Bảo vệ cùng không bảo vệ

Mặt biển vẫn không ngừng nhấp nhô, nhiệt độ rét lạnh, trên một mặt đá ngầm nổi lên trên mặt nước, có một dị thú hoàn toàn không thuộc về đại dương, thân hình cường tráng của nó đang ôm chặt một sinh vật nhỏ bé có thân thể trần truồng xanh tím cứng ngắc.

Sinh vật gầy yếu kia, tóc đen ướt sũng dính vào trên khuôn mặt, không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt, chỉ có bờ ngực gầy hơi phập phồng, miễn cưỡng chứng tỏ rằng sinh vật này vẫn còn sống.

Duy Tạp Tư không hề để ý đến những người cá vây quanh mình, lớp vảy bạc trên thân thể đã sớm rút đi, để lộ ra làn da ấm áp áp sát vào cơ thể lạnh như băng của Ôn Phong.

Bờ ngực của Duy Tạp Tư chấn động, phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo, đuôi dài không ngừng quăng quật, đôi mắt thú u ám cảnh giác nhìn những người cá xung quanh, mang theo nồng đậm phẫn hận.

Thân thể không thể khống chế gồng lên, có gân xanh ẩn ẩn dưới làn da, cơ bắp hoàn mỹ triển lộ ra không sót chỗ nào, Duy Tạp Tư hừ hừ phun nhiệt khí từ trong mũi ra, hận không thể lập tức xé nát những người cá dám làm Ôn Phong bị thương tổn này.

Lý trí nói cho hắn biết hiện tại hắn không thể làm như vậy được, sinh vật suy yếu trong lòng cần hắn chăm sóc. Duy Tạp Tư áp lực cơn tức giận đầy ***g ngực, giằng co cùng người cá trầm mặc, hắn ẩn ẩn có cảm giác sắp không khống chế nổi bản thân mà cuồng bạo.

Bốn phía đều là nước biển lạnh như băng, nếu chỉ có một mình hắn, còn có thể bơi ngược trở lại theo phương hướng đến lúc nãy, những lúc này còn có thêm Ôn Phong đang hôn mê trong lòng.

Thân thể Ôn Phong không ngừng run rẩy, trên trán toả ra nhiệt độ hoàn toàn tương phản với cơ thể, Ôn Phong như vậy hoàn toàn không có khả năng ngâm người trong nước biển lạnh thấu xương cho đến lúc quay lại bờ.

Duy Tạp Tư nôn nóng, Ôn Phong phải trở về ngay lập tức, anh đang cần một nơi thật ấm áp, nhưng mà tình cảnh hiện tại, chỉ có thể thoả hiệp, nhờ những người cá này giúp đỡ, nếu không chỉ dựa vào hắn, hai người bọn họ không có khả năng thoát khỏi nơi này…

“Thả chúng ta đi!”

Duy Tạp Tư dùng giọng mệnh lệnh cường ngạnh nói, khuôn mặt thú cứng ngắc… hắn không thể dùng lời nói thỉnh cầu đối với mấy con cá chết tiệt này được.

Tuy rằng ngôn ngữ hai bên không thông, nhưng Duy Tạp Tư biết đôi phương nhất định sẽ hiểu được ý tứ của hắn, chiếc đuôi đằng sau lưng hắn dựng thẳng tắp, mang theo cảm giác áp bách dữ tợn.

Những người cá đang bơi trong nước không ngừng nói chuyện trao đổi với nhau, thanh âm mềm nhẹ dễ nghe. Duy Tạp Tư ngồi khoanh hai chân lại, ôm chặt lấy Ôn Phong, cố gắng truyền cho anh thật nhiều nhiệt độ cơ thể mình, phiền táo chờ đợi kết quả của người cá.

Nếu nói Duy Tạp Tư không khẩn trương là không có khả năng, cứ nghĩ đến việc những người cá này sẽ không thả hai người đi, khuôn mặt thú đang cưỡng chế trấn định xuống dưới của hắn lại đen vài phần.

Người cá trao đổi một chút, sau đấy rất nhanh trở nên im lặng, có vẻ như trong lòng chúng cũng đã sớm có đáp án. Người cá thuần bạc ngồi trên đá ngầm quay sang hướng Duy Tạp Tư.

“#%#.” Ngữ điệu nói chuyện duyên dáng, Duy Tạp Tư nghe không hiểu, người cá liền vươn bàn tay tinh tế của mình, thẳng tắp chỉ vào phần bụng của Ôn Phong.

Người cá đã biết chỗ trân quý của Ôn Phong, chúng không có khả năng dễ dàng buông tha cho anh như vậy, Duy Tạp Tư đã sớm đoán được người cá sẽ đưa ra điều kiện gì đấy, chỉ nháy mắt do dự một chút, Duy Tạp Tư liền gật đầu đồng ý.

Tình huống hiện tại của Ôn Phong đã quá nguy hiểm, không thể tiếp tục trì hoãn được nữa. Trong lòng Duy Tạp Tư, đứa con nhỏ của hắn vĩnh viễn cũng không quan trọng bằng Ôn Phong, con có thể sinh lại, nhưng Ôn Phong chỉ có một. ( ;__; anh nói đúng thì đúng thật, nhưng vẫn thấy khổ thân tiểu Đản Đản…)

Còn về sau này, chuyện hắn phải giải thích với Ôn Phong vô cùng yêu thương ấu thú này như thế nào, tạm thời bị hắn ép đến sau đầu.

Nhận được sự đồng ý của Duy Tạp Tư, người cá nhanh chóng tản ra, nước biển dâng lên, phá vỡ mặt biển, ngắn ngủi mấy giây, có một con rùa cực lớn xuất hiện trên mặt biển.

Duy Tạp Tư ôm chặt Ôn Phong, nhảy lên trên mai rùa, cũng dùng đuôi dài vắt khô da thú, che lấy da thịt trần trụi của Ôn Phong.

Rùa to nổi trên mặt biển, chầm chậm bơi về phía trước, có gió lạnh không ngừng ập đến, Duy Tạp Tư phải xoay người lại, dùng lưng chắn gió lạnh, che chở cho Ôn Phong.

Toà đảo nhỏ ngày càng gần hơn, ngày càng to hơn, con rùa lớn này xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của dị thú. Dị thú canh giữ trên bờ cát nheo đôi mắt lại, khi nhìn thấy Duy Tạp Tư trên mai rùa, nó kích động rống to, vang vọng cả toà đảo nhỏ.

Những dị thú khác đang kiếm ăn ở xung quanh nhanh chóng tụ tập lại, vội vàng nhìn chằm chằm vào sinh vật đang nằm trong lòng ngực của Duy Tạp Tư. Đây là hy vọng của toàn bộ tộc dị thú.

Tiểu Đản linh hoạt nhảy lên trên đỉnh đầu của Khải Địch Nhĩ, đôi mắt to tròn mở lớn, nhìn chằm chằm vào cha cùng ba ba của mình, miệng phát ra tiếng kêu non nớt.

Nhưng rùa biển càng ngày càng lại gần, dị thú rốt cuộc cũng phát hiện ra sự khác thường của Ôn Phong. Anh vẫn không hề nhúc nhích, nằm bẹp trong lòng ngực của Duy Tạp Tư, dường như đã mất đi ý thức.

Duy Tạp Tư trùm sát tấm da thú lúc nãy dùng để ngăn cảnh gió lạnh lên người Ôn Phong, lưu loát nhảy xuống khỏi lưng rùa, đi về hướng tộc nhân của mình, con rùa lớn ở đằng sau vẫn nằm im trên bờ cát, người cá ngồi trên đầu rùa cũng im lặng, không hề có ý định rời đi.

Những dị thú khác nhanh chóng lột xuống lớp da trên người con mồi của mình, đưa tới, lớp da bọc một lớp mỡ dầy cũng không dính nhiều máu lắm, nên Duy Tạp Tư hào phóng nhận chúng.

Cho dù bình thường ý chí độc chiếm của Duy Tạp Tư có mạnh như thế nào, thì hiện tại hắn cũng chỉ có thể cưỡng chế áp chế nó, để bảo trụ tính mạng của Ôn Phong, Duy Tạp Tư cảm thấy hắn có thể làm rất nhiều chuyện mà trước kia hắn chư từng làm bao giờ, cũng không có khả năng sẽ làm, giống như chuyện buông tha cho đứa con của mình, hay là việc buông tha cho tôn nghiêm của thú tộc.

Người cá tao nhã ngồi trên đầu rùa, mái tóc dài của nó mềm mại trải rộng sau lưng, đôi mắt màu xanh lam mông lung nhìn thẳng về phía dị thú trên bờ.

Mục tiêu của người cá rất rõ ràng, chính là ấu thú nhỏ màu vàng nhạt đang ngồi trên đầu một dị thú trưởng thành kia.

Tiểu Đản cũng có trực giác sâu sắc, cái lưng nho nhỏ của nó dựng thẳng lên, thân thể khẩn trương, lập tức cảm giác được có một sinh vật nguy hiểm cường đại đang nhìn chằm chằm vào nó.

Tiểu Đản cứng ngắc quay đầu, nhìn về phía người cá đáng giận đã bắt ba ba của nó đi, cái đuôi theo bản năng dựng đứng lên. Đối mặt với ánh nhìn của sinh vật cường đại kia, thân thể nho nhỏ của tiểu Đản không dám nhúc nhích, đôi thú trảo nho nhỏ túm chặt lấy bộ lông màu xanh lam nhạt trên đầu Khải Địch Nhĩ.

Da đầu bị túm đau, Khải Địch Nhĩ nâng tay kẽo ấu thú nhỏ xuống, ôm vào trong ngực, cũng quay người lại, cố ý che đi ánh mắt của người cá.

“Sao vậy?” Khải Địch Nhĩ chủ động tiến đến, lại gần Duy Tạp Tư.

“Bọn họ muốn ấu thú này.” thanh âm trầm thấp của Duy Tạp Tư ẩn chứa sự phẫn nộ, ánh mắt u ám, nhưng vẫn không hề rời mắt khỏi Ôn Phong.

Được những dị thú khác bảo vệ, ngăn cách một khoảng cách xa với người cá, Duy Tạp Tư không hề do dự, vội vàng mở miệng của Ôn Phong ra, sau đó cắn vỡ tay của mình, để máu nóng tràn ra ngoài, chảy vào khoang miệng của anh.

Nghe thấy lời Duy Tạp Tư nói, khuôn mặt tuấn tú của Khải Địch Nhĩ lập tức tràn ngập tức giận, mày kiếm sắc bén nhíu lại, đôi mắt thú sâu thẳm quay lại nhìn về phía người cá bên bờ cát, mang theo sát ý mãnh liệt.

Người cá duyên dáng ngồi ở trên đầu của rùa biển, lớp vảy bóng loáng xinh đẹp thỉnh thoảng lại lay động một chút, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, không hề để ý đến sự uy hiếp của Duy Tạp Tư.

Con rùa biển to lớn kia đủ sức san bằng cả hòn đảo này, dị thú cùng người cá giương cung bạt kiếm, không dám mạo muội rời khỏi bờ cát.

Người cá tinh tế đánh giá ấu thú nho nhỏ đang được dị thú trưởng thành bảo hộ kia, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại. Có vẻ với trạng thái gầy yếu của ấu thú, nó rất không hài lòng.

Sinh vật mẹ của ấu thú cũng quá yếu ớt, có thể sống sót được trên mặt biển đã là một kỳ tích, chứ chưa nói gì đến việc có thể mang thai và sinh được ấu ngư cho người cá.

Tộc người cá chỉ có thể đặt hy vọng lên người ấu thú này, tuy còn không thể xác định được xem ấu thú này có kế thừa năng lực sinh dục từ cơ thể mẹ của nó hay không, nhưng nó không hề lo lắng. Sinh mệnh của người cá đủ dài để có thể đi thử một lần.

Nhưng mà hiện tại, ấu thú này còn quá nhỏ, nó còn cách thời kỳ có thể sinh dục rất xa. Người cá suy nghĩ thật cẩn thận, dị thú cũng không thể sống quá lâu trong nước, cho dù bây giờ bắt ấu thú này về sẽ không có lợi cho sự phát triển cơ thể của nó…

Trong tầm mắt khủng bố màu xanh lam của Khải Địch Nhĩ, người cá ra lệnh cho rùa biển dần dần chậm rãi rời khỏi bờ cát, chui vào trong nước.

Nếu bọn họ đã có thể chờ đợi mấy trăm năm, thì có thêm vài năm nữa cũng không là gì. Chờ đến khi ấu thú nhỏ này bước vào thời kỳ trưởng thành, người cá sẽ lại xuất hiện, thu hồi lại thứ hy vọng của bộ tộc người cá này.

Thú thảm thật dày che khuất cửa động, bên trong, hơi lửa ấm áp lan toả, ánh sáng cam rực rỡ chiếu lên trên vách tường, phát ra tiếng vang tí tách.

Ôn Phong dần dần tỉnh lại, bờ mi kích động, khuôn mặt lười biếng cọ sát lên thảm da thú mềm mại một chút, giãy dụa không muốn đứng lên.

“Tỉnh?”

Thanh âm từ tính của Duy Tạp Tư thật sự rất dễ nghe vang lên bên tai, kèm theo cả hởi thở ấm áp, Ôn Phong quay sang, làm nũng dán thân thể mềm mại của mình lên người hắn.

Đôi mắt đen mở to, Ôn Phong lúc này mới nhận ra bọn họ không nằm trên giường đá, mà là thảm lông trải trên mặt đất, bên cạnh còn có một đống lửa đang cháy hừng hực, chiếu ra ánh sáng ấm áp.

“Cơ thể có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Thân thể cường tráng của Duy Tạp Tư kề sát, hai cái chân trần trụi của hắn ái muội kề sát hai chân của anh, nhiệt độ cơ thể ám áp làm Ôn Phong cảm thấy thoải mái cực kỳ.

Ôn Phong thử cử động tay chân một chút, quả nhiên thấy đau đau, nhưng vẫn ở trong phạm vi mà anh có thể chịu đựng được.

“Tốt hơn nhiều rồi. Tiểu Đản đâu?”

Anh cong khoé môi, lộ ra nụ cười tươi dào dạt, trong lòng còn nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng hiện tại điều anh quan tâm nhất vẫn là ấu thú nhỏ nhà mình.

“Khải Địch Nhĩ dẫn nó đi săn bắn.”

Nghe thấy vậy, Ôn Phong cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, Khải Địch Nhĩ là dị thú duy nhất ngoài Duy Tạp Tư làm anh cảm thấy an tâm và tin tưởng.

Nhắc đến săn bắn, khuôn mặt của Duy Tạp Tư ở chỗ Ôn Phong không nhìn thấy, xẹt qua chút lo lắng trầm trọng… mùa đông càng ngày càng đến gần, thức ăn mà bọn họ có thể kiếm được trên hòn đảo nhỏ này càng ngày càng ít…