Sắc mặt Sử Tư cực kì khó nhìn, cầm lọ gel bôi trơn ra khỏi phòng tắm. Trong đôi mắt sâu là phẫn nộ, Sử Tư ném mạnh lọ gel trong tay xuống bên gót chân Lý Hoài, chất vấn từng chữ:

– Cái này ở đâu ra? Vì sao lại có trong phòng tắm của cậu?

Thần sắc Lý Hoài rối rắm trong một giây, nhưng chỉ một giây mà thôi. Cậu lập tức thể hiện ra bộ dáng thờ ơ:

– Ôi, tức giận sao? Cái này ở đâu ra, vì sao có trong phòng tắm của tôi thì liên quan tới cậu sao?

Sử Tư đột nhiên thấy mũi rất cay, hốc mắt ngập nước. Sử Tư không dám chớp mắt, không dám thở mạnh, sợ rằng nước mắt sẽ rơi xuống thì rất khó nhìn. Thế nhưng ngực thật là đau.

Sử Tư mệt mỏi dựa vào tường, từ từ trượt xuống đất.

Không biết qua bao lâu, cậu mới nói:

– Mẹ nhỏ, rốt cuộc thì cậu có thích tôi hay không, dù chỉ là một chút thôi? Có lẽ không cần nói thích, chỉ là cậu đã bao giờ cảm thấy vui vẻ khi ở bên tôi chưa?

Lý Hoài đang chuẩn bị toàn những lời chanh chua nhưng thấy dáng vẻ vùi đầu vào đầu gối, chỉ lộ ra đỉnh đầu của Sử Tư quá yếu đuối, vậy là nuốt sạch mấy lời nói mang nọc độc xuống.

Nhưng kiêu ngạo của cậu không thể để cậu xuống nước giải thích rằng đây là đồ do Phó Chi Hành và Thiệu Gia Hằng để lại. Cậu chỉ có thể dùng những gì bén nhọn nhất nhắm vào Sử Tư, chỉ có thể là Sử Tư, ngay cả Lý Mộc Tử cũng không được. Bởi lẽ cậu luôn biết dù mình có làm nhiều chuyện quá đáng đến đâu, Sử Tư cũng sẽ không rời xa mình, cậu ấy sẽ mãi mãi như một mặt trời nhỏ phát quang tỏa nhiệt, sưởi ấm trái tim mình.

Sử Tư vịn vào tường, đứng lên, chầm chậm tới trước mặt Lý Hoài. Lý Hoài ngồi ngay ngắn trên giường, mặt không thay đổi nhìn Sử Tư.

Sử Tư nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Lý Hoài:

– Mẹ nhỏ, tôi không biết cậu sợ hay là thật sự cậu không thích tôi, nhưng tôi không muốn cậu hủy hoại bản thân, dù rằng cậu không có khả năng làm chuyện đó.

Sử Tư sờ tóc Lý Hoài:

– Chắc chắn cậu nghĩ tôi chỉ là đứa trẻ con, cảm tình với cậu cũng chỉ là hứng khởi nhất thời. Nhưng mẹ nhỏ à, tôi không hề như thế. Tôi dùng thời gian mười hai năm thích cậu mà thề: Sử Tư thật sự yêu Lý Hoài. Mẹ nhỏ, không phải rằng nhất định phải là cậu, tôi cũng không phải chỉ yêu người đồng giới, nhưng tôi yêu cậu, tôi muốn sau này mình sẽ không hối hận. Tôi không biết một gia đình hạnh phúc thì phải thế nào nhưng nếu tôi có cậu, tôi nghĩ đó là hạnh phúc lớn nhất.

– Nếu cậu yêu ai, đừng sợ tôi buồn hay sợ tôi chia rẽ hai người mà không nói với tôi. Tôi đối nghịch với Lý Mộc Tử chẳng qua chỉ vì tôi yêu cậu. Dì Mục đã đồng ý để chúng ta bên nhau, chỉ cần dì làm công tác tư tưởng cho ba tôi, tôi tin ba sẽ đồng ý, dù sao cũng là người nhìn thấy chúng ta lớn lên, ba sẽ không thể nhìn chúng ta khổ sở.

Lý Hoài tránh tay Sử Tư:

– Tôi không dùng, tuần trước đồ ngốc Phó Chi Hành cứ đòi để lại đây, nói là để lại cho tôi thực hành.

Sử Tư âm thầm thêm vào một câu:

“Thực hành là cách chính xác duy nhất để kiểm nghiệm chân lý”.

Sau đó Sử Tư quay đầu, ở nơi Lý Hoài không thấy, cười một nụ cười xấu xa.

“Biết ngay là mẹ nhỏ không chịu nổi kiểu bày tỏ chân thành kiểu phiến tình này mà”.

Vẻ mặt Sử Tư buồn bã:

– Mẹ nhỏ từng nghĩ có một ngày nào đó thứ này sẽ được dùng trên người mình chưa?

Lý Hoài cầm quyển “Shin, cậu bé bút chì” đập một cái, Sử Tư ngồi xổm ôm đầu. Quyển truyện bay từ đầu cậu đi rồi nện vào tường. Sử Tư thầm nghĩ:

“Mẹ ôi! Lý Hoài đúng là con mẹ nó ngoan độc! Cái này mà nện vào đầu mình thì kiểu gì cũng chấn động não”.

Lý Hoài trang nhã nói:

– Đi tắm đi.

Sử Tư tiêu sái quay về phòng tắm.

Lý Hoài ngồi trên giường suy tư. Dạo này Sử Tư tỏ tình rất thuần thục, thỉnh thoảng lại bộc lộ chân tình một lần khiến cậu càng ngày càng không chịu nổi. Nếu tình huống này kéo dài thì danh hiệu nữ vương khó giữ được, có khi độc giả còn cho mình là tạc mao cũng nên.

Nghĩ thế, Lý Hoài quyết: Đêm nay phải chỉnh Sử Tư!