Cứ như vậy, Lâm Tiêu và Tô Bạch vào cùng khoa của cùng một trường đại học.

Ngay từ lúc bắt đầu học kỳ I, thanh niên luôn luôn phi thường nỗ lực tiến bộ Tô Bạch liền tranh cử chức lớp trưởng, Hội học sinh của trường tuyển người mới cậu cũng đi làm thành viên ban tuyên truyền, cậu viết văn cực hay, đảm nhiệm việc trang trí bảng tin tuyên truyền.

Tuy rằng Tô Bạch mặc kệ thiết kế cái gì cũng mơ hồ lộ ra hơi thở của những năm ở thập niên 60 – 70…

Lâm Tiêu đến bộ văn nghệ, giá trị sắc đẹp cùng với giọng ca dễ nghe, anh rất nhanh trở thành nhân vật phong vân trong năm nhất, giống như khi ở cấp 3 vậy.

Người như anh, chú định đi tới đâu cũng được mọi người chú ý.

Buổi tối hôm nay, Lâm Tiêu ở phòng nhạc tập luyện xong tiết mục biểu diễn ngày hội chào mừng tân sinh, cùng một đàn chị ở bộ văn nghệ cùng đi canteen ăn cơm, đi trễ, canteen chỉ còn chút cơm thừa canh cặn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện về chuyện tiết mục.

Nói nói, bên người Lâm Tiêu đột nhiên có một người bước nhanh đi qua, vạt áo màu trắng có điểm quen mắt.

Lâm Tiêu cũng không ngẩng đầu nhìn, tiếp tục há mồm uống canh.

Ba giây đồng hồ sau, người này lại lộc cộc quay trở lại, đi qua lối đi nhỏ, lại bay nhanh xoay người dán sát Lâm Tiêu mà đi.

Lâm Tiêu khóe miệng giật giật, ngẩng đầu vừa thấy: Tô Bạch?

Tô Bạch đẩy đẩy gọng kính: A, Lâm Tiêu, cậu cũng tới ăn cơm.

Lâm Tiêu đầy đầu mờ mịt: Cậu đi tới đi lui bên cạnh tôi làm cái gì?

Tô Bạch cắn cắn môi, dường như giận dỗi liếc mắt Lâm Tiêu đang nhìn chằm chằm một cái, nói: Tôi đi dạo.

Lâm Tiêu: …

Đàn chị bộ văn nghệ thấy thú vị nhìn Tô Bạch, lại nhìn nhìn Lâm Tiêu, hình như đã hiểu ra cái gì mà lộ một nụ cười mỉm giảo hoạt, sau đó mới tùy tiện vỗ một cái trên vai Lâm Tiêu: Chị về phòng ngủ trước đây, mai gặp.

Lâm Tiêu vẫy vẫy tay với cô: Ngày mai gặp.

Khuôn mặt nhỏ của Tô Bạch dài thườn thượt, có vẻ không cao hứng nhìn Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu nhướng mày, tâm niệm vừa động, vươn tay chọc chọc mặt Tô Bạch một phen: Ai ui, ai chọc cho lớp trưởng Tô của chúng ta giận dỗi thế này?

Tô Bạch trừng mắt nhìn anh một cái, nói: Cậu.

Lâm Tiêu đứng dậy, lại gần cậu thêm một chút: Tôi chọc giận cậu bao giờ vậy? Nói xem nào.

Tô Bạch trầm mặc trong chốc lát, lắp bắp nói: Cậu, cậu gần đây buổi tối không đến thư viện tự học với tôi…

Lâm Tiêu vui vẻ: Tôi đang tập luyện để biểu diễn mà, mỗi ngày đều tập đến tối muộn, đi ăn bữa cơm nữa thì thư viện cũng sắp đóng cửa rồi.

Tô Bạch rầu rĩ không vui nhìn chỗ mà đàn chị bộ văn nghệ vừa ngồi: Cậu mỗi ngày đều tập cùng chị ấy à…

Lâm Tiêu khóe môi cong lên, dùng ngữ khí làm người ta hiểu lầm nói: Đúng vậy, bọn tôi mỗi ngày đều cùng nhau.

Tô Bạch nóng nảy: Các cậu… Các cậu ngoài việc tập luyện tiết mục ra còn làm cái gì?

Lâm Tiêu cố ý lộ ra nụ cười xấu xa: Không gì khác ngoài mấy việc như cùng nhau ăn cơm, cùng nhau thảo luận, cùng nhau…

Hàm dưới Tô Bạch đột nhiên căng thẳng: Đủ rồi.

Lâm Tiêu trái tim bang bang nhảy loạn, dứt khoát duỗi tay khiến Tô Bạch chỉ có thể dí sát vào cây cột sau lưng cậu, môi tiến đến gần bên tai Tô Bạch thấp giọng hỏi: Tô Bạch, cậu có chuyện gì thế?

Tô Bạch gấp đến độ lồng ngực phập phồng lên xuống, nghẹn nửa ngày, khuôn mặt nghẹn đến độ đỏ bừng mới phun ra một câu: Cậu cậu cậu, tác phong của cậu có vấn đề!

Lâm Tiêu nhịn cười đến đau cả bụng: Sao tác phong của tôi lại có vấn đề? Tôi trong sạch biết bao nhiêu, lớn đến từng này rồi, ngay cả tay người khác cũng chưa từng nắm.

Nói đến đây, Lâm Tiêu đột nhiên nhớ tới ngày đó khi tra thành tích thi đại học mình đã gắt gao cầm lấy tay Tô Bạch.

Ấm áp, mềm như bông, trơn nhẵn…

Tô Bạch ủy khuất hốc mắt đỏ lên, cái kính trượt xuống, lộ ra đôi mắt mơ hồ do nước mắt vòng quanh, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ: Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi, tôi, tôi theo đuổi cậu lâu như thế, cậu cuối cùng lại cùng người khác, cùng người khác…

Lâm Tiêu tức khắc cảm giác mình bị sét đánh: Chờ một chút! Cậu theo đuổi tôi lúc nào?

Tô Bạch nghe vậy càng ủy khuất: Tôi đã sớm theo đuổi cậu rồi, từ ngày cậu sinh nhật mười bảy tuổi đã bắt đầu theo đuổi, tôi giảng bài cho cậu, tôi giữ cậu không cho cậu trốn học, tôi nói tôi muốn thi cùng một trường đại học với cậu, tôi tặng cậu 《 5 năm thi đại học 3 năm làm bài thi 》, còn đưa cho cậu cốc tráng men với 《 Giải bài tập sách giáo khoa 》 của Vương Hậu Hùng, tôi ngày nào cũng giúp cậu học bù, tôi còn hát cho cậu nghe… Cái này không phải theo đuổi cậu sao?

Lâm Tiêu sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, anh liếm liếm bờ môi khô khốc hỏi một câu: Tô Bạch, cậu có phải hiểu lầm về từ “theo đuổi” rồi không?

Tô Bạch nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dáng nhỏ nhắn trông mười phần thiếu ngược: Tôi không hiểu lầm, tôi nghe cha tôi nói, theo đuổi một người là đối tốt với người ấy, tôi vẫn luôn đối tốt với cậu đấy thôi.

Lâm Tiêu tế bào trên dưới toàn thân đều kêu gào giục anh không màng tất cả mà ôm lấy Tô Bạch, dùng sức hôn cậu, nhưng anh cắn chặt răng, nhịn rồi lại nhịn, nghĩ tới nghĩ lui thật sự không cam lòng để mối tình đầu lãng mạn tốt đẹp nhất thời thanh xuân của mình gửi gắm trên một lễ vật đính ước mang tên 《 5 năm thi đại học 3 năm làm bài thi 》, vì thế Lâm Tiêu quyết tâm nói: Bạn học Tô Bạch, tôi không thể không trịnh trọng nói cho cậu biết, như vậy thật ra không tính là theo đuổi.

Tô Bạch khổ sở rũ mi mắt xuống, nước mắt ướt át treo trên hàng lông mi có thể thập phần tú khí: Vậy thế nào mới gọi là theo đuổi cậu chứ…

Lâm Tiêu vừa đau lòng vừa buồn cười: Như thế nào thì tính là theo đuổi tôi? Cái này cậu không thể hỏi tôi chứ? Chính cậu đi hỏi bạn học hoặc hỏi chính cậu đi, mà cậu có nhớ mình còn nợ tôi một chuyện không?

Tô Bạch nức nở: Nhớ rõ.

Lâm Tiêu một tay nâng cằm Tô Bạch lên, một tay cầm khăn giấy lau nước mắt cho cậu, ôn nhu nói: Chuyện tôi muốn cậu làm chính là theo đuổi tôi.

Tô Bạch khó hiểu nhìn anh.

Lâm Tiêu xoa bóp cằm Tô Bạch: Không cần nhiều, làm tốt một lần là đủ rồi.