Vì chị ấy là Xà Nhan Lệ

Đã chơi thì phải chịu! Dù chị ấy là nam hay nữ thì cô vẫn yêu tha thiết. Lê Nặc bất chấp nói ra những lời nghẹn trong ngực bấy lâu. Dù người phụ nữ trước mắt là mẹ mình, mặc kệ bà thông hiểu hay chấp nhận tình yêu này hay không thì cô cũng không hối hận.

Nói xong, Lê Nạc kiệt sức ngã lăn ra đất. Còn mẹ Lê lúc này hệt như con thú bị chọc giận, đột nhiên nhào tới đánh đấm búa xua lên người Lê Nặc.

"Tại sao cô làm vậy, tại sao cô lại tàn nhẫn đến thế? Trên đời có thiếu gì người, tại sao cô cứ cố chấp yêu phụ nữ? Cô đâu phải đang yêu, rõ ràng là đang tra tấn tôi và ba cô mà! Cô đâu phải không biết sức khỏe ba cô tệ đến thế nào, nếu ông ấy biết thì... Từ bỏ đi, không bỏ được cũng phải bỏ, coi như vì mẹ cô có được không?" Nhìn thấy một người phụ nữ cao ngạo như mẹ mình nay lại khổ sở van xin, Lê Nặc chỉ cảm thấy lòng ngực quặn đau.

Cảm giác chua xót bắt đầu lan tràn ra khỏi ngực, cô thấy thương thay cho bà mẹ đã sống hơn nửa đời người này. Nếu không phải tại cô thì bà đã có thể mua kẹo dụ cháu rồi. Cô cũng chua xót cho bản thân và tình yêu của mình, chẳng lẽ hai người cùng giới yêu thương nhau là sai sao? Cảm giác căm hờn dâng lên, như làn sóng cuồn cuộn trong tim.

"Từ nhỏ tới lớn chuyện gì con cũng nghe theo mẹ, ngay cả chuyện học gì, thi trường nào, học ngành nào con đều tham khảo ý mẹ, nhưng chỉ có chuện này là không thể. Nếu con hứa sẽ lấy chồng là lừa gạt mẹ, con sẽ không làm vậy." Lê Nạc vừa nói chuyện vừa chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn mẹ mình khóc không thành tiếng. Cô lấy tay vuốt nước mắt trên mi, lơ đãng nở nụ cười hờ hững. Mẹ Lê thấy thế cũng không khỏi run sợ, bà sợ cả đời sẽ không quên được nụ cười quyết tuyệt mang ý nghĩa vĩnh viễn không quay đầu đó. Dường như con bé sẽ bỏ đi luôn, rời khỏi gia đình này, không quay lại nữa. Cảm giác sợ hãi mãnh liệt như giông tố xâm chiếm trí óc, đó là đứa nhỏ bà đã ngậm đắng nuốt cay thương yêu chăm sóc, bà làm sao có thể để con mình bỏ đi như thế?

"Cô học đòi người khác bỏ nhà ra đi, không cần biết ba mẹ cô sống chết ra sao có phải không?" Sợ hãi khiến mẹ Lê mất đi lý trí, mất luôn sự đoan trang thường ngày. Bà hung hăng đứng lên tát Lê Nặc một phát, tiếng "chát" giòn vang khiến bốn bề im lặng. Cánh tay mẹ Lê vẫn giữ nguyên trên không trung, nhưng thật ra khoảnh khắc ấy bà đã hối hận rồi. Đây là đứa nhỏ bà tự hào, là bảo bối từ bé đến giờ, bà chưa bao giờ đánh nó cái nào hết. Nhưng hiện giờ bà không dừng lại được, bà không thể khống chế cảm xúc mà bạo phát. Hành động xảy ra trước lý trí, bà còn kinh ngạc hơn cả Lê Nặc, lòng càng đau dữ dội.

"Con không bỏ ba mẹ, con cũng không bỏ nhà đi. Chị ấy không cho phép con làm vậy." Lê Nặc bụm má phải, dù cơ thể cùng mặt mày đau đớn khôn cùng, nhưng dây đàn căng quá cũng phải đứt thôi, áp lực lâu nay lập tức được phóng thích. Lê Nặc thử cong khóe miệng nhưng không được, gò má vừa nóng vừa rát, lỗ tai như bị muỗi bay vào "ong ong" liên tục. Cô khẽ động má, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó, khiến Lê Nặc phải xuýt xoa, nhíu mày cắn răng nói, "Mẹ đừng tìm chị ấy, là con gái của mẹ trêu chọc người ta trước. Con nói mẹ biết, là con cướp chị ấy từ tay người khác đó. Chắc mẹ định nói con không biết xấu hổ đúng không? Nhưng con luôn tin có thể lấy được chị ấy là chuyện tự hào nhất đời này. Con yêu ba mẹ nên con sẽ không đem ra so sánh. Con sẽ chờ, chờ ba mẹ tha thứ cho con. Trong khoảng thời gian này, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà, nhưng con sẽ luôn nhớ tới chị ấy. Dù thể xác có bị chia cách nhưng chỗ này sẽ không." Lê Nặc chỉ trái tim mình, gằn từng chữ " Vĩnh viễn không xa rời."

Dứt lời, Lê Nặc xoay người chạy trốn về phòng. Cô không dám đối diện với người đã sinh ra mình, cô hiểu hôm nay mình đã tổn thương bà ấy. Mới hôm qua, cô vẫn là một cô gái kiêu ngạo, ngoan ngoãn trong mắt bà, nhưng hiện giờ cô đã trở thành một con quái thú tàn nhẫn. Miệng luôn nói thương họ, mặt khác lại dùng đến kế sách sắc bén nhất tổn thương họ, nhưng ngoài trừ cách đó ra thì cô cũng không còn lựa chọn nào khác.

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, cả cơ thể Lê Nặc nằm trọn gọn lỏn trên giường, cảm giác mệt mỏi tràn tới như thủy triều. Lê Nặc nhắm mắt, hình ảnh lúc trước như cuộn phim chiếu chậm hiển hiện trước mặt, làm lòng cô chua xót. Cô đột nhiên muốn nghe giọng nói của người ấy, muốn nghe người ấy gọi tên mình, thế nhưng người thông minh như chị ấy nhất định sẽ nhận ra tình cảnh của mình ngay khi mở miệng nói chuyện. Lê Nặc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định bỏ qua ý định đó. Cô cầm di động gõ vài chữ 'Em ổn lắm, chị đừng nghĩ gì nhiều, yên tâm nhé!'

'Em ở nhà với mẹ một thời gian!' Rồi gửi tin nhắn.

Bên kia nhanh chóng trả lời, vẫn là dòng tin ngắn gọn và đơn giản, "Chị chờ em về nhà, yên tâm!"

"Chờ em về nhà"...Bốn chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến Lê Nặc nghiền ngẫm lẩm bẩm nhiều lần, trong lòng ấm áp như có dòng nước thanh mát chảy vào, đầy ngọt ngào.

Lê Nặc lật người, chuyển từ tư thế nằm sấp sang nằm ngửa. Cô nhìn lên trần nhà trắng toát, rồi nhắm mắt nhớ lại dung mạo xinh đẹp của Xà yêu tinh. Từng cái nhăn mày, từng tiếng cười ha hả, khiến lòng cô bồi hồi, nhớ nhung da diết. Cô muốn quên cũng không được, muốn nhớ cũng không xong. Người phụ nữ ấy như một loại độc dược ăn sâu tận xương tủy. Khi chỉ có hai người ở nhà (Ý là cái ngôi nhà bé nhỏ của hai người ấy), Lê Nặc sẽ gối đầu lên đùi người nọ thắc mắc, "Em yêu chị nhiều như vậy, chị nói thử xem, khi tới thời điểm tróc thịt lồi xương thì tên chị còn khắc trên đó không ta?"

"Đồ ngốc!" Thường thì lúc này yêu tinh sẽ búng nhẹ trán cô, cất giọng cưng chìu đầy yêu thương, rồi hai người không kìm lòng được trao nhau những nụ hôn nồng cháy, rồi sau đó...

Hồi ức đến đó bỗng đứt ngang, Lê Nặc bị tiếng gõ cửa làm giật mình tỉnh giấc. Cô vốn tưởng là mẹ vẫn còn thịnh nộ nên không lên tiếng ngay. Sau đó, từng đợt ho khan vang lên, cô lập tức biết người cha già yếu của mình đang ở ngoài cửa, "Nặc Nặc, con ngủ chưa?"

"Dạ, ngủ rồi..." Lê Nặc không muốn ba nhìn thấy hình dạng tả tơi của mình hiện tại, nên lựa chọn nói dối.

"Mở cửa đi con? Ba có vài câu muốn nói với con." Nếu ba Lê đã nói vậy thì Lê Nặc cũng không tiện từ chối. Cô qua loa sửa sang lại đầu tóc, quần áo rồi đi mở cửa. Mặc dù biết bản thân nhếch nhác, nhưng khi nhìn thấy gương mặt sửng sốt và lo lắng của ba mình thì cô lại cúi đầu câm lặng.

Ba Lê không nói lời nào mà chỉ sững sờ vài giây rồi trở ra phòng khách. Lê Nặc nhẹ nhàng bước theo sau, mắt chăm chú nhìn ba mình mở tủ lạnh lấy đá gói vào khăn sạch, "Con chườm thử đi, xem mai có hết sưng không, thế này thì sao đi làm được?"

Lê Nặc nhận khăn chườm nhẹ lên chỗ đau, cơn đau rát trên mặt lập tức giảm bớt, tâm tình thấp thỏm lo âu cũng tiêu tán đi một nửa. Xét cho cùng thì cô vẫn sợ ba. Cô sợ nghe thấy những ngôn từ khó chịu cùng vẻ mặt thất vọng của ông.

" Mẹ con... Đừng trách bà ấy!" Ba Lê liếc nhìn gương mặt sưng phù như quả núi nhỏ của con gái, thở dài nói, "Con cũng biết phụ nữ thời kì mãn kinh thường hay cáu kỉnh mà. Gần đây bà ấy cũng nổi giận với ba, đáng lẽ bà ấy không nên đánh con như vậy. Nặc Nặc, con không muốn gặp người được mẹ sắp xếp thì đừng gặp. Ba không tin con gái tài giỏi của ba không gả đi được đâu."

"Ba..." Đối mặt với ánh mắt đầy từ ái của ba mình, Lê Nặc xấu hổ hận không thể đào lỗ chui tọt xuống đất. Cô chẳng tài nào nói được đây là đường lui mà mẹ cho mình được. Nếu ba cô biết sự thật thì liệu ông ấy có đối xử dịu dàng với cô như vầy không, chỉ sợ ông sẽ không.

Lê Nặc buồn rầu đảo mắt nhìn mái tóc hoa râm trắng xóa của ba, lòng chợt dâng lên niềm đau xót, "Ba ba..."

" Được rồi, nghỉ sớm đi con, đừng trách mẹ nữa...". Ba Lê ngồi dậy, tay đột nhiên ôm chặt hông, sau đó lập tức nở nụ cười miễn cưỡng, "Già rồi hay bệnh hay đau, bệnh cũ thôi, con đừng lo." Nhìn ra sự lo lắng trong đôi mắt con gái, ba Lê nhẹ nhàng vỗ vai Lê Nặc.

"Ba, chừng nào rảnh thì tới bệnh viện kiểm tra đi. Con có bạn làm ở bệnh viện, hai ba hôm nữa con kêu cậu ta kiểm tra cho ba một chút." Nói xong, Lê Nặc cúi người cẩn thận đỡ lưng ba Lê.

"Chỉ có con gái là tốt nhất, áo bông nhỏ tri kỷ của ba! Cũng may là mẹ con sinh có mỗi mình con, bằng không chắc ba với nó sẽ thành oan gia mất. Con biết giáo sư Lý chứ nhỉ? Con trai ông ấy cứ cách hai ba hôm là đối chọi với ông ấy. Rốt cuộc thì con gái vẫn tốt hơn."

Ba Lê vừa nói vừa nhếch miệng cười, trong lời nói chứa đầy sự tự hào. Lê Nặc cũng tự nói thầm trong bụng, nếu cô mà là đàn ông thì giờ đâu có phiền não như vầy, đồng thời cô càng hổ thẹn với ba mẹ nhiều hơn.

Chiến tranh lại sắp bắt đầu.

Một đêm không chợp mắt. Sáng sớm, cả nhà ba người Lê gia ngồi quây quần ăn sáng. Vẫn là cháo với quẩy, nhưng hai mẹ con hôm nay bỗng dưng im lặng đến dị thường. Tuy ba Lê cảm thấy kì lạ nhưng cũng chỉ nghĩ là tranh cãi nhỏ nên không để tâm lắm.

Do gương mặt biến sắc bất thường cùng đôi mắt thâm quầng, Lê Nặc đặc biệt tới công ty sớm một tiếng để tránh sự trêu chọc của mọi người. Cô còn thuận tiện gọi một cú morning call cho tiểu yêu tinh nhà mình luôn, ai dè chuông mới vang lên mấy giây đã bị cúp, sau đó cửa phòng làm việc tự dưng mở tung ra. Lần này gặp lại như rời xa cả thế kỉ, lớp cửa kính vốn trong suốt bỗng trở nên mơ hồ trong mắt cô. Lê Nặc cố ý đeo kính mắt màu trà khổ lớn, giấu vẻ hốc hác, che khuất hết nửa khuôn mặt. Xà Nhan Lệ bay tới trước bàn tháo kính cô xuống, suýt nữa hét toáng lên.

Trên gương mặt trắng trẻo non mịn hiện rõ dấu tay, "Trời đất ơi, thế này mà em bảo ổn lắm đó hả?" Xà Nhan Lệ ngỡ ngàng nhìn người trước mắt, cô không thể tưởng tượng nổi đêm qua em ấy phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn nữa.

"Thật ra mọi việc không tệ như chị nghĩ đâu, ít nhất chị vẫn gặp được em này!" Lê Nặc dịu dàng gỡ kính trên mặt Xà Nhan Lệ xuống. Đôi mắt hạnh đào này cứ đẹp đến mê người như vậy, nên Lê Nặc mới mua cho yêu tinh cặp kính ngăn ngừa cô phóng điện lung tung.

"Make up đậm ghê cơ!" Bọng mắt Lê Nặc xuất hiện một vòng thâm quầng, tuy chỉ thức có một đêm nhưng cũng không thể che đậy được dấu vết ngời ngợi đó .

"Thích hơm?"

"Thích muốn chết! Tiểu yêu tinh của em...", Thời điểm Xà Nhan Lệ chưa kịp phản ứng, Lê Nặc đã phủ kín đôi môi cô, không cuồng nhiệt nồng cháy, chỉ thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước.

"Giờ em không thể về nhà được rồi. Chị phải tự chăm sóc tốt bản thân đó! Phải ăn uống đúng giờ. Chị có thể nhớ em, nhưng không được nhớ nhiều quá nghe chưa! Ba lần, à không, vậy thì ít quá. Năm lần thì hơi nhiều, thôi bốn lần đi..." Nhìn Lê Nặc giơ khua chân múa tay, Xà Nhan Lệ không kìm được bật cười. Cô giơ tay cầm lấy bàn tay ấy rồi nắm chặt thành đấm. Có người từng nói, tay càng nắm chặt bao nhiêu thì người ấy trong lòng mình càng quan trọng bấy nhiêu. Lê Nặc em xem đi, tâm trí chị hiện giờ chỉ có hình dáng em thôi.

"Bốn lần làm sao đủ, từng giây từng phút với chị còn không đủ đây này. Lê Nặc, hứa với chị, em nhất định phải khỏe mạnh, chị sẽ chờ em về nhà!"

Vận mệnh tựa như một vòng xoay, con người cứ luôn bị nó quay như dế. Mấy tháng trước, Xà Nhan Lệ còn nói với Lê Nặc 'xa cách hôm nay vì tương lai mai sau', nhưng giờ đây cô không ngờ phải tự nhủ những lời này với bản thân, phải chịu tương tư dày vò.

Lê Nặc dùng im lặng chống lại cường quyền của mẹ Lê. Tuy chiến tranh của hai người phụ nữ không có cảnh giương cung bạt kiếm, nhưng nơi nơi đều ẩn dấu "sát khí" ngùn ngụt. Cả hai đều dằn vặt lòng mình đến tiều tụy, chiến tranh liên miên cũng phải đến lúc hạ màn. Lê Nặc chưa bao giờ hy vọng có thể khiến mẹ thay đổi thái độ trong thời gian ngắn. Cô chỉ mong một ngày nào đó, bà có thể hiểu con gái mình cần gì là đủ lắm rồi.

Chuyện như một ván cờ, tiền cược của Lê Nặc chính là tình thương của mẹ, là tình yêu của cô đối với Xà Nhan Lệ. Mặc dù có chút nhẫn tâm và bỉ ổi, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Cô biết đây là ván cờ cuối cùng và mình nhất định phải là winner! Bằng không, cô không chỉ mất đi một đời người, mà còn mất đi hai sinh mạng!

Không như Lê Nặc mất đi tự do, tuy Xà Nhan Lệ không bị ai ràng tay buộc chân nhưng tâm lại bị giam cầm trong ngục tối vô hình. Nhìn người yêu càng ngày càng tiều tụy, cảm giác bất lực cứ dằn vặt cô mọi lúc mọi nơi. Hai người bao lâu không gặp nhau, bao lâu không nói chuyện cùng nhau rồi. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, cô đều nhớ nhung em ấy da diết.

Thì ra thói quen là một việc rất đáng sợ. Quen hơi ấm, quen hơi thở, quen hương thơm, nửa đêm tỉnh mộng cứ ngỡ đang được người ấy ôm ấp sưởi ấm. Xà Nhan Lệ như vậy, Lê Nặc cũng như thế....