Nhờ bữa ăn hàng ngày bổ dưỡng cùng với điều kiện chữa bệnh, bệnh tình Lâm Nam ổn định rất nhanh, có thể dự kiến đang từng bước chuyển biến tốt đẹp.

Lâm Nam dù sao cũng là họ Lâm. Trong bệnh viện người giám sát hắn đối hắn cũng là lễ độ cung kính, còn Lâm Nam thì chịu không nổi mấy thứ đầu gỗ này đi theo sau.

“Ca ca, ngươi không cần phải bắt người theo dõi ta, hắn không phải ở chỗ ngươi sao? Ngươi biết rõ ta sẽ không rời đi, hơn nữa, ta cũng đang bị bệnh. Vì vậy, ngươi làm ơn thư giãn chút đi. Thận của ngươi sẽ không chạy trốn mất đâu!” Lâm Nam buông tay, giống như một điểm cũng không để ý Lâm Hạo muốn lấy đi một bộ phận trong thân thể hắn.

Lâm Hạo cười nhạo không nói gì, nhưng ngày hôm sau người thường đi bên cạnh theo sau Lâm Nam liền biến mất.

Lâm Nam cùng y tá ra khỏi phòng bệnh. Hắn còn trẻ, hoạt động thích hợp sẽ giúp hắn bình phục.

“A! Nơi này đã không còn như vậy. Ta nhớ rõ nơi này có vài cái ghế băng bằng đá, không có hòn non bộ, suối phun cũng không có lớn như hiện tại!” Lâm Hạo cảm khái nói.

“Ngài trước kia đã tới nơi này sao?” Giọng nữ dịu dàng hỏi.

“Đúng vậy, rất nhiều năm rồi. Tại nơi này, ta đã gặp được người đối với ta rất quan trọng!”

“Chúc mừng ngài, là thê tử ngài sao?”

“…… Thê tử? Cứ coi là như vậy đi!”

Lâm Nam mơ hồ trả lời, làm cho nữ y tá tuổi trẻ không hỏi thêm nữa, lập tức nói sang chuyện khác: “Nơi đó có ghế nằm, ta đỡ ngài đi qua nghỉ tạm a!”

Lâm Nam đẩy tay nàng đang đỡ ra, bật cười: “Ta chưa yếu đến mức đó!”

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Lâm Nam nheo mắt lại.

Lần đầu tiên cùng người nọ gặp mặt là một ngày giống như ngày hôm nay. Hắn mang theo bạn gái mang thai ngoài ý muốn bị sẩy thai. Nữ sinh kia khóc rất lợi hại. Nói đúng ra thì hắn cũng không muốn đứa bé kia mất đi, nhưng hắn biết hài tử kia là do nàng trù tính sau khi hắn say rượu mà có. Tâm tình khó chịu, hắn liền ngay tại chỗ cùng nữ sinh tranh cãi……

Sau đó hắn nhìn thấy một thiếu niên nhã nhặn lịch sự hơn rất nhiều so với hắn ở góc hành lang. Hắn trừng mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó thiếu niên kia liền ngượng ngùng bước vào hoa viên. Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Sau đó, vài lần ở bệnh viện tình cờ lại gặp nhau, chậm rãi bắt đầu nói chuyện, cuối cùng không quan tâm đến thân phận của cậu ta, thản nhiên cùng cậu kết giao. Dù sao cũng biết được người nọ đối hắn vô cùng chân thành. Cũng là lần đầu tiên bắt đầu để ý cách nhìn của người khác đối hắn, thích nhìn cậu ta với bộ dáng bất đắc dĩ lại bao dung, cho nên luôn tùy ý làm nũng…… Tuy rằng bình thường hắn vô cùng khinh thường loại này hành vi ngu xuẩn này.

“Tiên sinh, tiên sinh! Ngài đang ngủ sao?” Nữ y tá nhẹ giọng gọi.

Lâm Nam phục hồi tinh thần lại, “Không có, chính là nhớ lại một chút chuyện cũ! Ngươi không cần để ý đến ta, ta muốn yên tĩnh một chút.”

Vì sao lại thích cậu ta? Lúc đầu chỉ là muốn cùng cậu ta làm bằng hữu. Khi nào thì xác định được tâm ý chính mình đã không còn nhớ rõ ràng. Có lẽ là trong mỗi lần gặp mặt kia tâm tình đều phát sinh những thay đổi tinh tế.

Chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ vứt bỏ cuộc sống giàu có trải qua những ngày bần cùng, nhưng từ khi nào mà hắn lại vui vẻ chịu đựng đến thế! Không phải chưa từng nghĩ rằng có lẽ sau vài năm chính mình sẽ hối hận với cảm xúc nhất thời kia, may mắn là hắn chân thành làm như vậy. Mười mấy năm qua, nhưng không hề có một ngày từng hối hận, cho dù khi hắn bệnh nặng.

Duy nhất không cam lòng là lầm quên đi ca ca chính mình, vốn có thể giảm bớt rất nhiều đường vòng, bởi vì ca ca đoạt lấy…… Quên đi, như thế cũng được!

“Lâm tiên sinh, nên về thôi!”

Lâm Nam giật mình mở mắt ra, “Mấy giờ rồi?”

“Bốn giờ chiều. Chúng ta cần phải trở về, buổi chiều hôm nay ngài còn phải châm cứu!”