“Tám từ này của em là gom mọi sự ác độc nhất thế gian mà hình thành.”

Mic đặt cho Bạch Dương cái tên cực kì kêu, là “Mei”, cậu còn nói với cô:

“Từ nay, Mei chính là em gái Mic.”

Khi Bạch Dương hoãn vé đến Melbourne mà chuyển sang Pháp, Mic thủng tha thủng thỉnh đến sau cô hai ngày, cậu đơn giản ném lại cô những câu cụt lủn:

“Tiền không có mà lơn xơn.” Bạch Dương liếc cậu ta cái sắc lẻm. “Hừ!” rõ ra cả giọng.

“Có giận bất kì ai đi chăng nữa cũng nên thương bản thân đầu tiên.”

Bạch Dương lại lườm lườm, ánh mắt tựa ghim một ngàn con dao kiểu: “Tôi có nói là ngược đãi bản thân à?”

“Cất ngay cái kiểu nhìn đó ngay cho anh, Dương là em gái nuôi của Mic đấy nhé.”

Bạch Dương lại lườm.

“Mỗi tháng anh sẽ chuyển khoản cho em 325€.”

Mic bồi thêm: “Không cần cảm ơn anh.”

Và, thế là Bạch Dương đã sang Pháp được sáu tháng chẵn, và… trên thế giới sáu tháng trước đã không còn cái tên “Nguyễn Bạch Dương.” Layce gọi cô là “Mei”, Pei ngay câu đầu tiên khi bọn họ gặp mặt cũng bị cô chém tan tác: “Gọi tôi là Mei.”

Mic không biết bằng cách nào tạo ra hộ chiếu cho cô với danh họ “Mei Jolie” mười tám tuổi, sinh ngày 26/08.

Người kia lại không biết cô gái mà cậu mãi hoang hãi đi tìm đã bị giấu nhẹm đi một góc nào đó, “Nguyễn Bạch Dương cũng bị cất kín bưng ở một góc nào đó…

Layce bảo tên cô nhẹ nhàng, dễ nhớ, dễ gọi. Nhưng lại thiếu ấn tượng. Thế là Layce mang cô đến một nhà tạo mẫu có tay nghề, rồi mái tóc đen hơi rối của cô biến mất, thay vào đó, ở Pháp, có một cô gái được mọi người tại quận 5 của khu phố Mouffetard với mái tóc ngang vai nhuộm màu nâu sương mù là Mei.

Layce mắt tròn mắt dẹt chần chật lưỡi cảm thán: “Giờ ra cũng thấy chút nét sống trên con người em. Sống trên xứ địa ‘Kinh đô thời trang’ mà gà không ai lại. Tươi mới lên cô gái, mới tí tuổi đầu mà ủ dột như ma trơi vậy á. Sống phải thương mình đầu tiên.”

Bạch Dương băn khoăn, “Không lẽ cô viết rõ lên mặt vậy sao?”

Layce xăm xe ngón tay đẹp đẽ của cô ta: “Chình ình luôn!” Bạch Dương hoảng hốt, “Thì ra Layce cũng biết thuật đọc chi tâm.”

Layce nhìn Bạch Dương xong lấy ngón trỏ dí dí vào đàu cô: “Mei, em í, phải cất giấu cái ánh mắt ngờ nghệch kia vào.” Rồi Layce thở dài, nhìn thẳng lên những đám mây trắng đang ghì chặt mấy tia nắng vàng yếu ớt kia: “Như thế thì sao em đấu lại thế giới này.”

Bạch Dương không hề biết, Layce là chị họ của Mic, cô mang hai dòng máu Úc-Pháp, tốt nghiệp quản trị tài chính quốc tế nhưng lại mở tiệm bánh Leavin’ vì niềm đam mê vói bột mì và thức ăn ngọt.

Mic nhờ Layce chăm sóc cho cô.

Bạch Dương vẫn mãi là cô bé ngốc nghếch rất gan lì, tỷ như cô không khóc khi biết ba mẹ không còn, tỷ như người thân duy nhất trên đời này là chú Phan ra đi cô cũng im lặng, đó, cô ngô nghê như vậy đó. Tỷ như cô chịu mọi sự lừa dối và rồi tất cả mọi chuyện đã được vạch trần thì cô đứng trước Trần Thế Đan, mỉm cười thật tươi tắn rồi im lặng bay sang Pháp. Sáu tháng trước, cuộc đời của cô đã xảy ra những chuyện như thế!

Nhưng chưa có một ai hỏi Bạch Dương: “Cậu có ổn không?”

Hay chưa một ai nói với cô: “Khóc đi, dựa vào vai tớ mà khóc.”

Bạch Dương nhìn mái tóc bị chịu mọi sự tẩy trần của đôi bàn tay kia du ngoạn hơn năm giờ đồng hồ, Bạch Dương thở dài, cô cảm thấy Layce muốn chỉnh mình, nhưng vẫn rất vui vẻ mỉm cười, Layce chán ghét bẹo hoạch toẹt hai má cô ra: “Cất ngay cái nụ cười đó đi, xấu xí vô cùng!” Rồi Layce còn “Hừ!” cô một cái rõ dài.

“Với mái tóc này em có thể an yên nhập học không đây?”

“Úc chứ có phải đất nước cổ hủ thời cổ đại đâu.” Layce bổ sung thêm: “Hay chị cùng em sang đó nhé!”

“Chị và Mic có cần như thế không?”

“Ơ, bại lộ rồi.” Layce nhoẻn hàm răng đều đặn ra khoe, cốt cách là cười vô cùng tươi tắn.

“Em chưa nói không có nghĩa là em chưa biết.” Rồi lầm bầm “Ai cũng nghĩ vậy.”

Layce hỏi: “Em nói gì vậy?”

Bạch Dượng gượng cười, hai mắt như tít lại vẽ nên một đường ngang: “Em tệ lắm sao?”

Cô lại dí vào đầu Bạch Dương lần hai: “Tệ vô cùng!”

Bạch Dương hì hì: “Ừ. Nhưng chị nên khen em chứ?”

“Chị chẳng hơi đâu đi khen một cô gái vừa xấu lại vừa ngốc như em.”

Nền trời vừa chập tối, mấy tia nắng yếu màu thoi thóp như bệnh nhân bị suy tim mãn tính, lập lòe hai ba giây rồi tắt ngúm, màn đêm Pháp lại được giăng lên, khắp con phố trên quận 5 sầm uất người đi bộ qua lại nhưng bọn họ lại trò chuyện rất lịch sự lặng lẽ, không tiếng xe cộ, không huyên náo hoạt bát như thành phố cô đã sống suốt mười bảy năm rưỡi kia. Bạch Dương chống cằm nhoài người nhìn qua cửa sổ, thấm thoắt thời gian chạy hơn cả thoi đưa, cô lại phải đến Melbourne nhập học đầu kì mới, rồi Bạch Dương những mường tượng trong đầu vô số hình ảnh nếu gặp lại người đó. Nghe nói, cậu ta vừa mới đến Melbourne lần thứ năm trong cùng một tháng, ờ, gặp nhau rồi chào nhau như thế nào nhỉ? Hay tiêu sái lạnh lùng mà lướt qua nhau? Hay chững lại “Chào, 182 ngày rồi chúng ta lại gặp mặt.”

Thế nhưng, khi bọn họ trải qua khung cảnh đó, Trần Thế Đan nói rằng: “Tám từ này của em là gom mọi sự ác độc nhất thế gian mà hình thành.”