chút mỡ thừa.” Ta chép miệng lên tiếng bình luận nam diễn viên trên TV.
“Ta muốn xem thế giới động vật.” Hắn đoạt lấy điều khiển trong tay ta đổi kênh.
“Đưa ta! Mẹ nó, ngươi muốn nhìn đồng loại a!” Ta nhảy lên sô pha đoạt lại điều khiển.
“Đồng loại của ta cũng là đồng loại của ngươi!” Hắn né trái né phải.
“Nói láo! Nhanh lên đưa ta! Ta muốn xem trai đẹp!”
“Ở trước mặt ngươi cũng có một người!”
“Ai muốn nhìn ngươi này con lợn chết! Ta muốn xem trai đẹp mắt xanh!”
“Xanh cái quỷ! Ngươi còn nói cẩn thận ta đánh ngươi!”
“Ta sợ ngươi a! Bây giờ ta mới phát hiện nam nhân mắt xanh mà phóng điện chân ngươi đảm bảo nhuyễn ra ngay.” Ta say mê nói.
“Cái gì? Có con quỷ xanh nào phóng điện với ngươi? Khiến ngươi rung động như vậy?!” Hắn nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
“Không sai! Ta đây còn đang chuẩn bị chấp nhận để hắn quyến rũ!” Ta ha ha ha cười to ba tiếng.
“Muốn chết! Ngay bây giờ ta sẽ khiến ngươi nếm thử cái gì thực sự là chân nhuyễn!” Giống như đang khiêng bao cát, khiêng ta vào phòng….
Ngày hôm sau, ta xin phép nửa ngày…Không nên ghen toàn ghen bậy, nên ghen lại chẳng ghen…..
—————————————————————————–
[K]: Chương sau tiết lộ hai bạn quen nhau thế nào… vô cùng vô cùng thú vị nha, mọi người đừng bỏ lỡ =)) =)) =))
Chưng 8: Gặp gỡ
Posted on 23/01/2012 by Bang Hội Bịnh
26 thụ 1 công
“Huyền, mau dậy thôi. Bọn Đinh Nghiêu sắp đến đây.”
“Không được, ta rất buồn ngủ.” Vung cánh tay đáng ghét kia ra, trở mình một cái tiếp tục ngủ.
“Còn buồn ngủ? Ngươi đã ngủ một ngày! Bây giờ đã là buổi chiều, không, là sáu giờ tối! Mấy ngày cuối tuần toàn bộ bị ngươi ngủ hết!” Hai cánh tay không ngừng lung lay bả vai của ta.
“Ngươi cút cho ta! Lại làm phiền, ta lấy đao chém ngươi!” Tránh tay hắn ra lại lăn một vòng rời xa tiếng ồn, may là giường đủ lớn.
“Ngươi còn ngủ tiếp sẽ có rận đấy có biết không hả! Đến lúc đó đừng hòng ta gặp ngươi!” Hắn thế nhưng lại leo lên giường chết sống lay ta.
“Ta thao!” Không chịu nổi sự quấy nhiễu này, ta hét lớn một tiếng, “Ta cần ngươi chạm vào ta a!”
“Được được, ngươi không cần, ta cần là được chứ gì. Nếu ngươi không dậy, bọn Đinh Nghiêu đến đây ta để cho bọn họ thấy bộ dáng như sắp chết này của ngươi.” Giọng nói mang theo uy hiếp.
“Ngươi dám!” Chạm đúng vào tử huyệt của ta. Từ trước tới giờ trước mặt người khác hình tượng của ta luôn xếp thứ nhất.
“Ngươi mà ngủ tiếp, đợi lát nữa ta liền mở cửa cho bọn họ hảo hảo thưởng thức thưởng thức bộ dáng đầu bù tóc rối quần áo không chỉnh của ngươi.” Giọng nói lành lạnh.
Giãy giụa giữa buồn ngủ và thể diện một phen, thở dài cam chịu, ta oán hận mở miệng: “Đã biết đã biết! Dậy ngay đây!”
“Ân, vậy ngươi nhanh lên. Ta nhìn ngươi dậy.” Rất có kinh nghiệm không rời đi thậm chí còn đi gần lại bên giường.
Sau đó ta bắt đầu từ từ cọ xát trên giường, đạp đạp vài cái, rồi nhắm mắt lại chậm rãi nhúc nhích đến bên giường, tốc độ được tính bằng milimet, sau đó rốt cục có người chịu không nổi.
“Ta phát hiện ngươi bây giờ thật sự là càng ngày càng lười.” Thanh âm nghi hoặc từ bên giường truyền đến.
Ta nhếch mắt mở ra một cái khe, nhìn hắn khoanh tay đứng, bộ dáng tựa như trời đất bao la thật lắm điều kì lạ.
“Ngươi có biết hay không ‘Idleness is the foot to fall evil’?” Hắn nhịn không được nữa kéo ta một phen.( Lười biếng là căn nguyên của cái ác.)
“Then, let me go to hell.” Ta như người chết rồi, mềm nhũn mặc kệ hắn lôi kéo.( Vậy hãy để ta đi xuống địa ngục đi)
“Còn cứ như vậy nữa ngươi sẽ xong đời đấy!” Hắn cao ngạo cúi nhìn ta, “The world belongs to the energetic!” Bộ dáng hùng hổ làm người khác phát sợ.( Thế giới thuộc về những người tràn đầy sức sống)
“Oh, I will be your servant.” Ta ngẩng đầu thành kính ngưỡng vọng hắn. ( Ôi, tiểu nhân sẽ làm tôi tớ của ngài)
“Tốt, như vậy nhanh đến để bổn vương thị tẩm.” Hắn cười tà tà vén áo sơ mi của ta lên, vòng vo ở bên hông ta vuốt ve.
“Đại vương, đó là vinh hạnh của tiểu nhân.” Ta nịnh nọt kề sát lên người hắn.
“Ân, chỉ cần ngươi thể hiện tốt, bổn vương có thưởng.” Một tay hắn ôm thắt lưng ta, bắt đầu dùng hạ thân cọ xát ta.
“Tiểu nhân nhất định dùng hết khả năng.” Cười quyến rũ, hai tay vòng lên cổ hắn, hướng hắn hôn tới.
Một tia lửa mỏng manh cũng đủ để thiêu rụi cả đồng cỏ, ngay khi chúng ta đùa đến không thể khống chế nữa, chuông cửa lại như đòi mạng vội vã vang lên.
“Chết tiệt, bọn họ đến đây!” Hắn chửi thầm một tiếng.
“Mặc kệ bọn họ.” Ta kéo đầu hắn xuống tiếp tục hôn.
“Huyền, Thạch Diễn, mở cửa nhanh! Nếu không mở chúng ta xô cửa vào!” Tên Đinh Nghiêu kia lớn giọng ở bên ngoài kêu gào.
Ta thật không thể không đẩy ra hắn: “Ngươi đi mở cửa đi, ta đi tắm một cái.”
“Ừ, là ai gọi bọn họ tới vậy?!” Hắn chán nản kêu lên.
“Là bọn bọ muốn tới, nhưng ngươi cũng không cự tuyệt.” Ta lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng tắm.
*************************************************************************
Đợi đến lúc ta cả người khoan khoái xuất hiện ở phòng khách, thì đã thấy một đám đàn ông ngồi bệt trên chiếc sô pha rộng thùng thình, tay trái cầm bia, tay phải cầm thịt nướng, miệng nhai không ngừng.
“Huyền, ngươi vẫn cần phải chờ thật lâu mới xuất hiện a!” Đinh Nghiêu trộm cười, hiển nhiên đã biết mình đánh gãy chuyện tốt gì.
“Ha ha, tiếp đãi các ngươi ta đương nhiên phải ăn diện một phen.” Ta pha trò, rồi cũng tìm một chiếc ghế ngồi xuống, cầm lấy miếng bò khô cắn.
“Huyền, quấy rầy.” Tịch Minh nháy mắt với ta mấy cái.
“Tịch Minh, ngươi bị Đinh Nghiêu làm hư.” Ta lắc đầu thở dài.
“Đúng thế, Huyền, ngươi không biết trên đường tới đây hai người này kẻ xướng người họa toàn đùa mấy trò tẻ nhạt.” Vẻ mặt Ngụy Hoàn giống như được mở rộng tầm mắt.
“Ngươi chưa nghe qua gần mực thì đen gần đèn thì sáng sao?” Ta cười nói.
“Ta cũng không phải thợ mổ sao lại gần heo? Gần mực thì đúng thật, ta thường dùng bút máy. Nhưng là hình như ta không đen đi a.” Luật sư chính là luật sư, Tịch Minh nhún vai đối đáp trôi chảy.
“Quả nhiên Tịch Minh của ta giỏi nhất.” Đinh Nghiêu ôm Tịch Minh, vừa há mồm là lại nói lời buồn nôn, “Thân ái, yêu ngươi là nghề nghiệp của ta, nhớ ngươi là sự nghiệp của ta, ôm ngươi là sở trường của ta, hôn ngươi là chuyên ngành của ta. Tới, hôn một cái.” Cong miệng lên chuẩn bị hôn.
“Ngươi sến vừa thôi.” Bị Tịch Minh đẩy ra một phen.
Chúng ta cười phá lên một đoàn.
“Ăn cơm được rồi. Thật là, chúng ta ở trong bếp vội vàng đến tối tăm mặt mũi, các ngươi nhưng lại ở ngoài này cười đến vui vẻ.” Thạch Diễn bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra.
“Mau tới ăn đi.” Tiểu Cát sở trường là nấu nướng cũng phụ giúp một phen.
Vì thế chúng ta kéo nhau tới bàn ăn. Một đám người vô cùng nào nhiệt bắt đầu ăn uống.
“Huyền, quen nhau lâu như vậy, chúng ta vẫn chưa biết ngươi và Thạch Diễn là gặp nhau như thế nào đâu.” Ngụy Hoàn vội vàng đút đồ ăn vào miệng nhồm nhoàm nói.
“Đúng vậy!” Đinh Nghiêu cũng như bừng tỉnh đại ngộ, “Đột nhiên liền đem Thạch Diễn giới thiệu với chúng ta, cũng chưa hỏi các ngươi quen nhau như thế nào.”
“Chắc chắn là nhất kiến chung tình.”Tiểu Cát cười nói.
“Các ngươi không biết?” Ta có chút kinh ngạc, “ Ta chưa từng nói?”
“Chưa từng.” Ba người kia trăm miệng một lời nói.
“Quái lạ, không phải Tịch Minh biết sao ? Không có nói với các ngươi?” Ta buồn bực.
“Ta cũng không phải người nhiều chuyện.” Tịch Minh cười tủm tỉm đáp lại.
“Rốt cuộc là quen nhau như thế nào a?” Đinh Nghiêu cảm thấy hứng thú lôi kéo Tịch Minh hỏi.
“Khuyên ngươi đừng kỳ vọng quá, rất bình thường.” Thạch Diễn vừa gắp thức ăn cho ta vừa nói.
“Không phải nhất kiến chung tình sao?” Tiểu Cát trừng lớn hai mắt.
“Love not at the first look.” Ta lắc đầu hướng Tiểu Cát nói ( không có tình yêu bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên)
“Nói mau lên!” Ngụy Hoàn vừa ăn vừa thúc dục.
“Thực sự rất bình thường. Thông qua người giới thiệu rồi quen biết, sau đó mới qua lại, cảm thấy không tệ, hợp nhau rồi mới cùng một chỗ.” Nghiêng đầu cùng hắn nhìn nhau cười.
“Đó không phải là thông qua giới thiệu mới nhận thức sao? Thật lạc hậu!” Đinh Nghiêu cười ha ha nói.
“Không phải ngươi cũng thông qua Diễn mới quen Tịch Minh sao? Chó chê mèo lắm lông!” Ta cười đá lại.
“Ờ nhỉ.” Đột nhiên nhận ra sờ sờ cái mũi.
*******************************************************************
“Choang!” Rơi vỡ một cái đĩa.
“Ngươi làm gì?!” Hắn xoay người lại trừng ta.
“Không a, sờ một chút mà thôi, phản ứng mạnh như thế làm gì.” Ta bưng trà nhàn nhã đừng phía sau nhìn hắn rửa chén.
“Nơi đó có thể sờ loạn sao?” Thu dọn mấy mảnh vỡ.
“Không phải là mông sao? Cũng không phải chưa từng sờ qua.” Ta thảnh thơi uống một ngụm trà.
“Không thấy ta đang rửa chén sao? Đừng tùy tiện sờ loạn.”
“Hứ, ta sờ ngươi là để mắt đến ngươi, lại còn sĩ diện.” Vươn tay lại sờ một cái.
“Muốn sờ phải không, được.” Hắn bỗng nhiên cởi cái bao tay cao su ra, quay người lại sờ ta.
“Nước, nước.” Ta giơ cao chén trà lên, vừa trốn vừa kêu.
Hắn cầm lấy cái chén của ta, tựa tiếu phi tiếu nói: “Lần đầu tiên gặp mặt ngươi người này còn chưa mở miệng đã sờ mông ta, ta còn tưởng gặp phải kẻ háo sắc, đang định tố cáo ngươi quấy rối ***.”
“Tố cáo cái đầu ngươi! Đừng cho là ta không phát hiện cái ánh mắt như muốn đem ta lột sạch tại chỗ của ngươi.” Ta hừ mạnh một tiếng. Nhưng mà nghĩ lại lúc ấy hắn mặc một chiếc quần bò đen, vừa người ôm lấy đôi chân thon dài và cặp mông, đặc biệt hình dáng cặp mông, gợi cảm đến mức thôi thúc người khác muốn sờ một phen. Ai ngờ trước khi đại não phản ứng, ta cũng đã chạm vào.
“Hừ, người sờ soạng ta còn mặt không đổi sắc khen mông ta hình dáng không tồi chắc cũng chỉ ngươi một người có thể làm được.” Hắn chịu không nổi bĩu môi nói.
“Nào có, nào có, người bị ta sờ mông còn có thể thần sắc như thường mà nói cám ơn cũng không nhiều.” Ta nhướn mày đáp lễ.
Sau đó chúng ta đồng thời cười to ra tiếng.
Thật vất vả ngừng cười, hắn lắc đầu thở dài: “Chính là thật không ngờ người làm loại chuyện như vậy lại có ý thức tự bảo hộ mình mạnh như thế.”
“Vậy sai sao?” Ta biết hắn ám chỉ ta rất khó tin tưởng người lạ, rất khó mở rộng lòng mình với người khác.
“Không sai. Ngược lại khiến cho ta rất yên tâm, cảm thấy ngươi rất thật.” Con ngươi màu đen thâm thúy chợt lóe, chợt lóe.
“Biết ngươi không phải loại người tùy tiện trêu đùa người khác, ta mới có thể quyết định.” Ta cũng ẩn tình nhìn lại hắn.
“Đó là đương nhiên, vì chúng ta đều là người một khi đã đưa ra quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi.” Hắn tiến đến ôm lấy ta, thật cẩn thận, tựa như ôm trân bảo yêu quý nhất, ta cũng cười vươn hai tay ôm chặt lấy hắn.
**************************************************************
Thế gian xoay chuyển, giữa biển người mênh mông, ngươi gặp gỡ hắn, hắn chỉ chọn ngươi, phần tình duyên này, vô cùng trân quý. Mà khiến cho hai người không quen biết bắt đầu từ dỡ bỏ bức tường ngăn cách ở trung gian đến mở lòng ra cho thấy con người thật của chính mình, rồi cuối cùng là sự kết hợp hoàn mỹ, bản thân quá trình này đã là một câu chuyện truyền kỳ tuyệt đẹp.
May mắn có được, còn mong điều gì?
——————————————————————————–
[K]: Gợi cảm! Gợi cảm là gì? Thế nào là gợi cảm mọi người hãy đón đọc chương sau, để biết được thế nào là gợi cảm =)) =))