21.

Ngày hôm sau, Lâm Tiêu mang Tô Bạch đi mua kính áp tròng.

Tô Bạch bình sinh lần đầu tiên thử đeo kính áp tròng có chút luống cuống tay chân, sợ ngón tay sẽ chọc vào mắt.

Thật vất vả đeo được, Tô Bạch ngẩng đầu, chớp chớp mắt với gương.

Đố là một đôi mắt to sáng ngời có thần, mang theo chút tính trẻ con ngây ngô, kinh ngạc mà trợn to có vẻ vô tội lại dịu ngoan.

Lâm Tiêu đứng một bên nhìn, không hiểu sao liên tưởng đến một con nai con.

Con nai con này chạy loạn khắp nơi, vội vội vàng vàng, không đầu không đuôi xông vào trái tim Lâm Tiêu, nhẹ nhàng va chạm.

Tô Bạch rất vui vẻ, gò má trắng nõn lộ ra màu hồng nhàn nhạt, không ngừng miệng khen ngợi: Cái này nhìn rất rõ, thật tốt, đeo cũng không thấy nặng.

Lâm Tiêu phục hồi tinh thần, cười một tiếng, nói: Còn xinh đẹp nữa.

Tô Bạch lại lộ ra biểu tình cực kỳ vô tội, mắt trợn to nhìn Lâm Tiêu, cười cười lộ ra hai má lúm đồng tiền cực kỳ mê người, ngượng ngùng xoa xoa cái mũi che dấu nụ cười sung sướng bên môi.

Lâm Tiêu trái tim bang bang nhảy loạn, giơ tay xoa xoa quả tóc hơi dài của Tô Bạch, hơi bất đắc dĩ: … Cậu bao lâu chưa cắt tóc rồi?

Tô Bạch nghiêng đầu nghĩ nghĩ, còn trông có vẻ rất vinh quang giơ ra ba ngón tay, nói: Ba tháng rồi!

Lâm Tiêu trợn trắng mắt: Cậu tự hào lắm hả?

Tô Bạch rung đùi đắc ý: Người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết, các nhà khoa học đều giống như tôi vậy.

Lâm Tiêu: …

Tô Bạch cường điệu nói: Hơn nữa tôi ngày nào cũng gội đầu.

Lâm Tiêu cầm lấy cổ tay cậu, khí phách mười phần nói: Đi theo tôi.

Lâm Tiêu mang Tô Bạch tới hiệu cắt tóc mình thường đến, tay nghề của thợ cắt tóc ở đây rất tốt, Lâm Tiêu ấn Tô Bạch lên giường gội đầu, quen cửa quen nẻo cầm lấy ‘bách khoa toàn thư các kiểu tóc nam’ lên nghiên cứu, chờ Tô Bạch gội đầu xong, Lâm Tiêu chỉ vào một tờ trong sách nói với thợ cắt tóc: Cắt cho cậu ta kiểu này.

Tô Bạch liếc trang giấy kia một cái, liên tục xua tay: Cái này, cái này không được, không thích hợp với tôi.

Lâm Tiêu liếc ngang cậu một cái: Không thích hợp chỗ nào?

Tô Bạch nghĩ nghĩ, ông cụ non nói: Vừa nhìn đã thấy không đứng đắn, dáng vẻ lưu manh.

Anh thợ cắt tóc sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới giới trẻ thời nay còn có người dùng từ ngữ kiểu “dáng vẻ lưu manh” thế này! Quả thực y như cán bộ kỳ cựu những năm 50 – 60!

Lâm Tiêu giận đến cười lên: Lưu cái rắm, cứ cắt theo cái này, cậu có còn muốn theo đuổi tôi nữa không?

Tô Bạch mặt đỏ bừng, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh thợ cắt tóc, nhỏ giọng kiên định nói: Muốn.

Lâm Tiêu nhướng mày: Vậy ấn theo thẩm mĩ của tôi mà cắt.

Tô Bạch thành thành thật thật không nói nữa.

Một tiếng sau, kiểu tóc mới được anh thợ cắt tóc tỉ mỉ chau chuốt ra lò.

Ánh mắt Lâm Tiêu xác thực không tồi, Tô Bạch sau khi cắt tóc thoạt nhìn thoải mái thanh tân lại tuấn tú, hơn nữa đôi mắt vì đeo kính sát tròng nên càng thêm linh động, giá trị nhan sắc cứ thế nhảy vọt lên vài level.

Tô Bạch sờ sờ mái tóc của mình, cẩn thận soi gương, cứ như cái người trong gương chuẩn bị ăn thịt mình không bằng.

Lâm Tiêu hừ nhẹ một tiếng, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười tự hào, khen ngợi nói: Không tồi.

Ra dáng bạn trai giáo thảo rồi đấy.

Tô Bạch soi gương lại lần nữa, thẹn thùng cười: Hóa ra tôi đẹp trai thế nha.

Lâm Tiêu mắt trợn trắng: …

Cậu giờ mới biết sao, mười chín năm sống uổng phí hết cả.

Đúng là cái đồ thiểu năng trí tuệ.

22.

Tô Bạch mang quả đầu mới cùng cặp kính áp tròng trở về trường.

Mấy ngày nay trong ký túc xá nữ lưu truyền một truyền thuyết về một anh đẹp giai tự nhiên xuất hiện, hóa ra kiểu tóc lại quan trọng như thế, trước kia hoàn toàn không thấy Tô Bạch lớn lên đẹp ở chỗ nào, giờ chỉ đổi kiểu tóc cộng đeo kính áp tròng thôi mà trông khác hẳn bla bla.

Lâm Tiêu nghe cả vào tai, cực kỳ đắc ý, nhưng cũng có chút khó chịu không nói rõ.

Giống như bảo tàng được che dấu vốn dĩ chỉ có mình mình biết, đột nhiên bị mọi người dòm ngó.

Hết tiết hôm nay, Lâm Tiêu gọi Tô Bạch tới phòng ngủ của mình, lấy ra một bộ quần áo mới cho cậu, nói: Cậu thử xem, tôi mua bị nhỏ.

Phản ứng đầu tiên của Tô Bạch chính là xua tay: Vậy cậu mau mang đi trả đi.

Lâm Tiêu hung hăng: Mác cắt rồi, không trả được.

Kỳ thật là cố ý cắt, nhưng cái này không thể nói.

Ngày đó Lâm Tiêu cắt tóc xong cho Tô Bạch vốn dĩ định đưa cậu đi mua vào bộ quần áo ngày thường, đỡ cho Tô Bạch suốt ngày áo thun quần jean giày thể thao, những lại nghĩ thường thường Tô Bạch chi tiêu tiết kiệm, mua quần áo cậu chắc chắc sẽ đau lòng, cho dù mình trả tiền cậu cũng sẽ không đồng ý, vì thế dứt khoát trộm đi mua, dù sao Lâm Tiêu rất có tự tin với mắt thẩm mĩ của mình, anh cảm thấy quần áo mình chọn Tô Bạch mặc chắc chắn sẽ đẹp.

Tô Bạch ngượng ngùng nhận lấy bộ quần áo, do dự một chút.

Lâm Tiêu bĩu môi: Ngại cái rắm.

Tô Bạch đỏ mặt: Tôi về phòng ngủ mặc thử, mặc xong rồi mang sang đây cho cậu xem.

Lâm Tiêu lộ ra nụ cười xấu xa: Cậu sợ tôi nhìn?

Tô Bạch lắp bắp, mặt càng đỏ hơn: Cũng, cũng không phải, chỉ là…

Lâm Tiêu quét mắt nhìn người Tô Bạch từ trên xuống dưới hai vòng, liếm liếm môi nói: Vậy cởi đi, tôi đúng là muốn nhìn.

Tô Bạch đầu bốc khói, ôm quần áo xoay người liền chạy: Tôi, tôi về phòng thử!

Lâm Tiêu nhịn không được phì cười: Phốc.

Mẹ nó, muốn ăn tên thiểu năng trí tuệ này quá đi.