“Ta có thể ngồi dậy không? Nằm nhiều đến mức xương cốt đều cứng cả rồi!” Ta hỏi.

“Được!” Diệp Tề tiến tới nâng bả vai ta lên, “Ngủ suốt quả thật không thoải mái!”

“Hài tử ở phòng bên cạnh, muốn xem không?” Diệp Tề hỏi.

Ta mờ mịt nhìn những ngón tay đan chéo nhau của mình, Diệp Tề tiếp tục nói: “Hài tử ở mọi phương diện đều đã hình thành hoàn toàn, cách ngày sinh dự tính cũng chỉ hơn kém một tháng. Khi ngươi rơi xuống thì lưng chạm đất, từ cầu thang ngã xuống cũng không cao lắm. Tuy rằng xuất huyết khá nhiều, có điểm nguy hiểm, bất quá may mắn không có việc gì! Xương cốt cũng không bị tổn thương……”

“Cám ơn!” Ta nói.

“Cảm ơn cái gì? Đó là việc nên làm! Ngươi đừng trách mắng Lâm Lan. Miệng hắn tuy không nói gì nhưng kỳ thật trong lòng cũng rất sợ hãi!” Diệp Tề bào chữa cho Lâm Lan.

Ta cười tỏ vẻ không để ý. Nó có thể gọi Diệp Tề đến đã là vô cùng may mắn rồi.

Diệp Tề không đề cập tới chuyện hài tử nữa, cùng ta tán gẫu về một ít việc cần chú ý. Còn phải ở lại bệnh viện ít nhất mười ngày trở lên, điều này khiến ta có chút áp lực, nhưng thân thể cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Lúc đầu ta tỏ vẻ rất ngạc nhiên với Diệp Tề. Xem ra khoa nào hắn cũng đều tinh thông, kết quả hắn bật cười cáp cáp[63]. Kỳ thật hắn chuyên nghiên cứu ngoại khoa, sau đó đắc ý nói kỳ thật hắn từng ngồi ngốc ở tất cả các khoa, chẳng qua là không nghiên cứu sâu, nhưng bệnh bình thường đều có thể chữa trị.

Về phần ta, mỗi lần kiểm tra hắn đều cố gắng không làm cho ta xấu hổ. Lần phẫu thuật ngoài ý muốn này thật sự quá mạo hiểm.

Mấy tháng nay đều không có tin tức về Lâm Nam, thỉnh thoảng có thể ở trên tạp chí tài chính và kinh tế có một vài bài giới thiệu. Bên ngoài có rất nhiều ngờ vực vô căn cứ đối với việc hắn rời Lâm thị độc lập gầy dựng sự nghiệp. Trước kia Lâm Hạo đều cố ý phong tỏa tin tức, nói Lâm Nam xuất ngoại. Giới truyền thông không tìm được tin tức cũng chỉ có thể nói nhị công tử của Lâm gia vô cùng thần bí mà thôi.

Thỉnh thoảng nhớ tới Lâm Nam, cảm giác giống như có gì đó nghẹn lại trong cổ. Không biết hắn sau này có phải sẽ từ từ vứt bỏ ta hay không.

Diệp Tề thấy ta thất thần cũng không nói chen vào, an vị ngồi một bên nhìn bệnh án của ta, đến khi bị một bác sĩ gọi ra ngoài.

“Có mấy ca phẫu thuật cần thảo luận. Ngươi nếu có chuyện gì cần thì rung chuông, y tá đang ở bên ngoài. Lâm Hạo phỏng chừng còn phải ngủ vài giờ nữa. Khi ngươi tỉnh thì hắn vừa mới ngủ.”

Diệp Tề phân phó xong liền cùng bác sĩ kia rời đi.

Ta nhìn cánh cửa khép hờ bên cạnh, mơ hồ có thể thấy trên giường có một khối rất to. Vừa rồi nói một chút, trong miệng lại khát, liền đổ ít nước từ trong bình ở ngay bên cạnh.

Từ từ uống, hài tử kia vẫn là không cần thiết. Dù sao Lâm Hạo cũng sẽ đưa nó đi, có thấy hay không cũng không khác nhau là mấy, đỡ phải trong lòng có thêm vướng mác ưu phiền. Ta khẽ thở dài…… Thân thể này thật hoang đường……

Uống hết một ly, trong miệng tuy đã đỡ khát nhưng vẫn rót thêm một cốc cầm trên tay.

“Ngươi tỉnh rồi sao?” Thanh âm kinh hỉ khiến nước ở trong tay ta thiếu chút nữa đổ xuống giường. Sao tỉnh sớm vậy? Diệp Tề, dược của ngươi không phải là đồ giả đấy chứ!

Lâm Hạo từ bên trong đẩy cửa đi ra, giống như một quý công tử suy sụp. Quần áo không chỉnh tề, tóc tai lộn xộn, có mùi gì đó bốc lên, đôi mắt cũng thâm quầng.

Hoàn đệ nhất bách nhất thập chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤