Edit+Beta: Lã Thiên Di

Sau khi từ Keikain gia trở lại Thành chủ Phủ đệ, sắc trời đã tối dần, bóng dáng của Rihyon cũng không hề xuất hiện. Ngồi bên cạnh – Rikuo biến thành bộ dạng Ayakashi, nhìn thấy Kính Hinh đang ngồi không yên lòng lột vỏ quýt. Hắn nhẹ nhàng cười, đoạt lấy quýt đã được lột vỏ cho vào miệng: “Có chút chua đâu.”

“Ăn quýt người ta vất vả bóc vỏ đương nhiên là chua rồi.”

Kính Hinh lại cầm lấy một trái quýt khác lên, Night Rikuo ngồi ở kế bên lấy quýt ở trong tay nàng, cúi đầu lột vỏ cho nàng, giọng điệu hơi trêu tức nói: “Tổ mẫu đại nhân, bộ dạng của ngài hôm nay thoạt nhìn rất bất ổn đâu.”

Nghe được Night Rikuo xưng hô, khóe miệng Kính Hinh hơi run rẩy một chút. Sau đó nhìn sườn mặt Night Rikuo thấp giọng hỏi: “Rikuo, ngươi có phải hay không nhớ nhà?”

Night Rikuo đem quýt đã lọt vỏ đưa cho Kính Hinh, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng. Đôi đồng tử màu đỏ hiện lên tia ảm đạm, thấp giọng nói: “Phải. Tsurara và mọi người đang rất lo lắng đi……”

Kính Hinh tràn ngập hứng thú vuốt cằm nói: “Tsurara? Đó là tên của một nữ hài đi? Chẳng lẽ là bạn gái của Rikuo?”

“Tsurara là Yuki-Onna, ta……”

“Yuki-Onna? Chẳng lẽ là con gái của Setsura sao? Setsura nàng thế nhưng cũng sẽ kết hôn.”

Tin tức này làm cho Kính Hinh có chút kinh ngạc. Trầm mặc một lát, nàng vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc hai má Night Rikuo một chút, thanh âm ôn nhu nói: “Thời gian quả nhiên là mạnh nhất……”

“Cho dù thời gian là mạnh nhất, có một điều không thể bị thời gian đả bại.”

Đôi đồng tử màu đỏ của Night Rikuo hiện ra nhu hòa quang mang. Nhìn chăm chú vào dung nhan của Kính Hinh mỉm cười, dùng ngón tay đụng vào đầu mình nói: “Ở trong này, trí nhớ của ta về ngài vĩnh viễn sẽ không biến mất.”

Đồng tử Kính Hinh hơi co lại, sương mù mỏng manh dần dần bao trùm tâm trí nàng. Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, nhẹ nhàng cười: “Xú tiểu tử, còn có thể nói ra những điều này nữa kia à. Vấn đề vừa rồi ngươi còn chưa có trả lời đâu.”

“Cái gì cơ?”

Night Rikuo nghi hoặc hỏi, Kính Hinh chớp chớp mắt, cười xấu xa: “Con gái của Setsura, hẳn là cũng là một mỹ nhân đi. Ân, ngẫm lại cũng cảm thấy phi thường không sai!”

“……Trong đầu ngài rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Night Rikuo không nói gì nhìn tổ mẫu nhà mình, Kính Hinh cười hì hì trả lời: “Ý ta chính là Rikuo nên đem Tsurara lấy về nhà làm lão bà đi!”

“Ngài vẫn là nên ăn quýt đi.”

Night Rikuo nhanh chóng lột một miếng quýt nhét vào trong miệng Kính Hinh.

Kính Hinh ăn quýt ngon lành còn không quên chế nhạo tôn tử của mình: “Thế nào lại thẹn quá thành giận. Bốn trăm năm sau ta cũng sẽ không còn ở đây, cho nên ngươi không cần ngượng ngùng như vậy!”

Night Rikuo giơ khóe môi lên, dùng âm thanh ôn hòa mà từ tính nói: “Tổ mẫu đại nhân trước hết làm rõ việc chung thân đại sự của mình rồi nói sau.”

“Xú tiểu tử, nếu ta không làm rõ chung thân đại sự của mình thì ngươi làm sao có thể tồn tại ở chỗ này!”

Kính Hinh gõ một chút vào trán Rikuo, đứng lên nói: “Rikuo, ngươi cần phải trở về.”

“Trở về?”

Night Rikuo ngơ ngác một chút. Sau đó mới phản ứng lại, ý Kính Hinh hẳn chính là nói hắn nên trở về niên đại của mình: “Làm sao để trở về?”

“Ân. Ngươi có còn nhớ rõ vì sao mình lại đến đi đến thời đại này không?”

“Đương nhiên còn nhớ.”

Night Rikuo trả lời, hắn tuyệt đối không có khả năng quên: “Lão nhân nói ta đi đến một thần xã cũ này nọ. Sau đó có một cỗ khí lực cường đại đánh vào làm ta mất đi ý thức, tỉnh liền thì đã ở trong thời đại này.”

“Thần xã cũ? Đó là cái gì vậy?” Kính Hinh nghi hoặc hỏi.

Night Rikuo nhún vai: “Ta không biết, ở trong thần xã cũ nát có cái gì đó mà hắn muốn chăng.”

Kính Hinh trầm mặc một lát, cười nhẹ: “Hắn muốn gì đó… thứ mà hắn muốn không phải là cái gì ở trong thần xã đó, mà đó là lối vào dẫn đến niên đại này.”

Night Rikuo: “……”

Điểm này hắn thật đúng là chưa hề nghĩ qua.

“Đem tôn tử đưa tới niên đại này vì hắn muốn ngươi hoàn thành một việc nào đó cho hắn.”

Kính Hinh cười bất đắc dĩ nói: “Luôn có loại cảm giác bị hắn tính kế đâu?”

Night Rikuo giọng điệu khẳng định nói: “Chính là bị hắn tính kế!”

“A…… Bị người khác tính kế Rikuo cảm thấy rất tức giận sao?”

Kính Hinh từ trong tay áo lấy mõ chùy ra quơ quơ nói: “Rikuo dùng cái này đánh vào đầu Nura sẽ hết giận a. Ta có thể giúp ngươi nga!”

Night Rikuo cười nhẹ, lấy qua mõ chùy nhẹ nhàng gõ một chút vào trán Kính Hinh, nhẹ giọng nói: “Đã không cần thiết nữa, bởi vì ta đã có thể nhìn thấy tổ mẫu đại nhân. Về điểm nên cảm tạ lão nhân, được đi đến này niên đại ta thật sự rất vui vẻ.”

“Ta cũng cảm thấy thật vui vẻ, Rikuo.”

Kính Hinh cong mặt cong mày lên, thân thủ xoa tóc Night Rikuo nói: “Có thể gặp được gặp mặt ngươi thật sự là quá tốt. Được biết trong tương lai, ta sẽ có được một tôn tử soái khí lại đáng tin cậy như vậy. Tuy rằng khả năng về sau sẽ không được gặp lại, nhưng khoảng thời gian Rikuo ở cùng với ta đã trở thành một kỉ niệm tuyệt đẹp.”

Night Rikuo cúi đầu để nàng vuốt tóc hắn. Cái vuốt tóc ấy thật ôn nhu, nụ cười trong sáng của nàng lộ ra nhàn nhạt ấm áp. Night Rikuo thấp giọng nói: “Thật sự là một thời gian xa xỉ……” Có thể được cùng người thân đã mất gặp nhau, biết bao nhiêu người khẩn cầu cũng đều không có thể xảy ra.

“Cho nên không thể nổi lòng tham đâu.”

Kính Hinh thu hồi vuốt ve tóc Rikuo. Chậm rãi đi đến trước bàn, lấy giấy và bút ra bắt đầu viết thư, một bên cười nói: “Tuy rằng nói như vậy có chút tàn nhẫn. Nhưng ta cảm thấy mặc dù chỉ có chút thời gian nhưng ta cảm thấy nó rất đáng để trân quý. Chính là bởi vì nó quá ngắn ngủi nên càng đáng trân trọng.”

“Rikuo, ngươi không thuộc về niên đại này. Cho nên, niên đại không có ngươi nhất định sẽ không thể hoàn thành mọi thứ được.”

Kính Hinh đem giấy viết thư để vào trong bao đựng kẹo kompeito, đưa cho Rikuo nói: “Chỉ có Rikuo mới có thể làm được, mọi người còn đang chờ đợi Rikuo. Nhờ Rikuo đem túi kẹo này đưa cho Nura bốn trăm sau.”

“Ân, quả thật là như thế này đâu.”

Night Rikuo tiếp nhận túi kẹo, cười nhẹ, sự tình về Nue hắn cần phải sớm giải quyết mới được. Thân là thống soái đời thứ ba của gia tộc Nura, hắn cần phải bảo vệ hàng trăm nhóm Ayakashi đã tin tưởng và đi theo hắn.

“Có một việc thật đáng tiếc……”

Kính Hinh một mặt bóp cổ tay, thở dài nói: “Chỉ có Rikuo tài năng mới có thể giúp ta thực hiện.”

“Nga? Sự tình gì?”

Night Rikuo hỏi, đã là tiếc nuối của tổ mẫu. Hắn sẽ tìm biện pháp để bù lại .

Kính Hinh một mặt tiếc hận nói: “Tiếc nuối là vào thời điểm ngươi cưới được Setsura hậu đại. Ta không thể đúng lý hợp tình cùng Setsura nói ‘Ngươi không muốn cùng ta làm bằng hữu… cũng được nhưng kết quả lại là cùng ta trở thành thân thích thôi!’.”

Night Rikuo: “……”

Nếu tổ mẫu còn sống, người có thể cùng nàng vui vẻ ở với nhau đại khái sẽ là Tsurara đi.

Cả người Kính Hinh lười nhác chỉnh lại quần áo một chút, sau đó vỗ vai Rikuo nói: “Chúng ta xuất phát đi. Rikuo, ngươi hẳn cũng sẽ cùng Nura giống nhau có ‘Thuật ẩn thân’ đi.”

“Ân, ta sẽ dùng ‘Thuật ân thân’. Tổ mẫu đại nhân muốn đi nơi nào?” Nura Rikuo cười nói.

“Đi đến địa thương chúng ta đã từng gặp mặt – khu rừng rậm kia.”

Kính Hinh nhẹ giọng nói: “Nơi bắt đầu cũng chính là nơi kết thúc.”

“Hiện tại đi ra ngoài sao? Ban đêm là thời gian để Ayakashi hoạt động.”

Night Rikuo khẽ nhíu mày, có chút không đồng ý nói: “Nếu ta thật sự trở về, để ngài ở lại một mình trong rừng rậm kia rất nguy hiểm. Ngài là mục tiêu để bọn Ayakashi tập kích.”

“Tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra.”

Kính Hinh tràn ngập tự tin nói: “Nếu hiện tại ta chết đi. Rikuo, ngươi sẽ không được sinh ra. Trừ phi ta không phải là tổ mẫu của ngươi.”

“Nếu tổ mẫu đại nhân đã nói như vậy…”

Bên môi Night Rikuo ôn hòa lộ ra nhàn nhạt mị hoặc, nhẹ nhàng ôm lấy Kính Hinh nói: “Chúng ta xuất phát đi.”

Ban đêm, rừng rậm có vẻ phá lệ âm trầm, trừ bỏ ánh trăng ra không có ánh sáng gì khác. Kính Hinh nắm lấy tay Night Rikuo giữ chặt, miệng than thở: “Mọi thứ đều tối đen, cái gì cũng đều không thấy rõ ràng.”

“Ta có thể thấy rõ ràng. Nếu tổ mẫu đại nhân đã không thể thấy rõ, như vậy có thể đem Nenekirimaru cho ta mượn dùng một chút không?”

Đôi mắt đỏ của Night Rikuo nổi lên lãnh khí nhìn xung quanh.

Âm thanh nói chuyện mặc dù rất nhỏ, nhưng hắn có thể nghe được nhóm Ayakashi đang khe khẽ nói nhỏ. Còn có thể cảm nhận được ánh mắt tham lam của chúng nó. Niên đại này vào ban đêm không hề có dấu chân của con người, quả nhiên rất nguy hiểm.

“Như vậy thì phiền toái ngươi, Rikuo.”

Kính Hinh đem Nenekirimaru đưa cho Rikuo. Trong hoàn cảnh này, nàng hiện tại không có năng lực để tự bảo vệ mình.

Night Rikuo rút Nenekirimaru ra. Nhìn lưỡi dao ở dưới ánh trăng phát ra quang mang lạnh như băng, khóe miệng dần dần hiện ra mỉm cười. Giây tiếp theo, đôi tay đang giữ chặt hắn đột nhiên không còn, ánh mắt Night Rikuo phát lạnh, đem đao chém về phía bóng đen bắt Kính Hinh đi.

Thật sự quá sơ suất, Night Rikuo hơi nheo mắt lại, hắn thế nhưng không hề phát hiện có Ayakashi ở phía sau đi theo hắn cùng tổ mẫu: “Buông nàng ra……” Tiếng nói ôn hòa của thiếu niên lộ ra một chút cảm giác uy hiếp, tay hắn nhẹ nhàng đụng chạm Nenekirimaru, phát động chiêu thức Meikyō Shisui [1] dùng tuyệt kĩ ‘Úy’ ẩn tàng bóng dáng, chuẩn bị cứu Kính Hinh trở về.

[1] Meikyō Shisui: là tuyệt kĩ “Ám” của Rikuo. Tuyệt kĩ này làm cho đối thủ mất đi nhận thức về sự hiện diện của người sử dụng, ngay cả khi họ nhìn thẳng vào bạn. Chiêu này cho phép bạn đặt mình vào điểm mù của địch. Nếu “Úy” của Rikuo bị cắt đứt giữa chừng, chiêu thúc sẽ bị vô hiệu hóa.

“Rikuo, xin chờ một chút!”

Trong bóng đêm truyền đến âm thanh của Kính Hinh. Night Rikuo lo lắng, kích động hỏi: “Tổ mẫu đại nhân, có bị thương hay không?”

“Tổ mẫu? Đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì, Tiểu Hinh?”

Cùng với giọng với yêu mị từ tính mọi thứ xung quanh nháy mắt được Ayakashi hỏa chiếu sáng trưng. Night Rikuo nhìn đến Nurarihyon đứng ở cách hắn không xa, Kính Hinh thì đang bị hắn khiêng lên trên vai.

“Nura, ngươi làm sao có thể ở trong này?”

Kính Hinh vừa dứt lời, trong bụi cỏ đột nhiên xuất hiện rất nhiều Youkai tấn công về phía nàng cùng Rihyon. Rihyon đem Kính Hinh đang ở trên vai ôm vào trong ngực, câu môi nói: “Như nàng đang chứng kiến, bổn thiếu gia tới là để giải quyết bầy Youkai này”

Night Rikuo một đao chém Youkai đang hướng về phía hắn ra làm hai, giọng điệu không vui nói: “Lão nhân, không cần gây thêm phiền phức cho ta cùng tổ mẫu.”

“Vì sao bộ dạng của tên tiểu quỷ này lại giống như của bổn thiếu gia vậy?”

Một tay ôm Kính Hinh, tay kia thì dùng đao khảm Youkai, Rihyon tươi cười yêu dã, trong đôi mắt vàng ấy bao trùm một tầng âm u lạnh thấu xương: “Hơn nữa, thế nhưng vừa rồi lại thân mật đến mức nắm tay Tiểu Hinh.”

“Bởi vì ta so với ngươi càng nhìn càng thêm soái khí đi.”

Night Rikuo nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhân cơ hội đoạt lấy Kính Hinh đang ở trong lòng của Rihyon: “Hơn nữa, an toàn của nàng hẳn là do ta phụ trách mới đúng.”

Lưỡi dao đồng của Rihyon chém qua cổ Youkai rồi thẳng tắp tấn công về phía Night Rikuo: “Tiểu tử, không cần đắc ý vênh váo a!”

Night Rikuo nâng tay dùng Nenekirimaru đỡ một đao Rihyon chém tới, Kính Hinh một lần nữa lại bị Rihyon ôm vào trong lòng. Gân xanh trên trán Night Rikuo giật giật: “Đem nàng trả lại cho ta. Lão nhân, ngươi cho là ta không đánh lại ngươi sao?”

“Trả? Từ này làm ta cảm thấy khó chịu đấy.” Trong âm thanh yêu mị của Rihyon lộ ra cảm giác áp bách, mắt vàng nổi lên mâu quang mị hoặc lòng người, bá đạo ôm lấy Kính Hinh: “Nàng là nữ nhân của bổn thiếu gia!”

Là nữ nhân của ngươi thì có gì đặc biệt hơn người a, khóe mắt Night Rikuo hơi run rẩy một chút, tiến lên nắm lấy cánh tay Kính Hinh kéo về hướng mình: “Người con gái này đối với ta cũng rất là quan trọng……” Là tổ mẫu đại nhân của hắn a.

“Xú tiểu tử, bổn đại gia cho phép ngươi chạm tay vào nữ nhân của ta sao? Nhanh một chút buông tay ra, bằng không bổn thiếu gia chém đứt tay ngươi!”

Rihyon nghiến răng nghiến lợi đem cánh tay Kính Hinh kéo trở về.

“Không buông. Vì sao phải được sự cho phép của ngươi.”

Đôi mắt màu đỏ của Night Rikuo tràn đầy ngạo ý: “Chém đứt tay ta? Nếu có thể làm được thì ngươi liền thử xem, lão nhân đáng giận!”

“Cánh tay của ta chơi đã sao? Ân? Nura Rihyon, Nura Rikuo!”

Âm thanh Kính Hinh vô cùng ôn nhu. Bởi vì quá mức ôn nhu nên làm cho sóng lưng Rihyon cùng Rikuo chợt lạnh. Theo bản năng liền buông tay đang nắm nàng ra, tổ tôn hai người phi thường chỉnh tề lắc lắc đầu.

Kính Hinh mặt mày cong cong, chỉ vào Nenekirimaru trong tay Night Rikuo ngoắc ngón trỏ một cái, hai tay Night Rikuo lập tức liền dâng lên đưa cho nàng. Kính Hinh tiếp nhận Nenekirimaru, lắc đao một chút, ôn nhu cười: “Hai người các ngươi chơi đã chưa?”

Tổ tôn hai người ngây dại. Gật đầu tốt hơn hay lắc đầu sẽ tốt hơn gật đầu!?. Nếu gật đầu chính là thừa nhận hành vi của bọn họ chính là lấy nàng ra để ‘Giải trí’. Còn nếu lắc đầu phỏng chừng kết cục sẽ vô cùng thảm hại hơn.

“Xem ra là chơi đã đâu, như vậy các ngươi cũng nên nhường cho ta chơi một chút chứ!” Kính Hinh cười tủm tỉm, một đao liền chém đi qua.

Tổ tôn hai người động tác phi thường nhất trí tránh thoát đao, sau đó trăm miệng một lời nói: “Ta không phải cố ý, đều là lỗi của tiểu tử [lão nhân] này, Tiểu Hinh [tổ mẫu đại nhân]!”

“Không hổ danh là tổ tôn. Nói cũng thực nhất trí, di truyền GEN thật sự là đáng sợ a!”

Gân xanh trên trán Kính Hinh giật giật, tươi cười ôn nhu nói: “Yên tâm, hai người các ngươi dù chỉ một người ta cũng sẽ không tha.”

“Để sau đi Tiểu Hinh. Mà khi nãy nàng vừa mới nói cái gì?” Rihyon hơi trừng lớn mắt, mắt vàng nhìn về phía Night Rikuo – người có cùng tướng mạo với mình, cả người đều ngây dại: “Tổ tôn……?”

Bởi vì điều này mà ghen tuông do nhìn thấy cảnh tượng Night Rikuo cùng Kính Hinh nắm tay nhau hoàn toàn biến mất. Rihyon rốt cục cũng nhớ tới tên tiểu quỷ trước mắt này là người đến từ tương lai!