Editor: Khuê Mật

Beta: Gaasu Noo

Đêm nay đã định sẵn là không ngủ được. Dịch Diệp Khanh nghe điện thoại xong cứ nhíu mày mãi. Dù Giang Nhược Trần nằm ngay cạnh bên, nhưng vẫn không nghe rõ Lê Nặc nói gì. Tuy vậy, từ vẻ mặt Đại tiểu thư, cô có cảm giác đó là chuyện khó giải quyết.

"Ba nuôi... Ba Lê Nặc ngất xỉu, tình hình không tốt lắm, em phải đi xem một chút." Dịch Diệp Khanh ngắt điện thoại rồi lập tức lật người bay xuống giường. Cô vừa nhặt quần áo, vừa tóm tắt nội dung cuộc gọi cho Giang Nhược Trần nghe.

"Bây giờ họ ở đâu?"

"Ở bệnh viện Đệ Nhất, xe cấp cứu cũng vừa mới tới. Tối nay em không ngủ chung chị được, xin lỗi nha! Chị ngủ trước đi, mệt cả ngày rồi!" Tuy đây không phải lần đầu hai người ngủ chung, nhưng nhìn thấy Giang Nhược Trần khỏa thân vẫn khiến Dịch Diệp Khanh đỏ mặt. Đương nhiên đại tiểu thư không thể tự nhiên thay quần áo trước mặt chị ấy được, nên lúng túng cầm điện thoại chạy vào phòng tắm. Tuy khói thuốc và hơi rượu dính đầy trên quần áo, nhưng cô vẫn nhanh chóng mặc lại lên người. Dù vậy nhưng cô vẫn không quên gọi điện cho anh trai của Tần Nhị thế. Nhắc đến bệnh viện Đệ Nhất, Dịch Diệp Khanh chỉ có thể nghĩ đến gã bác sĩ suốt ngày lơ ngơ đó thôi. Cũng may hôm nay Trần Dạ Phàm có ca trực nên tức tốc chạy tới giúp đỡ.

Sau khi Đại tiểu thư mặc xong quần áo ra cửa thì bắt gặp tổng giám đốc Giang cũng đang thay đồ.

"Viện trưởng Trần, thực ngại quá, quấy rầy ông nghỉ ngơi." Giang Nhược Trần nhìn đại tiểu thư làm động tác im lặng rồi chỉ chỉ điện thoại của mình, "Tôi có người bác vừa được đưa tới bệnh viện của ông, hiện giờ chưa rõ tình hình, có thể phiền ông một chút không?!"

Thì ra nữ vương đại nhân nhà cô cũng đi cửa sau. Đại tiểu thư tự động im lặng, bình tĩnh quan sát Giang Nhược Trần. Chị ấy đang mặc một chiếc váy trắng, bên hông buộc thắt lưng cách điệu thật duyên dáng. Đại tiểu thư thấy vậy không kìm được nuốt nước bọt ực ực.

"Đi thôi, chị đi với em. Dù gì thì chị ở nhà một mình cũng không ngủ được." Tổng giám đốc Giang vừa nói vừa khoác tay Dịch Diệp Khanh kéo đi, cử chỉ thân mật hại Đại tiểu thư run rẩy. Để nội tâm bớt thấp thỏm, Đại tiểu thư mở miệng hỏi, "Sao chị lại mặc đồ này?"

"Sao? Hồi nãy chị không kịp về phòng nên lấy đại một bộ trong tủ của em đó, không đẹp hả?" Nói là lấy đại vậy thôi chứ thật ra cô cũng lựa kỹ lắm chứ bộ. Vóc người của Dịch Diệp Khanh khá cao, gần như cao hơn Giang Nhược Trần nửa cái đầu. Dù hai người nhìn không chênh lệch lắm, nhưng nếu mặc quần áo của nhau thì chắc chắn sẽ lớn hơn một size, chỉ có mặc váy mới không lộ ra nhiều thôi. Huống chi bộ này được Dịch Diệp Khanh mua hồi cấp ba. Bây giờ Giang Nhược Trần mặc vào nhìn như thiếu nữ mười bảy, mười tám vậy, khiến Đại tiểu thư vừa yêu vừa hận! Yêu khí chất trời cho, hận cô đem nó rêu rao khắp nơi. Đêm hôm khuya khoắt mà ăn mặc như nữ thần dụ dỗ người khác phạm tội.

Dịch Diệp Khanh cứ mãi liếc mắt nhìn trộm trang phục mới của tổng giám đốc Giang. Mấy lần Giang Nhược Trần nghiêng đầu đều đụng trúng ánh mắt của oắt con này. Nào ngờ tên kia lại giả điên nhìn trời, rồi cúi đầu dòm ngón chân, bộ dáng rất buồn cười.

Cứ nhìn lén như vậy một lúc, thầm vui mừng trong lòng, cả hai đều hiểu ý nhau. Có điều khi đến gara, cả hai lại nổi lên tranh chấp. Đại tiểu thư đòi lái xe, nhưng Giang Nhược Trần lại không muốn người say xỉn lái.

"Chị không muốn em làm chuyện phạm pháp, càng không muốn vào trại tạm giam thăm em!"

Đời này có một quy tắc ngầm: bà chủ nói gì cũng phải nghe, dù có sai thì bạn cũng phải coi nó là chân lý để tôn thờ.

Dù sao thì Giang Nhược Trần cũng là người phát lương cho mình hàng tháng. Chỉ dựa vào chuyện này thôi là Dịch Diệp Khanh đã không thể đối đầu với tổng giám đốc Giang rồi. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ lái.

Nhưng khi nhìn thấy Giang Nhược Trần co duỗi chân khó khăn khiến lòng Dịch Diệp Khanh đau nhói. Sàn xe việt dã rất cao, chân ngắn muốn đạp ga cũng rất khó khăn. Dù tổng giám đốc Giang không lo lắng về chuyện này, nhưng cuộc vận động lúc nãy tiêu hao của cô khá nhiều thể lực. Hơn nữa Đại tiểu thư lại chưa có kinh nghiệm làm cho người đẹp sung sướng, ngược lại còn khiến cô chịu đau không ít.

"Đều tại em hết! Lẽ ra em không nên dẫn chị theo. Chị về nghỉ ngơi đi!"

"Chị không có yếu đuối đến vậy đâu!" Dù đã hết sức lực, nhưng Giang Nhược Trần vẫn nắm tay Dịch Diệp Khanh nhảy vào xe, "Thắt dây an toàn vào!" Tổng giám đốc Giang liếc nhìn Đại tiểu thư bên cạnh rồi đạp ga một phát. Chiếc xe nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Lúc Dịch Diệp Khanh chạy tới thì ba Lê đã được đưa vào phòng cấp cứu ba mươi phút rồi. Mẹ Lê hiển nhiên bị dọa sợ, ngồi trên ghế bưng mặt khóc nức nở, không phát hiện hai người đến là ai. Còn Lê Nặc đứng cách xa mẹ mình một đoạn, thẫn thờ nhìn về phía trước.

"Nặc Nặc..." Dịch Diệp Khanh đi tới trước mặt Lê Nặc. Cô muốn lên tiếng an ủi, nhưng nhìn thấy dấu năm ngón tay đỏ ửng in rõ trên mặt người nọ khiến cô nuốt ngược những lời vô nghĩa vào bụng.

"Có thuốc lá không?" Sau khi cúp điện thoại, đây là câu đầu tiên Dịch Diệp Khanh nghe Lê Nặc nói. Có lẽ trải qua nhiều phong ba bão táp làm giọng của Lê Nặc đầy khô khốc và mệt mỏi.

Dịch Diệp Khanh mò mẫm toàn thân. Tuy khắp người cô toàn mùi rượu và thuốc lá, nhưng thật sự đến nửa điếu cũng không có. Bao cuối cùng cũng bị mẹ kế đại nhân phát hiện đốt sạch cách đây không lâu. Cái gì nên ném thì đại tiểu thư đã ném hết rồi. Thứ cô có thể đưa ra lúc này chỉ là "kẹo mút em bé" thôi.

"Tôi có." Trần đại công tử chả biết núp ở góc nào ló đầu ra đưa cho Dịch Diệp Khanh gói thuốc cùng một cái bật lửa, "Mấy người tới chỗ vắng vắng mà nói chuyện. Tôi mới xem rồi, tạm thời đã qua cơn nguy hiểm. Còn nguyên nhân cụ thể thì phải chờ tới mai kiểm tra tổng quát mới biết. Khoảng năm, sáu phút nữa mới chuyển phòng, tạm thời quan sát một đêm cái đã."

Bác sĩ Trần nhắc khéo các cô chỉ có năm, sáu phút hút thuốc. Tuy chỉ nghe ngóng được tí xíu, nhưng như vậy là đủ rồi. Lê Nặc cầm điếu thuốc, bước đi vội vàng như muốn trốn tránh điều gì đó.

Đại tiểu thư nhìn Giang Nhược Trần đang ngồi với mẹ nuôi, tổng giám đốc Giang cũng nhìn lại người yêu một lúc. Sau đó, cô đứng lên lấy một tấm thẻ trong túi xách ra nhét vào tay Dịch Diệp Khanh, "Mật khẩu là ngày sinh nhật của em. Em rút ra một ít đưa cho Lê Nặc đi!"

Có lẽ do ông Dịch từng nằm viện nên Giang Nhược Trần có chút nhạy cảm. Cô mơ hồ cảm thấy bệnh tình của ba Lê không lạc quan cho lắm, "Có chị chăm sóc mẹ nuôi em rồi. Em tới nói chuyện với Lê Nặc đi. Bây giờ em ấy rất cần người chia sẻ. Em chỉ cần lắng nghe được rồi."

"Ừ ừ." Đại tiểu thư gật đầu như giã tỏi, thậm chí còn chưa kịp hỏi tại sao Giang Nhược Trần lại lấy sinh nhật mình làm mật khẩu. Lúc Dịch Diệp Khanh tìm được Lê Nặc, cô đã hút xong điếu thứ nhất, đang chuẩn bị đốt điếu thứ hai, nhưng có lẽ lối nhỏ hút gió nên quẹt mãi không lên lửa.

"Đưa đây!" Thấy Lê Nặc càng ngày càng cáu, Dịch Diệp Khanh liền đoạt lấy bật lửa trong tay cô. Một tay đánh lửa, một tay che gió, "tạch" một tiếng, ngọn lửa màu lam hiện lên.

Lê Nặc hít mạnh một hơi, rồi ho sặc sụa, vừa ho vừa khóc. Lúc này, Dịch Diệp Khanh mới phát hiện bản thân thật vô dụng. Cô chỉ biết vỗ lưng giúp Lê cô nương chứ chẳng thể làm gì khác.

"Hôm nay mẹ tớ đến tìm A Lệ, ngay lúc tụi mình đang nhậu với nhau ấy. Bà ấy còn bảo tớ 'Chia tay đi. Cắt đứt đi. Cả hai sẽ không có kết quả tốt. Gia đình và người phụ nữ kia, cô chỉ có thể chọn một thôi. Hoặc là ngoan ngoãn ở nhà lấy chồng sinh con, hoặc là cút đi, vĩnh viễn đừng quay về'. Bà ấy nói rất nghiêm túc. Tớ có thể tưởng tượng được vẻ mặt và giọng điệu của mẹ khi nói chuyện với chị ấy. Tớ đau lắm, thật sự rất đau. Tớ chỉ yêu một người phụ nữ thôi mà, tại sao lại ghép tớ vào tội giết người phóng hỏa như thế chứ! Tớ sẽ không chia tay với chị ấy, dù gia đình không cần tớ nữa. Tớ cũng sẽ không buông tay chị ấy ra đâu. Rồi sẽ có một ngày ba mẹ sẽ thấy tớ làm đúng! Tớ và mẹ cãi nhau rất to nên không phát hiện ba đang đứng ngoài cửa. Ông ấy nghe được tất cả mọi chuyện. Ông ấy nghe tớ muốn bỏ đi nên không chút do dự tát tớ một cái, rồi ngã xuống trước mặt tớ..."

"Cậu nói không sai. Sớm muộn gì thì họ cũng sẽ hiểu thôi." Đại tiểu thư dè dặt ôm lấy bả vai Lê Nặc để cô dựa vào vai mình. Khóc đi, khóc đi, khóc xong mọi chuyện sẽ ổn, mọi thứ sẽ khá hơn. Thời gian của hai người cũng còn không nhiều. Lúc Lê Nặc thở ra làn khói cuối cùng thì nước mắt cũng bị gió cuốn trôi.

Dịch Diệp Khanh len lén đưa thẻ cho Lê Nặc, quả nhiên đứa kiêu ngạo kia không thèm nhận.

"Cầm đi! Mới vào bệnh viện phải đóng tiền nhiều lắm. Nói thật, tớ cũng chả biết trong này có bao nhiêu nữa. Là Giang Nhược Trần đưa đó, chị ấy sợ cậu không nhận nên cố ý bảo tớ đưa. Cậu đừng tưởng bở, tiền này không cho không biếu không đâu, lợi nhuận tính theo lãi suất bằng ngân hàng." Tiền tiết kiệm của Lê Nặc mấy năm nay đều dâng hiến cho 'tổ ấm tình yêu' của cô và Xà Nhan lệ hết rồi. Tiền lương mỗi tháng đều dùng để đóng lãi, cuộc sống chuyển từ "kinh tế thị trường" sang "Kinh tế kế hoạch". Bệnh của ba Lê không nghiêm trọng nên có thể chống đỡ được, nhưng nếu... Theo tình hình trước mắt, Lê cô nương tuyệt đối không thể gánh nổi.

"Cảm ơn." Không ai hiểu rõ tình trạng của mình hơn Lê Nặc, giờ không phải thời gian để nói cứng.

"Cảm ơn cái gì!? Giang Nhược Trần là vợ tớ, tiền của chị ấy cũng là tiền của tớ. Không sao đâu, cậu cảm ơn tớ chẳng khác gì đang chế giễu tớ hết á!" Dịch Diệp Khanh lần đầu công khai thân phận của Giang Nhược Trần, thì ra cảm giác gọi chị ấy là vợ lại vui đến thế. Đại tiểu thư vô thức khẽ cười, chốc sau mới nhận thức mình vô duyên quá nên lập tức nín cười.

Ba Lê được bố trí vào phòng một giường. Tuy không VIP lắm, nhưng khâu khám chữa bệnh cực tốt. Phải cảm ơn cú điện đêm khuya của tổng giám đốc Giang, từ lúc cấp cứu tới khi nhận phòng đều đầu xuôi đuôi lọt.

Mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa làm mẹ Lê tỉnh táo hơn chút. Dịch Diệp Khanh vội vã kéo Lão thái thái trấn an vài câu. Cuối cùng giáo sư nhân dân cũng chừa chút mặt mũi cho Lê Nặc. Lúc trước thế nào thì hiện tại vẫn như vậy, phút cuối còn để Lê Nặc tiễn hai người kia ra cửa.

"Sáng mai bệnh viện sẽ đưa chuyên gia tới hội chuẩn cho ba em, sẽ có kết quả trong thời gian ngắn nhất. Nhất định sẽ có cách chữa bệnh, em đừng lo quá!" Giang Nhược Trần không phải tuýp người biết an ủi, dĩ nhiên cô gặp chuyện cũng không cần ai an ủi, nên lời nói có hơi cứng ngắc. Lê Nặc cũng không ngại, gật đầu nói, "Cảm ơn".

Cả đêm phong ba bão táp khiến ai nấy thương tích đầy mình. Quản lý Lê giỏi giang trước kia dường như đã mất tích, thay vào đó là người có chút đần độn.

"Lê Nặc, cậu... còn có thể kiên trì sao?" Kiên trì với quyết định ban đầu của mình, kiên trì không buông tay người đó ra. Tuy tay Giang Nhược Trần đang bị Dịch Diệp Khanh nắm chặt đan mười ngón vào nhau, nhưng Đại tiểu thư vẫn nhìn chằm chằm Lê Nặc.

Giang Nhược Trần đau lòng thay cho cô gái trước mắt, cũng đau xót cho Xà Nhan Lệ. Lịch sử kinh hoàng năm đó lại lặp lại. Bốn năm trước, nhà họ Kiều phản đối khiến Xà Nhan Lệ chưa bước chân vào chiến trường đã mất đi tư cách làm bà Kiều. Đối với cậu ấy, mùa hè năm đó như mùa đông lạnh giá. Lần này cậu ấy lại chọn yêu cô gái này, nhưng Lê Nặc sẽ lựa chọn thế nào đây? Chẳng lẽ cũng...

"Tớ yêu chị ấy, không ai có thể ngăn cản quyết tâm của bọn tớ đâu! Chỉ cần chị ấy không buông tay, tớ nhất quyết sẽ không từ bỏ!" Lê Nặc nói những lời này đầy biểu cảm, vẻ mặt cũng rất kiên định. Nhìn thấy cảnh đấy, Dịch Diệp Khanh cùng Giang Nhược Trần mỗi người một cảm xúc. Đại tiểu thư cảm thấy đau lòng cho đứa bạn thân. So với sự kiên định và dũng cảm của Lê cô nương, Đại tiểu thư bỗng cảm thấy mình quá nhu nhược, quá khốn kiếp. Còn Giang Nhược Trần thở phào nhẹ nhõm thay cho Xà Nhan Lệ, cũng may là người yêu tinh yêu không từ bỏ tình cảm của hai người.

"Cố lên! Cần giúp gì cứ gọi cho tớ, đừng có ngại. Hơn nữa vợ tớ đồng ý cho cậu nghỉ ngơi ba ngày rồi đó. Cậu khỏi cảm ơn bọn này làm gì, chỉ cần mời tớ uống rượu mừng là được rồi!" Đại tiểu thư nói xong câu đấy liền dắt Giang Nhược Trần lên xe. Đại tiểu thư nhanh chân giành ghế lái với lý do rất chính đáng, 'phu xướng phụ tùy'. Đúng rồi, ai nhanh tay trước thì người đó là chồng.

Tổng giám đốc Giang không từ chối nữa. Cả đêm bị giày vò làm cô mệt muốn chết. Giờ cũng đã cuối thu rồi, Giang Nhược Trần nhìn phong cảnh lướt qua cửa sổ, bên tai không ngừng vang lên tiếng "vợ" ngọt đến tận xương..

"Cười gì đó? Miệng ngoác tới mang tai rồi kìa." Giang Nhược Trần không ngờ lại bị đứa bên cạnh bắt gặp đang cười, nhưng sao cô có thể nói cho tiểu quỷ này biết mình vui sướng trong lòng chỉ vì một tiếng 'vợ' được chứ!

"Nhắc mới nhớ, ai cho em quyền tự do cấp ngày nghỉ phép cho người khác vậy hả?" Gió đêm rì rào làm làn tóc khẽ lay động. Giang Nhược Trần giả vờ giận lẫy véo lỗ tai của Đại tiểu thư, khiến người nào đó đau đến nỗi phải gào rú lên.

"Vợ, vợ, vợ tha mạng! Nặc Nặc là nhân viên chính thức, được quyền nghỉ phép năm ngày mà, chẳng nhẽ chị quên rồi sao?" Đại tiểu thư nhếch miệng nhe nanh. Cô mặc đồ quan giả bộ làm quan chứ chả có quyền lực thật sự, để tổng giám đốc Giang hạ thủ ngoan độc như thế! Đại tiểu thư tức giận chép miệng, nước mắt lưng tròng, tỏ ra đáng thương, bộ dáng trông rất buồn cười. Tổng giám đốc Giang thấy thế như mở cờ trong bụng, nhẹ nhàng buông tai Đại tiểu thư ra.

Người phụ nữ trước mặt cười tươi như hoa, xinh đẹp muôn phần, hoàn toàn khiến trái tim nhỏ bé của Dịch cô nương tan chảy. Lúc này, Đại tiểu thư nhanh tay thắng xe, nghiêng người lại gần Giang Nhược Trần, rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương, "Em yêu chị!"

Đêm đã khuya, tình càng nồng đậm.