"Cô ồn ào vớ vẩn gì đấy!" Bên trong cửa truyền ra tiếng động, tuy không nghe ra được tâm tình người kia thế nào nhưng tiếng bước chân vội vã đã bán đứng cô ấy. Người ngoài cửa vui vẻ một hồi nhưng chưa kịp cười ra tiếng, gò má của cô bỗng chốc đỏ như đít khỉ...

"Cô, cô, cô..."

"Cô cô cái gì? Từ khi nào mà đại tiểu thư nhanh mồm nhanh miệng trở nên lắp ba lắp bắp như vậy?" Giang Nhược Trần vừa mới tắm xong, mặt vẫn còn hây hây đỏ. Cô chỉ nhìn thoáng qua người trước cửa liền xoay người vào phòng, vừa nghiêng đầu lau đi những giọt nước ướt át còn đọng lại trên mái tóc, vừa khinh khỉnh nói với người phía sau, "Dịch Diệp Khanh, cô không biết nhà này có hệ thống báo cháy sao? Huống hồ nếu thật có lửa, sợ rằng người chạy nhanh nhất là Dịch đại tiểu thư cô đó, làm gì có chuyện nhớ đến tôi đây, người cô căm thù đến tận xương tủy?..."

Vốn tưởng rằng bị mình trách mắng như thế, đứa oắt con ngạo mạn muốn chết này nhất định sẽ phản pháo lại cô. Ai ngờ hôm nay nhóc con này cư nhiên không nói một lời, cô buồn miệng nói, "Nè, sao không nói chuyện, thành hũ nút rồi sao?"

Giang Nhược Trần đưa mắt qua liền thấy gương mặt kia ngu ngu y như đu đủ, mà mặt mũi còn đỏ bừng không thôi nữa chứ.

"Dịch Diệp Khanh, Dịch Diệp Khanh?" Giang Nhược Trần đi ngược lại trước cửa, tay vẫy vẫy trước mặt Dịch Diệp Khanh nhưng không ngờ hành động ấy tác động lên khăn tắm trên người, tuột luốt xuống. Giang Nhược Trần vội vàng đè lại khăn trắng kia, thế nhưng không còn kịp nữa, khăn lông rơi ngay xuống hông, chỉ vừa đủ che lại nơi bí ẩn giữa hai chân, nhưng hai nơi khác không hề may mắn như vậy.

Đối mặt với tình huống vô cùng bất ngờ, hai người đều phản ứng không kịp, mặt Dịch Diệp Khanh vốn đã đỏ lắm rồi, bây giờ lại càng giống bộ mông trên người con khỉ. Trong lúc hoảng hốt, cặp mắt long lanh sáng ngời của Dịch đại tiểu thư chúng ta vẫn dán chặt vào bộ ngực đầy đặn của mẹ kế. Mãi cho đến khi Giang Nhược Trần qua cơn bàng hoàng, xoay lưng lại, mặc dù cô còn luyến tiếc nhìn theo bóng lưng người ta, cuối cùng cũng có phản ứng, giọng nói khẽ run, "Giang... Giang... Giang Nhược Trần, cô... cô... tại sao cô... cái dạng gì thế này? Cô..."

"Tôi... tôi... tôi dạng gì a?". Tay chân Giang Nhược Trần lúng túng, miệng cũng không rảnh rỗi, lúc nãy còn dùng lời nói trêu chọc, bỗng dưng cũng biến thành cà lăm đại tiểu thư.

"Cô! Cô là đồ lưu manh! Đồ không kính lão! Đồ không đứng đắn! Cô! Cô! Cô!" Cô dụ dỗ con gái nhà lành! Câu cuối cùng này, hiển nhiên là Dịch đại tiểu thư của chúng ta cũng biết ngượng mồm mà không phun ra.

"Hai chúng ta đều là phụ nữ, tôi có cái gì cô có cái nấy, cần gì phải kích động tới mức như vậy? Dịch Diệp Khanh, chẳng lẽ trước giờ cô chưa xem qua con gái khác sao?"

"Ai có sở thích quái dị ấy chứ!" Con gái khác? Tuy Dịch Diệp Khanh từ nhỏ đến lớn, bạn bè không tính là ít, thế nhưng chỉ toàn là bè lũ ăn chơi phóng túng, người bạn thật sự để thổ lộ tâm tình cũng chỉ có duy nhất một mình Lê Nặc, mà cho dù là Lê Nặc đi nữa thì hai người cũng không thân thiết đến mức có thể xem qua thân thể của nhau. 24 năm sống trên đời, tính tới tính lui thật giống như lời Giang Nhược Trần nói chưa từng xem qua con gái khác, hôm nay may mắn được dịp mở mang tầm mắt!

Nghĩ như vậy Dịch Diệp Khanh có cảm giác mình bị thua thiệt. Lần đầu tiên xem thân thể người khác vậy mà phải hiến tặng cho mẹ kế đại nhân này, lập tức bất bình, nổi giận, chỉ thẳng vào mũi Giang Nhược Trần mà nói: "Nghe khẩu khí của cô giống như đây không phải là lần đầu tiên cởi áo tháo dây lưng nhỉ?" Dịch Diệp Khanh vừa nói xong liền cảm giác mình bị ngu thiệt rồi, cô chẳng còn vui thú gì nữa, Giang Nhược Trần là người phụ nữ do ba mình cưới hỏi đàng hoàng, thân thể cô ấy tất nhiên là ba mình đã xem qua, nghĩ đến đây chẳng biết tại sao trong lồng ngực cô bỗng xuất hiện cảm giác chua xót, không thể nói ra lời.

Mùi vị trong lòng Dịch Diệp Khanh có chút không đúng, còn người nghe lời nói này của cô càng trở nên khó chịu, người ta một phút trước còn cười tươi như hoa vậy mà bây giờ lạnh lùng, gay gắt. Trước đây, những lần chiến tranh với Dịch Diệp Khanh, Giang Nhược Trần quan niệm chỉ là đùa giỡn với con nít mà thôi, chưa bao giờ cô để trong lòng, mà lúc này cô thật sự tức giận vì lời nói ấy. Nếu người khác có ý thì thôi, coi như là khiêu khích cô, còn lời lẽ của cô ta vẫn cứ vô tâm như vậy, vô tâm là cách tốt nhất làm đau lòng người. Chẳng lẽ trong mắt người này, mình là loại đàn bà mà ai cũng có thể lấy làm chồng sao? Giang Nhược Trần vốn không phải là người bình thường, cho nên cách tức giận cũng không giống với người bình thường!

"Cô đặc biệt đến phòng tôi là để điều tra tôi cởi quần áo cho mấy người sao?! Có chuyện gì thì cô nói mau, tôi muốn nghỉ ngơi!". Mẹ kế tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng, Dịch đại tiểu thư vốn không biết nhiều về đối nhân xử thế, thế nên không hiểu lý do vì sao yêu phụ này cáu kỉnh như vậy, chỉ coi như mình xui xẻo, lòng vua khó đoán, không thể nào sờ được đuôi cọp!

Lập tức cô cũng mất đi hào hứng ban nãy. Buồn bực, Dịch Diệp Khanh chìa chiếc khăn đã từng "băng chân" ở sau lưng ra, vênh vênh mặt, giơ chân lên lắc lắc trước mặt Giang Nhược Trần, nói: "Chiếc khăn này nhìn rất quen, có phải là chiếc khăn tôi từng vứt vào sọt rác phòng cô không? Đừng có chối! Khăn của tôi có ký hiệu đàng hoàng, nè, đường chỉ bạc độc nhất vô nhị, chỉ có duy nhất cái này..."

"Không sai, chính là chiếc khăn ngày đó cô dùng để lau giày cho tôi!" Bị Dịch Diệp Khanh chất vấn, Giang Nhược Trần không hề tỏ ra lo sợ, chỉ là thay đổi tư thế từ đứng sang ngồi bên mép giường vì cô cảm thấy hơi mệt mỏi, nghiêng người tiếp tục lau tóc, ánh mắt hờ hững lướt qua người mặt đỏ tía tai nãy giờ, vẻ mặt như phảng phất nói, "Tiểu thư, cô ngạc nhiên quá rồi!"

"Tôi đã ném nó vào sọt rác rồi, sao cô còn lôi ra cho tôi dùng lại? Là cô cố ý hay là rắp tâm làm chuyện gì? Cô không phải là người thích nhặt đồ vứt đi chứ, hay là cô lén lút yêu thầm tôi, nên thích nhặt đồ tôi vứt đi của tôi?"

"Tôi không độc ác như cô tưởng, tôi rửa sạch chiếc khăn đó cho cô dùng; cô cũng đừng tự mình đa tình như vậy, tôi có yêu ai cũng không yêu cái đồ phá của như cô! Cô có biết thứ cô thuận tay vứt đi đó có thể là mong ước cả đời của những đứa trẻ khác không? Dịch đại tiểu thư từ bé đã sống trong nhung lụa, ăn no ngủ kĩ, mặc quần áo có người hầu hạ, bước ra khỏi cửa là có người nhường đường, cuộc sống luôn hạnh phúc, được ba che chở, bảo hộ cho. Nhưng đại tiểu thư à, cô có biết những lúc cô hưởng thụ cuộc sống đó, có biết bao nhiêu người đến cơm cũng không có mà ăn, còn việc đi học thì khỏi cần bàn! Còn cô? Một chiếc khăn tơ tằm trị giá cũng phải đến mấy ngàn, mày cũng không nhíu lấy một cái, nói vứt là vứt! Ba cô cả đời cần kiệm không biết bao nhiêu mà kể, tôi nghĩ ông ấy cũng không mong muốn đứa con gái duy nhất của mình là đồ ăn hại chỉ biết tiêu tiền!"

Lúc này Dịch đại tiểu thư ngạo mạn của chúng ta không hề thốt thêm tiếng "Cô!" nào nữa, ngay cả miệng cũng không mở ra, chỉ thất tha thất thểu lết về phòng mình.

Nằm trên giường, Dịch Diệp Khanh không tài nào ngủ được, từng lời từng lời của Giang Nhược Trần vẫn cứ văng vẳng bên tai cô. Không thể phủ nhận được cô là đại tiểu thư được nuông chiều quá hóa hư, có không ít thói hư tật xấu của phú nhị đại (1). Khi ba cô còn sống, lâu lâu cũng nhắc nhở cô vài câu nhưng đại tiểu thư chỉ dạ suông, nghe tai này lọt tai kia, chưa từng ghi nhớ trong lòng bao giờ.

"Hai bốn năm trước đã như thế, Giang Nhược Trần dựa vào cái gì nói tôi sửa đổi thì tôi phải sửa chứ? Không thay đổi, kiên quyết không thay đổi!" Dịch Diệp Khanh âm thầm lải nhải, hơi nghiêng thân mình thì bắt gặp chiếc khăn Louis Vuitton kia trên tủ đầu giường.

Giặt, không giặt, giặt, không giặt, giặt...

Lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại trong lòng như thế! Cuối cùng, vì ma quỷ trong tâm kêu gào không thôi, cô đành xoay người rời giường, cầm lấy chiếc khăn đi vào phòng tắm.

"Giặt nè! Giặt nè! Tao giặt nát mày! Tất cả là do Louis mày, hại tao bị độc phụ kia giáo huấn một trận! Louis à Louis, sau này tao không thể mua anh em họ hàng của mày nữa, chỉ có mày là có thể ở bên cạnh tao thôi! Ôi chao, Louis, mày nói tao nghe rốt cuộc Giang Nhược Trần là người như thế nào đây?". Dịch Diệp Khanh nhìn chiếc khăn đầy bọt trong tay, tự trả lời "Là bà già theo chủ nghĩa Mác - Lê Nin dông dài, phức tạp!" Nói thầm xong liền ngẩng đầu nhìn bóng mình trong gương, nhớ lại hai đóa hồng mai ngạo nghễ không khỏi làm người ta mơ tưởng, khóe môi cong lên tiếp tục nói: "Nhưng quả thật là vóc dáng bà già theo chủ nghĩa Mác-Lê Nin rất đẹp!"...

~~~~~

(1) Phú nhị đại: Thế hệ con nhà giàu thứ hai.