Bệnh tình Lâm Hạo ngày càng nặng hơn. Thời gian này y không còn tâm tình quản ta, thường xuyên ở lại trong bệnh viện, chờ cho đến khi Lâm Nam được bác sĩ đồng ý sẽ lập tức phẫu thuật.

Lâm Lan ngoại trừ thỉnh thoảng trêu chọc ta, thì dành rất nhiều thời gian ở trong bệnh viện và công ty. Mãi đến khi một đêm ta nhìn thấy Lâm Lan đang xử lý văn kiện trên máy tính mới biết rằng Lâm Hạo tạm giao toàn bộ công ty cho Lâm Lan. Ngoài những việc nó không tự quyết định được phải đi thỉnh giáo Lâm Hạo, mọi việc khác Lâm Lan đều có thể tự làm.

Ta đối với việc Lâm Hạo tín nhiệm một hài tử chưa trưởng thành như vậy có điểm bất ngờ.

Khi ta nói ra điều ta nghĩ, Lâm Lan cười khanh khách không ngừng: “Hài tử Lâm gia từ nhỏ đã học tập những thứ này. Ta từ lúc bảy tuổi lão ba đã mời một đống thầy giáo đến, hai năm trước bắt đầu cho ta dần dần tiếp xúc gia nghiệp, bằng không làm sao dám cho ta nhúng tay vào. Đây đâu phải đồ chơi để nghịch đùa. Mặc dù có điểm vất vả, bất quá tương đối mà nói cảm giác thành công cũng thực làm cho người ta thỏa mãn a.” Lâm Lan nói xong liền tiếp tục vùi đầu kiên trì làm.

Ta không thể lý giải được sự thích thú của Lâm Lan. Theo ý kiến ta, hài tử hơn mười tuổi đáng lẽ phải là tuổi bọn chúng vui chơi. Có những điều nếu ta để vuột mất, nó sẽ không bao giờ trở về, nhất là thời gian!

Ta đang vô cùng vui sướng khi không cần phải đối mặt với Lâm Hạo, đồng thời cảm thấy lưỡng lự và chán nản vì không tìm ra biện pháp để gặp được Lâm Nam, Lâm Lan liền kéo ta đến bệnh viện.

“Là đi gặp Lâm Nam sao?” Ta cẩn thận hỏi.

Lâm Lan nhìn ta ngây người một lúc: “Nghe như ngươi đang gọi tên ta nga!”

“Ta đang nói đến thúc thúc ngươi Lâm Nam.” Ta nhấn mạnh vào từ ‘Nam’.

Lâm Lan khoát khoát tay: “Biết rồi. Bất quá ngươi phải thất vọng rồi. Lão ba kêu ngươi đến chăm sóc hắn!”

Ta nghe xong chỉ có thể uể oải cúi đầu.

“Ngươi dù có chết cũng đừng để lão ba nhìn thấy bộ dạng này, bằng không hắn phát điên lên, nhất định ngươi sẽ không gặp được điều gì tốt đẹp đâu. Nói ra cũng lạ, lão ba như thế nào lại nhìn trúng ngươi, nói kiểu gì thì cũng là nam nhân a. Cái gì chứ, ánh mắt thúc thúc Lâm Nam nhìn ngươi cũng thực sự ý tứ. Hai huynh đệ tranh giành một người, thực là một vở kịch hay a! Ai! Lão nương mỹ nhân của ta cũng chẳng có hy vọng rồi!” Lâm Lan trêu tức nói.

Vẻ mặt ta khẳng định là rất xấu hổ. Mà dọc đường đi, Lâm Lan cứ nửa mỉa mai, nửa trêu chọc như vậy, khi cao hứng còn động thủ động cước giật cánh tay ta. Ta quát nó, nó ngược lại càng trở nên đắc ý.

Lâm Lan đương nhiên sẽ không để ý tới lời nói của ta. Ta không có tư cách giáo huấn nó, cũng không có tư cách yêu cầu nó tôn trọng. Trong mắt nó, ta nhất định không khác gì một nam kỹ.

Vất vả mãi mới đến bệnh viện, ta cuối cùng hoãn khẩu khí, không cần đối mặt với những giễu cợt của ‘hài tử’ này.

Trong phòng bệnh, Lâm Hạo nằm trên giường, sắc mặt rất kém. Nhìn thấy ta liền nói: “Đem cái cặp trên bàn đưa cho ta!”

Ta trong lòng nói thầm: Sao không sai hộ tá lấy cho ngươi. Nhưng vẫn cứ nghe lời lấy cặp đưa cho hắn.

Lâm Lan nói: “Ba ba, ta đã xem qua. Không có vấn đề gì lớn, chỉ là có người thu một ít cổ phần của các cổ đông trong công ty. Bất quá phần lớn cổ phần công ty đều trong tay chúng ta, cho dù có người nắm được toàn bộ, đối với chúng ta cũng không phải là uy hiếp. Vì an toàn, ta đã tiến hành điều tra!”

Lâm Hạo gật đầu, “Ta không đủ sức đi quản những thứ đó. Bất quá gặp việc gì thì cứ nói với ta! Trong công ty có thể thỉnh giáo giám đốc Ngô cùng Andre[34].”

“Đã biết!” Lâm Lan cười rồi đi ra ngoài.