Nhưng mà, cũng không thiếu, có tình huống Tam Cường lúc chiến đấu chết đi.

Ngoại trừ Mộ Tiêu Tiêu cùng Địch Nặc tiến vào Tam Cường, còn có một người đàn ông khác đến từ phân hội New York nước Mỹ.

Hồng Tụ xuất ra hộp rút thăm. Lần này rút thăm không phải phân tổ, mà chính là quyết định thứ tự xuất trận.

Địch Nặc mở ra tờ giấy màu vàng, trên đó viết con số là 1.

Mà Mộ Tiêu Tiêu rút đến tờ giấy là, 2!

Tầm mắt của hai người giao nhau ở không trung, trận đầu liền đụng nhau sao?! Thật sự muốn như vậy sao?

"Có thể bỏ quyền không?" Tiêu Tiêu nói với Hồng Tụ.

"Có thể!" Hồng Tụ mỉm cười trả lời.

"Vậy tôi..." lời nói sau cùng còn chưa nói đến

Chỉ nghe Hồng Tụ nói ra: "Trung tâm thuê không ngăn cản tuyển thủ bỏ quyền, nhưng mà sau khi Tam Cường bỏ quyền cũng không ban phát huy chương đẳng cấp, Mộ tiểu thư khẳng định muốn bỏ quyền sao?"

Một câu triệt để đưa cô vào địa ngục, bỏ quyền lại không thể trở thành đẳng cấp B. Trước đó cô làm hết thảy là vì sao? Không có đường lui, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu.

Địch Nặc cũng không nói lời nào, anh chờ đợi ngày hôm nay, sau khi từ trong rừng rậm ra ngoài liền chờ đợi một ngày này, giết cô. Vì để cho lòng của mình không hề mê loạn, chỉ có thể giết cô. 

Chủ trì giải đấu lớn vẫn là Thiên Hương như cũ, ở bầu không khí sôi động, toàn bộ hội trường đều trở nên nhiệt liệt lên. Thậm chí xuất hiện người đứng lên thét tiếng hoan hô.

"Để cho chúng tôi cho mời tổ thứ nhất tranh tài hôm nay! Bọn họ lại sẽ mang đến cho chúng tôi thị giác rung động như thế nào? Xin vui lòng chờ mong!"

Theo giọng nói Thiên Hương, Mộ Tiêu Tiêu cùng Địch Nặc đi lên lôi đài.

Trên khán đài rối loạn tưng bừng, vừa tới liền là hai đại mỹ nữ quyết đấu sao?! Đây thật là phấn chấn nhân tâm!

Trái tim Giang Tiểu Băng cũng bị nhảy vọt lên cổ họng: "Trận đầu là Nặc Nhi đấu với Tiêu Tiêu sao?"

Lam Đình Ngạn có vẻ hơi xem thường, cái người gọi Địch Nặc kia cũng phải biết hiểu lầm đã giải khai, cho nên đại khái cũng sẽ không lại cùng Tiêu Tiêu tranh đấu, cái trận đấu thứ nhất này, hẳn là chỉ có hình thức.

Giang Tiểu Băng lại bắt lấy ống tay áo anh thật chặt, bây giờ cô khẩn trương muốn chết.

Quay đầu nhìn về phía cô: "cô khẩn trương như vậy làm cái gì? Dự thi cũng không phải là cô."

Lông mày Giang Tiểu Băng chăm chú vặn với nhau: "Mấy ngày nay, tôi một mực cảm giác Nặc Nhi rất không thích hợp, tôi sợ cô..."

"Không thể nào! Hiểu lầm không phải đã giải mở sao? Bạn cô còn muốn xuống tay với Tiêu Tiêu sao? Cô ta điên rồi sao?" Lam Đình Ngạn không hiểu nhìn cô.

"Tôi không biết, cảm thấy Nặc Nhi gần đây rất không thích hợp, tính cách Nặc nhi, hôm qua sau khi giải khai hiểu lầm, hẳn là sẽ cùng Tiêu Tiêu chung sống hoà bình. Nhưng mà khi đó, vẫn cảm giác ở giữa hai người bọn họ có cái gì. Nặc Nhi rất không thích hợp." không phải Nặc Nhi không bài xích Tiêu Tiêu sao? Sau khi giải khai hiểu lầm này, hẳn là sẽ giống ở trong rừng rậm cùng Mộ Tiêu Tiêu vừa nói vừa cười đi, thế nhưng mà không đúng, cảm giác hoàn toàn không đúng.

Lam Đình Ngạn nâng quai hàm: "Xem so tài đi, đợi chút nữa liền có thể nhìn ra rồi."

Cô gật đầu, tầm mắt của hai người đều rơi đến phía trên lôi đài. Sau khi Giang Tiểu Băng nói những lời kia, bầu không khí hiển nhiên trở nên nghiêm túc thêm mấy phần.

Người đàn ông băng lãnh tựa ở trên lan can chỗ cao nhất, vẫn như cũ mắt đen lạnh lùng nhìn chăm chú lên người phụ nữ trên lôi đài.

Giống vậy, nơi vị trí Tổng Hội Trưởng trung tâm thuê sát thủ, anh miễn cưỡng dựa vào ở trên ghế sô pha phía sau bình phong, một đầu tóc vàng, đôi mắt mị hoặc màu xám, khóe miệng của anh câu lên độ cong tà mị: "Đã tiến vào Chung Kết cuối cùng, Tiêu Tiêu, cô còn sẽ mang lại cho tôi cái kinh hỉ gì? Tôi thập phần mong đợi đây."