Tiêu Tiêu nhìn Hiên Viên Tiểu Nha, cũng không có mở miệng hỏi cô cái gì, tiếp tục đi lên phía trước.

Trên máy bay.

Cô thả Miêu Miêu ở trên ghế sofa, cúi người cởi xuống áo mặc trên người con trai, bắt đầu kiểm tra trên thân có phải còn có vết thương nơi khác hay không.

Miêu Miêu nhắm mắt lại, khuôn mặt sưng đỏ lợi hại. Nắm tay nhỏ, trong mắt nổi lên bọt nước, cái mũi cũng ê ẩm, trong lòng đau đớn vượt xa trên người.

"Trong phi trường có bác sĩ, tôi gọi bọn họ bên trên phi cơ, để bác sĩ xem cho cô đi, cô bị thương không nhẹ." Hiên Viên Tiểu Nha đứng ở một bên, từ dưới lên trên đánh giá cô.

"Không cần rồi."

"Chân của cô... Đã mất nhiều máu rồi." Cô đã cột vải, nhưng là máu vẫn là đã rỉ ra, không ngừng hướng mặt đất.

Tiêu Tiêu không có mở miệng, cô không muốn thiếu Hiên Viên gia bất luận cái ân tình gì.

Tiểu Nha có chút nóng nảy: "Tôi biết, cô nhất định rất hận mẹ tôi, cũng không muốn nhận ân huệ nhà chúng tôi, nhưng là, coi như cô không trị liệu một chút... Miêu Miêu cũng cần trị liệu đi. Đầu của bé cùng tay." Cô nói càng nhỏ, là bởi vì thua thiệt. Nếu như cô không nghe mẹ mà nhốt Tiêu Tiêu vào ổ sói như vậy Miêu Miêu cũng sẽ không gặp phải những chuyện này.

Tiêu Tiêu ngẩng đầu, nhìn về phía Hiên Viên Tiểu Nha, nhìn ra được, trong mắt nữ sinh chỉ có chân thành, gật đầu: "Hôm nay cô tương trợ, tôi sẽ trả."

"Không, không không không, chỉ cần cô có thể không trách tôi mang cô vào ổ sói..." Nói lời này đã không có lực, một động tác thế nhưng là hại người ta kém chút vứt bỏ tánh mạng, nào có dễ dàng như vậy nói không trách tội là không trách tội.

Sắc mặt Tiêu Tiêu trở nên nhu hòa rất nhiều. Cô rất rõ ràng lập trường Hiên Viên Tiểu Nha, nếu như cô và Hiên Viên Tiểu Nha đổi, cũng sẽ rất tự nhiên đứng bên người mẹ mình, mà không phải một người ngoài. Cô cũng tin tưởng, chủ ý mang cô qua ổ sói là Hồng Tuyết Mai nói lên: "Chuyện này vốn là cùng cô quan hệ không lớn." Coi như Hiên Viên Tiểu Nha mỗi ngày mang Hiên Viên Liệt đi ra ngoài, nhưng trên thực tế nếu như không phải Hiên Viên Liệt nguyện ý, ai có thể lôi đi? A...

Bác sĩ rất nhanh cũng tới, bọn họ xử lý thương tổn trên đầu cho Miêu Miêu, bởi vì không có thiết bị tốt, cho nên còn chưa thể kiểm tra ra sẽ lưu lại hậu di chứng, tay cũng dùng gậy cố định lại rồi.

Hiên Viên Tiểu Nha cầm mấy bình thuốc cùng một số băng vải đi đến trước mặt Tiêu Tiêu: "Tôi biết cô sẽ không tiếp nhận bác sĩ trị liệu, như vậy những thuốc này dùng một chút đi. Nếu như cô cảm thấy dùng đồ nhà chúng tôi, cô tả tiền cho tôi là được.”

Trong lòng Tiêu Tiêu có chút mâu thuẫn, cô cũng không biết vì cái gì Hiên Viên Tiểu Nha lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng là cô xác thực thấy được chân thành: "Dù cho tôi hôm nay rời đi Hiên Viên gia, nhưng là tôi sẽ không quên chuyện hôm nay, cái này đại biểu tôi sẽ ghi hận mẹ cô, ghi hận anh cô."