Mê Luyến

Chương 8: Ta… đơn giản chỉ là một nữ hài bình thường

Edit+Beta: Lã Thiên Di

“A Hinh, Đến giờ ăn cơm trưa rồi!” Hidemoto đi đến trong đình viện, nhìn Kính Hinh đứng ở bên anh thụ ngẩn người. Cười tủm tỉm nói.

“Bình thường lúc này ngươi đã sớm ở trước bàn cơm chờ đâu. Thích anh đào đến vậy sao? Ngay cả cơm liền quên ?!”

“Hidemoto, có phải đêm qua ngươi đã đến Thành chủ Phủ đệ không?” Kính Hinh hơi nghiêng đầu, tiếp tục hỏi: “Vì sao không để ta tiếp đón liền đã ly khai?”

“Là đâu, vì sao nhỉ?”

Hidemoto hơi giơ khóe miệng lên, thấp giọng nói: “Đại khái là vì thời điểm ta đến nơi, tựa hồ không được thích hợp cho lắm.”

“Hidemoto hẳn là cũng thấy. Vào buổi tối ngày hôm qua, công chúa điện hạ kiên cường khóc đến nỗi chọc người trìu mến……”

Nghe thấy giọng nam lười nhác hơi trêu tức, Kính Hinh hơi ngẩng đầu. Nhìn đến Rihyon ngồi ở trên cành cây anh thụ, cầm trong tay cái tẩu, khóe miệng mang theo một chút tà mị cười ngả ngớn.

“Khụ, ta rõ ràng cũng không muốn khóc nha.”

Kính Hinh gục đầu xuống, hai má hiện ra một chút đỏ ửng mất tự nhiên, nhỏ giọng nói thầm: “Ta cũng chỉ là nhớ nhà thôi……”

“……”

Không có lời đáp lại, Kính Hinh ngẩng đầu phát hiện Hidemoto cùng Rihyon đều dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn nàng. Nàng nhíu mày hỏi: “Hai người các ngươi đây là cái ánh mắt gì, lời nói của ta có vấn đề gì sao?”

“A Hinh chưa bao giờ cùng ta đề cập qua vấn đề này đâu.”

Hidemoto nhẹ nhàng cười, hoảng ngón tay nói: “Ta cũng chỉ là biết A Hinh không phải là người của thế giới này nha. A Hinh đến từ thế giới như thế nào?”

Rihyon nhàn nhã phun ra một ngụm đạm bạch sương khói, mở miệng nói: “Ta cũng rất hiếu kỳ đâu. Sự tình về Tiểu Hinh ta là nghe Hidemoto nói nên biết được!”

“Nên nói như thế nào nhỉ!? Nếu dựa theo thời gian tính đến. Ta đại khái là đến từ mấy trăm năm sau.”

Kính Hinh suy xét một chút, một mặt nghiêm túc nói: “Nhưng thế giới nguyên bản của ta không hề có yêu quái. Yêu quái là một loại chuyện không khoa học tồn tại.”

“Nghe Tiểu Hinh nói như vậy thật sự đả thương người.”

Rihyon cười hỏi: “Nếu yêu quái không tồn tại, ta đây là cái gì đâu?”

“……”

Kính Hinh khóe miệng hơi run rẩy. Một mặt đả kích đỡ lấy anh thụ, cười lạnh: “A, đúng vậy, thế giới này đã không thể dùng quan niệm khoa học để cân nhắc.”

“Thôi thôi, tuy rằng không biết A Hinh gọi cái gì gì đó là khoa học.”

Hidemoto giọng điệu an ủi nói: “Có lẽ thế giới của A Hinh có tồn tại yêu quái chỉ là do chính ngươi chưa hề gặp qua đâu!”

“Không tồn tại. Thế giới của ta tuyệt đối không hề tồn tại yêu quái!” Kính Hinh chắc chắn phủ quyết.

“Tồn tại của ta bị Tiểu Hinh triệt để phủ quyết, thực thương tâm.”

Nghe được lời nói Rihyon, Kính Hinh liếc mắt nhìn hắn, hừ nói: “Ta chỉ nói thế giới của ta nguyên lai không tồn tại yêu quái. Thế giới kỳ quái của các ngươi, hiện tại phát sinh cái gì ta đều sẽ không cảm thấy ngạc nhiên !”

“A Hinh, không cần nói khách khí như vậy thôi.”

Hidemoto vui cười nói: “Ngươi hiện tại rõ ràng cũng là người của thế giới này.”

Kính Hinh quăng một cái ánh mắt hung ác nhìn qua. Chậc một tiếng đối Hidemoto nói: “Ngươi cũng không ngẫm lại là do ai làm hại!”

“Dù sao không phải ta!” Hidemoto vô tội quán thủ nói.

Nhìn đến Hidemoto làm bộ dáng vô tội. Khóe mắt Kính Hinh trừu một chút, mở miệng nói: “Ngươi thế nào không có trách nhiệm, họa ra pháp trận đó chính là người của Keikain gia. Ngươi là gia chủ, ngươi đương nhiên là có trách nhiệm!”

“Thật mãnh liệt……”

Hidemoto khiếp đảm rụt một chút: “Nura-chan. Ngươi xem, A Hinh thật hung dữ a!”

“Ha ha, nàng luôn luôn đều hung dữ như vậy !”

Rihyon ngoéo một cái khóe môi: “Ngươi không có nhìn đến thời điểm ngày hôm qua nàng chém giết yêu quái……”

“Ân?”

Âm thanh Kính Hinh hơi giơ lên: “Nura, thời điểm ngày hôm qua ta chém giết yêu quái nó như thế nào?”

“……”

So với hiện tại càng hung. Nguyên lai là những lời này Rihyon rất muốn nói ra nhưng hắn sẽ không dại dột đến như vậy a. Mắt vàng hơi chuyển, yêu mị nói: “Thật mê người a. Thời điểm ngày hôm qua khi Tiểu Hinh chém giết yêu quái, tư thế thật oai hùng.”

“Ôi? Nura-chan, nhanh như vậy liền khuất phục sao?”

Hidemoto không thể tin trừng lớn mắt: “Này không thể được, không thể nhanh như vậy khuất phục. Bằng không A Hinh về sau sẽ luôn khi dễ chúng ta.”

Rihyon thần sắc thâm trầm thở dài một hơi, thập phần phối hợp nói: “Khuất phục cũng là một loại thủ đoạn. Hidemoto, ngươi cũng mau đầu hàng đi. Ít nhất nàng hiện tại sẽ không khi dễ chúng ta.”

Khi dễ bọn họ? Gân xanh trên trán Kính Hinh giật giật. Bọn họ một ‘người’ là đại yêu quái, một người là đại âm dương sư. Thế nhưng hiện tại cùng nhau hội tụ khẩu khí đáng thương hề hề nói, nàng khi dễ bọn họ? Này, hai vị này rõ ràng là đang trêu đùa nàng!!!

Kính Hinh âm trầm cười: “Hai người các ngươi kẻ xướng người phụ hoạ, phối hợp thật không sai a.”

“Nha. Nura-chan, A Hinh tươi cười thật là khủng khiếp!”

“Vậy sao? Ta cảm thấy Tiểu Hinh cười lạnh cũng thật mê người.”

“Tuy rằng thật mê người, nhưng ta cảm thấy thật là khủng khiếp!!!!”

“Khủng bố không phải là vấn đề, phải hiểu được và thưởng thức nụ cười mê người của Tiểu Hinh chứ.”

Hai người kia hoàn toàn xem nàng không tồn tại sao? Kính Hinh hít một hơi thật sâu, nở rộ ra một nụ cười “vô cùng” xinh đẹp.

“Các ngươi tán gẫu thật vui vẻ sao?”

“……”

Rihyon cùng Hidemoto không có lên tiếng, nụ cười của Kính Hinh càng thêm sáng lạn .

“Ta thật khủng bố sao?”

Bộ dáng hiện tại là siêu khủng bố nha! Rihyon cùng Keikain Hidemoto tư tưởng đồng bộ, động tác lắc đầu vô cùng phối hợp.

“Nếu như là khủng bố thì phải là cái dạng này mới đúng.”

Sắc mặt tươi cười của Kính Hinh trong nháy mắt liền tiêu thất, nàng hung hăng đạp vào chân Hidemoto. Sau đó rút đao giấu ở trong kimônô ra hướng về phía Rihyon, ôn nhu nói: “Giết các ngươi a!”

Quả nhiên đúng là một công chúa điện hạ độc nhất vô nhị, vô cùng siêu khủng bố! Đây là tiếng lòng của hai mỹ nam của chúng ra, Rihyon cùng Hidemoto.

“……”

“Đùa. Ta đây chính là một nữ hài bình thường, loại chuyện giết người này đương nhiên là sẽ không làm!”

Kính Hinh đột nhiên nhoẻn miệng cười. Đem đao thu lại trong vỏ, vuốt bụng nói: “Đói bụng rồi, ta đi ăn cơm đây. Các ngươi cứ tiếp tục ngắm hoa đi.”

Sau khi bóng dáng Kính Hinh biến mất. Hidemoto nhịn không được mở miệng nói: “Khụ khụ… mấy trăm năm sau nữ tử đều là cái dạng này sao?”

“A, ta đột nhiên đối với thế giới mấy trăm năm sau rất hiếu kỳ.”

Rihyon mâu quang hơi lưu chuyển, vô cùng yêu mị nói: “Có phải hay không nữ hài mấy trăm năm sau đều có thể không chút do dự chém giết yêu quái.”

“Nhân loại luôn sợ hãi điều gì đó. So với việc cùng sinh vật không biết tên chiến đấu, điều trước tiên họ nghĩ đến là chạy trốn để bảo vệ tính mạng mình.”

Hidemoto hơi nheo mắt lại, cười yếu ớt nói: “Mà đối với A Hinh mà nói. So với việc chạy trốn, nàng càng thích đi khiêu chiến, cho nên linh hồn của nàng mới có thể như vậy độc nhất vô nhị.”

“A, thật sự thật mê người đâu.”

Rihyon nhẹ nhàng mà hút một ngụm yên can. Giơ khóe môi lên nói: “Cho dù mấy trăm năm sau nữ nhân đều là tính cách dũng cảm như vậy. Nhưng người có thể làm cho ta mê muội như thế, đại khái cũng chỉ có nàng.”

“Ánh mắt của Nura-chan thật sự là không sai đâu, A Hinh là một nữ hài tốt a.” Hidemoto mặt mày cong cong nói.

“……”

Rihyon tà mục, cười khẽ nói: “Đến bây giờ ta cảm thấy Hidemoto rất lợi hại, hoàn toàn không chịu để Tiểu Hình hấp dẫn đầu.”

“Có bị hấp dẫn a, linh hồn của nàng có thể làm cho người ta không thể di dời ánh mắt được.”

Hidemoto tươi cười vi liễm: “Nhưng là… không hơn đi.”

“Ngữ khí không quá mức khẳng định đâu.”

Rihyon nhẹ nhàng liếc mắt một cái, nhảy xuống anh thụ. Cuồng vọng kiêu ngạo nói: “Bất quá, cho dù ngươi có bị Tiểu Hinh hấp dẫn, cũng đã không còn kịp rồi. Nàng là của bổn thiếu gia .”

“Nura-chan thoạt nhìn thật tự tin đâu,”

Hidemoto không hẳn là cười: “Nhưng ta nhận ra A Hinh bây giờ còn không có ý thức về luyến ái. Xem bộ dáng kia của nàng, đại khái đều sẽ không có nghĩ tới.”

“Ta biết. Cho nên ta sẽ làm cho nàng sinh ra loại ý thức này.”

Rihyon câu môi cười, mắt vàng lộ ra làm người ta nắm lấy không ra quang mang: “Đêm nay, ta sẽ dẫn nàng đến xem gia tộc Nura của ta.”

Hidemoto cười nhẹ: “Hi vọng bỗng chốc nhìn thấy nhiều yêu quái như vậy. Nàng sẽ không bị dọa đến.”

“Ngươi rõ ràng biết nàng sẽ không bị dọa tới.”

Âm thanh từ tính mê hoặc người, khóe miệng Rihyon tươi cười lộ ra vài phần yêu dị nói: “Tối nay, ta sẽ hướng nàng cầu hôn.”

Hidemoto trầm mặc một lát, hai tròng mắt thuần hắc trước sau như một bình tĩnh: “……Chúc ngươi thành công.”

“Lại tới nữa, ngươi rõ ràng biết nhất định sẽ không thành công.”

Rihyon nhẹ nhàng nhìn đến Hidemoto liếc mắt một cái. Câu môi nói: “Hôm nay Hidemoto luôn nói những lời trái với lương tâm đâu.”

“Ta không cảm thấy những lời nói đó là trái lương tâm.” Hidemoto giơ lên khóe môi: “Ngược lại Nura-chan luôn thử ta mới thật sự là kỳ quái.”

“Ân. Nếu Hidemoto trở thành tình địch lời nói…”

Rihyon nghiêng đầu nhìn về phía hắn, cười nói: “Nhưng ngươi lại là một người không thể trở thành tình địch đâu.”

“…… Ngươi xem, ngươi lại thử ta.” Hidemoto nhẹ nhàng cười.

“Hai các ngươi hiện tại còn đang ngắm hoa sao?”

Nghe được âm thanh của Kính Hinh. Hai người quay đầu nhìn đến nàng đang ngồi ở trên sàn đình viện, lấy tay chống cằm xem bọn họ: “Các ngươi không ăn cơm sao? Cơm trưa ta đều đã ăn xong rồi nga!”

Hidemoto nghiêng đầu cười, lộ ra vài phần trẻ con: “Cùng Nura-chan tán gẫu thật khoái trá, đều quên cả cơm trưa .”

“Làm sao có thể, nếu lời Hidemoto nói là thật sự. Khoái trá phải là ta mới đúng.” Rihyon không kềm chế được cười, hướng về đình viện ngồi ở trên sàn cùng Kính Hinh.

Nghe được lời nói của Rihyon, mâu quang Hidemoto hơi rung động một chút. Nhưng nhanh như chớp liền khôi phục bình tĩnh.

“Đúng rồi, ta chuẩn bị đặt tên cho đao mà Hidemoto tạo ra.” Kính Hinh xuất đao thàn ra. Mặt mày cong cong nói: “Ta vừa mới suy nghĩ ra một cái tên rất tuấn tú.”

“Nga? Tên là gì?” Hidemoto cũng đi đến bên cạnh Kính Hinh.

“Này vỏ đao không phải là đen xen kẽ màu vàng thôi. Gần đây các ngươi đều mua cho ta kẹo kompeito.” Kính Hinh một mặt nghiêm cẩn trả lời: “Nó về sau sẽ gọi là ‘kẹo kompeito’.”

Rihyon: “……”

Hidemoto: “…… Cái tên rất tuấn khí gọi là ‘kẹo kompeito’? A Hinh, ngươi là đang chọc cười sao?”

“Chọc cười?”

Kính Hinh không vui nhướng mày hỏi: “Ta thoạt nhìn như là đang chọc cười sao?”

A, thoạt nhìn thật nghiêm cẩn, Hidemoto bất đắc dĩ cười. Nhìn về phía Rihyon phát hiện bên môi hắn cũng tràn đầy ý cười, Hidemoto hơi ho khan một chút: “A Hinh, kỳ thật thời điểm ta tạo ra bả đao này đã chọn được tên rồi.”

“Đã chọn được tên ? Ngươi thế nào lại không nói với ta? Gọi cái gì? So với tên ta đặt soái khí hơn sao?” Kính Hinh một miệng liền phun ra nhiều câu hỏi liên tiếp.

Hidemoto mỉm cười. Tế bào não bắt đầu vận chuyển với tốc độ ánh sáng, liền nhanh chóng đặt một cái tên cho bả đao: “Nenekirimaru.”

“Nenekirimaru? Này, đây là cái tên gì cơ chứ, không có dễ nghe bằng tên ta đặt cho.”

Kính Hinh quay đầu nhìn về phía Rihyon: “Nura, ngươi cảm thấy tên ai đặt dễ nghe hơn.”

Rihyon thật tình cảm thấy đối với một thanh kiếm mạnh mẽ như vậy mà lấy tên là ‘kẹo kompeito’ thật sự không thích hợp cho lắm.

Nhưng kiếm là do Kính Hinh khởi tên. Hắn thật sự không dám nói không xuôi tai, mắt vàng hơi chuyển nói: “Tiểu Hinh, kỳ thật hai cái tên này, tên nào cũng không sai, nhưng Hidemoto là người đã tạo ra nó……”

“Khiếp. Ta đã biết, Nenekirimaru liền Nenekirimaru đi!” Kính Hinh không tình nguyện mân mê miệng.

Bộ dáng không tình nguyện đành phải thỏa hiệp kia của Kính Hinh, làm cho Rihyon cùng Hidemoto liếc nhau. Không hẹn nhau mà cùng giơ khóe miệng lên. (Di Di: hai anh cũng thật là, dám cùng nhau hợp tác để chọc tỷ ấy không à. Mặc dù tên tỷ ấy đặt toàn là liên quan đến đồ ăn nhưng cũng ko cần phải làm như vậy cơ chứ. ^^)

“Tiểu Hinh, buổi tối ta mang nàng đi đến một nơi.”

Nghe được lời nói của Rihyon, Kính Hinh chớp chớp mắt: “Nơi nào? Ở đâu?”

“Tạm thời giữ bí mật, nàng liền chờ mong đi.” Rihyon dùng ngón trỏ để ở bên môi, yêu mị khí tràng toàn bộ khai hỏa.

“Đến cùng là chỗ nào a, thần thần bí bí .” Kính Hinh nhỏ giọng than thở.

Hidemoto lẳng lặng đứng ở một bên. Dung nhan tuấn nhã mang theo một tia nhợt nhạt tươi cười. Tới bây giờ thủy chung không hề thay đổi, giống như là một loại mặt nạ vậy.