Địch Long lấy ly rượu đỏ trên bàn lên uống, mím môi lại, chất lỏng vừa ngọt vừa cay xuống đến yết hầu, anh ta liền mở miệng: “Giám sát bọn họ kỹ vào!”

- Vâng! – Người thuộc hạ đáp lời.

Ngửa đầu uống cạn ly rượu, đôi mắt thâm thúy của Địch Long lóe sáng như đang ngầm mưu tính kế.

*****

- Đại ca!

Phó Hạnh Lương và Hướng Diệp Lân vừa từ phòng ngủ của Tề Phong đi đến chỗ rẽ thì liền thấy đại ca của mình. Hai người vội vã đi về phía Lôi Khiếu Thiên.

Lôi Khiếu Thiên quay người lại, người vệ sĩ đứng cách anh mấy bước, vẻ mặt không hề thay đổi.

- Đại ca!

Ánh mắt lạnh lùng và sắc bén của Lôi Khiếu Thiên lóe lên, anh lên tiếng: “Vào trong rồi nói!”

- Vâng! – Hai người nhìn nhau, cười khổ.

Bên ngoài căn phòng, hai người vệ sĩ một trái một phải đứng nghiêm canh gác. Trong phòng, Lôi Khiếu Thiên ngồi trên sofa bên cửa sổ, đôi mắt rét lạnh nhìn vào vết thương của Hướng Diệp Lân, nhiệt độ trong căn phòng giảm xuống vài độ: “Sao lại thế này?”

Hướng Diệp Lân cứng đờ người, vẻ mặt không được tự nhiên! Lôi Khiếu Thiên nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Nói!”. Giọng nói trầm khàn của anh đầy uy nghiêm.

Sống lưng Hướng Diệp Lân lạnh toát, anh ta liếc nhìn người đứng bên cạnh mình rồi ở sau lưng kéo kéo vạt áo…

Khóe miệng Phó Hạnh Lương co rúm lại. Anh ta nhìn Hướng Diệp Lân, đúng là anh em tốt của nhau có khác, dám bảo anh ta làm vật hy sinh!

- Đại ca, A Diệp…

- Ngậm miệng! – Lôi Khiếu Thiên quát Phó Hạnh Lương rồi lại quay đầu ra lệnh cho Hướng Diệp Lân: “Nói!”

Hướng Diệp Lân co rụt vai lại, vẻ mặt ấm ức, nhìn Phó Hạnh Lương bằng ánh mắt cầu cứu… Xong đời rồi, lần trước anh ta gặp đại nạn không chết, đại ca đã lạnh lùng ra lệnh nếu sau này còn bị thương như vậy nữa thì không cần biết nguyên nhân là gì cũng sẽ đuổi ra khỏi Ngục Thiên Minh! Nhưng giờ… vẻ mặt Hướng Diệp Lân đầy đau khổ! Lần này anh ta thật sự bị oan mà!

Phó Hạnh Lương cười gian một cái rồi đi thẳng về phía sofa ngồi xuống, vẻ mặt bất lực, để mặc cho Hướng Diệp Lân tự giải quyết!

Hướng Diệp Lân ai oán trợn mắt nhìn Phó Hạnh Lương, đúng là đồ thấy chết mà không cứu! Thế mà cũng gọi là anh em tốt, chẳng có nghĩa khí gì cả! Anh ta còn chưa khôi phục lại tinh thần thì cảm thấy nhiệt độ trong phòng lại càng hạ thấp xuống, so với Bắc cực còn rét lạnh hơn… Hướng Diệp Lân khó khăn nuốt nước miếng, vốn cổ họng đã hết đau nhưng giờ bị sự lạnh lẽo của đại ca bắn tới khiến anh ta cảm thấy đau rát… vẻ mặt không còn chút dũng cảm nào!

Lôi Khiếu Thiên nhìn chằm chằm Hướng Diệp Lân, chờ anh ta lên tiếng… Nhưng dường như sự nhẫn nại chẳng còn bao nhiêu!

Phó Hạnh Lương thở dài ngao ngán, sao A Diệp lại không biết tính tình của đại ca cơ chứ? Chẳng lẽ cậu ta không biết rằng sớm thành thật khai báo tội lỗi thì sẽ được “khoan hồng” hay sao? Thấy cậu ta cứ luống cuống chân tay, Phó Hạnh Lương tức giận trừng mắt nhìn. Khi bầu không khí càng rét lạnh hơn, anh ta giả vờ ho khan hai tiếng rồi nhìn Hướng Diệp Lân, nháy mắt ra hiệu rồi nói: “Khụ khụ, đâu phải ngày tận thế đâu chứ! Hôm nay ngoài trời thì nóng mà nhiệt độ trong phòng lạnh quá, tôi già rồi, xương cốt không tốt như lúc trước, động một tý là thấy đau rát cổ họng! Đại ca à, đại ca cũng phải chú ý chăm sóc cơ thể đấy, đêm xuống đại ca nhớ mặc nhiều đồ một chút…”.

Lôi Khiếu Thiên lạnh nhạt liếc mắt một cái, Phó Hạnh Lương tắt nụ cười trên môi, cả người cứng đờ lại, anh ta cười gượng: “Haha, chuyện đó… hai người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi…”.

Mẹ kiếp, A Diệp, cậu định làm khúc gỗ đến bao giờ nữa? Có muốn tôi làm thịt cậu không hả?

Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, thu hồi tầm mắt. Hướng Diệp Lân hít sâu một hơi, nhắm mắt lại như đang ra quyết tâm, anh ta khí thế lên tiếng: “Đại ca, là em không tốt, sau khi xác định không còn nguy hiểm nào nữa, nhưng ai ngờ lại tự tay dâng lên miệng đối phương…”.

Phó Hạnh Lương hơi thả lỏng người, cái tên này rốt cuộc cũng thông minh lên một chút rồi!

Hướng Diệp Lân cũng nhìn ra sự khinh bỉ và vui mừng trong mắt Phó Hạnh Lương, anh ta vừa thấy tức giận vừa thấy bất đắc dĩ! Anh ta có phải bia đỡ đạn đâu, biểu cảm kia là gì vậy?

- Cậu nói người làm cậu bị thương là một cô gái? – Sau khi nghe xong, Lôi Khiếu Thiên lại càng tức giận. Anh hiểu rất rõ bản lĩnh của Hướng Diệp Lân, người có thể khiến anh ta tin tưởng chắc chắn phải hơn người. Nhưng ông trời mở một cánh cửa này ra thì sẽ đóng các cánh cửa khác lại, điểm yếu duy nhất của Hướng Diệp Lân là làm việc không đủ cơ trí, không biết coi trọng tính mạng của bản thân…

Còn Lôi Khiếu Thiên thì luôn coi sinh mệnh như viên ngọc quý, chỉ cần đó là người của Ngục Thiên Minh thì anh đều coi như vậy! Cho nên khi vừa thấy vết máu trên người Hướng Diệp Lân, anh mới tức giận!

Nhiệm vụ của bọn họ không quá nguy hiểm, nhưng tại sao cậu ta lại dám để mình bị thương cơ chứ?

Đúng là không thể tha thứ được!

Hướng Diệp Lân bất chấp khó khăn, tuy anh ta cực kì bực tức nhưng cũng không thể không thừa nhận, tuy hai người bọn họ so chiêu với nhau một lúc nhưng rõ ràng khí thế trên người cô gái đó đủ để khiến anh ta phải phòng bị!

Sự thật đã chứng minh anh ta có tài tiên tri! Rất lâu về sau, rốt cuộc anh ta cũng hiểu rõ cô gái này căn bản không phải là người!

- Vâng, đại ca, cô gái đó đúng là có bản lĩnh hơn em! – Nói xong, sợ đại ca không tin, anh ta lôi Phó Hạnh Lương ra là làm ví dụ - Đại ca, thật đấy, ngay cả A Lương cũng chỉ có thể miễn cưỡng mới thắng được cô ấy thôi…

Lôi Khiếu Thiên nhíu mày quay sang nhìn Phó Hạnh Lương. Còn Phó Hạnh Lương trừng mắt nhìn Hướng Diệp Lân rồi cắn răng: “Đúng vậy, đại ca!”

Cái gì mà miễn cưỡng mới thắng được chứ? Là anh ta cố tình nhẹ tay đó, có biết không hả? Chẳng lẽ cậu ta không biết đến cái gọi là phong độ của đàn ông à? Hừ, nếu không phải tính mạng cậu ta đang nằm trong tay đại ca thì có đánh chết anh ta cũng không bao giờ thừa nhận cái chuyện mất mặt đó!