Ngày hôm sau, Tại Trung thật sự chuyển vào ở trong phủ Vương gia, hai cha con nhà kia vì chuyện này mà hưng phấn đến cả đêm không ngủ được.

Nghĩ đến Tại Trung, trong lòng Duẫn Hạo bỗng trào lên một cảm giác kì diệu, là thích phải không?

Nói thật, hắn không biết, hắn chưa từng thích người nào, lúc thành thân cũng là do bị phụ hoàng ép buộc, hắn căn bản không có cảm giác với thê tử.

Cho nên, sự xuất hiện của Tại Trung đã phá vỡ tâm tư vốn trầm lặng của hắn, tựa như có có cái gì đó đi vào trong tim của hắn, tạo nên những gợn sóng.

Quên đi, cho dù không rõ, về sau sẽ có nhiều thời gian ở bên Tại Trung, cứ chậm rãi để ý tình cảm bản thân dành cho cậu ấy là được.

Cho nên ta nói, Vương gia Duẫn Hạo của chúng ta thật đúng là vô tư.

Kết quả là, Tại Trung quang minh chính đại tiến vào phủ Vương gia, mà lúc này khoảng cách đến ngày mừng thọ của Thái Hậu chỉ còn năm ngày.

Ngày đầu tiên bước vào phủ Vương gia, Tại Trung đã bắt đầu dạy học cho Xương Mân, bởi vì là ngày đầu tiên nên Tại Trung cũng không vội vàng, chỉ đơn giản là dạy Xương Mân cách nhận biết cầm tốt hay hỏng, cấu tạo của cầm, cách điều chỉnh âm sắc, cách xem cầm phổ. Bên ngoài cửa sổ, một bóng người đứng đó nhìn vẻ mặt nghiêm túc nhưng không mất đi ôn nhu của Tại Trung, tâm lại không thể khống chế nhảy loạn.

Xoay người, Duẫn Hạo lén lút rời khỏi đó.

Trở lại thư phòng, đã thấy Lưu quản gia đứng ở đó, dường như là đang đợi hắn.

“Lưu quản gia, có chuyện gì sao?” Duẫn Hạo hỏi, hay là đã điều tra ra lai lịch của Tại Trung?

“Vương gia, đây là thứ người cần.” Dứt lời, Lưu quản gia cầm một phong thư đưa cho Duẫn Hạo.

“ Ân, cám ơn ông. Ông cứ lui xuống trước đi!” Duẫn Hạo nói.

(Tác giả: Bởi vì Duẫn Hạo đối với lễ nghi phiền phức thực chán ghét, cho nên hắn cấm gia nhân trong nhà xưng hô với mình là nô tài, tiểu nhân, vân vân…)

Mở ra phong thư, rút ra tờ giấy bên trong, Duẫn Hạo tỉ mỉ xem xét.

Ảnh môn không tra ra được thân phận thực sự của Tại Trung, chỉ biết cậu là một người dân bình thường, là một lão sư dạy tại một trường tư thục nào đó, chính là sau khi đến phủ Vương gia làm thầy dạy nhạc thì không còn làm ở chỗ nào khác. Cậu không biết võ, đã được người trong Ảnh môn kiểm chứng.

Với người trong triều đình cũng không có quan hệ gì.

Điều này làm cho Duẫn Hạo thở phào nhẹ nhõm, chính là tư liệu về Tại Trung không đầy đủ, không thấy nhắc đến chỗ ở hay người thân.

Từ trước đến nay, người mà Ảnh môn không thể tìm ra tư liệu đầy đủ chỉ có hai người.

Người thứ nhất là sư phụ của hắn, người thứ hai là Tại Trung, có thể nói tư liệu của hai người đó hẳn đã bị động tay động chân.

Cho nên, trong tiềm thức vẫn cảm thấy, thân phận của Tại Trung tuyệt đối không đơn giản….

————————–

Ban đêm.

Vương gia phủ là nơi tao nhã, đình viện đủ loại hoa hoa thảo thảo, phòng ở được trang hoàng bằng lụa tơ tằm nhưng vẫn mang nét giản dị, hạ nhân thị vệ cũng ít, không giống như phủ đệ xa hoa của các vị quan ăn to nói lớn khác, chắc chắn sẽ có không ít tì nữ trang điểm ăn mặc xinh đẹp, làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Đương nhiên, trong thiên hạ người có cảm giác chán ghét sâu sắc như vậy cũng không có mấy người, mà Kim Tại Trung hoàn toàn chính là người như thế.

Đứng ở đình viện của Vương gia phủ, Tại Trung mơ hồ suy nghĩ.

Đột nhiên, từ sâu trong đình viện phát ra tiếng động, cậu nhất thời cảnh giác, chậm rãi cước bộ tới gần.

Đã trễ thế này, còn ai ở đây?

Đến gần nơi đó, tầm nhìn của Tại Trung nhất thời mở rộng.

Nguyên lai sau đình viện có một khoảng đất trống, lúc này như được dát bạc bởi ánh trăng sáng, Tại Trung trông thấy một người đang ở đó luyện kiếm, chính là Trịnh Duẫn Hạo.

Chỉ thấy Duẫn Hạo một thân lam sam di chuyển như đang bay lượn, tuyệt thế hảo kiếm trong tay được hắn điều khiển vung lên, thân ảnh suất khí mà oai hùng, nội lực theo động tác lay động của hắn mà phát ra, hơn nữa còn tỏa ra khí phách, làm cho Tại Trung ở một bên nhìn lén cảm thấy một trận hít thở không thông, toàn thân nóng lên, nội lực trong cơ thể không an phận làm loạn, tựa hồ muốn buộc cậu lao ra cùng Duẫn Hạo giao đấu một trận.

Duẫn Hạo, hắn thực sự rất mạnh. Tại Trung suy nghĩ, nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa tâm tình, làm cho bản thân tỉnh táo.

Chờ đợi cho cảm giác này tan biến, Tại Trung mở mắt ra, thấy Duẫn Hạo bỗng nhiên dừng lại, hắn nhíu mày, tay nắm kiếm vung lên có chút rối loạn, tựa hồ là gặp điều gì khó khăn khiến hắn bị vướng ở nơi đó.

Duẫn Hạo quả thực là gặp khó khăn, aiz, đều do sư phụ của hắn, cho dù thường xuyên thần long kiến thủ bất kiến vĩ, dạy hắn gì đó, vô luận là nội công tâm pháp hay chiêu thức đều chỉ dạy một nửa, khiến cho hắn mỗi lần tại điểm mấu chốt đều phải dừng lại, không có đối sách.

Tại Trung suy tư một chút về chiêu thức Duẫn Hạo vừa sử dụng, ở trong đầu bắt chước phương thức vận nội công của Duẫn Hạo, sau đó cố ý lướt nhẹ qua khóm hoa bên cạnh, làm ra tiếng động, làm cho Duẫn Hạo phát hiện ra cậu.

“Ai?” Quả nhiên vừa nghe thấy tiếng động Duẫn Hạo lập tức cảnh giác, nhìn về phía phát ra tiếng động.

Nhưng mà, người xuất hiện lại khiến cho hắn kinh ngạc.

“Nha, Duẫn Hạo, thật ngại, đã quấy rầy huynh phải không?” Tại Trung có chút lúng túng nói.

“Tại Trung? Tại sao cậu lại ở đây?” Duẫn Hạo không khỏi tò mò.

“Cái kia, ngày đầu tiên nên có điểm không quen, cho nên tôi ra ngoài đi dạo một chút, không nghĩ tới sẽ đi tới chỗ này.” Tại Trung nói, này cũng chính là lời nói thật, cậu quả thực không ngủ được mới ra ngoài đi dạo.

“Nguyên lai như vậy…..” Duẫn Hạo nói, nhìn hắn lúc này không ai có thể đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì.

Dưới ánh trăng Tại Trung trông thật huyền ảo, thật đẹp! Làm cho hắn tự cảm thấy mê muội…

“Huynh… vừa suy nghĩ gì vậy? Trông huynh có vẻ phiền não….” Không hề phát hiện ra ánh mắt quỷ dị của hắn, Tại Trung hỏi.

“Nga, cũng không có gì, chính là luyện công có điểm không thuận.” Duẫn Hạo suy nghĩ về chiêu thức của mình, vấn đề này thực làm hắn phiền toái.

“ Như thế nào không thuận a? Có phải nội lực không phát ra được, dường như bị ngừng trệ?” Tại Trung hỏi.

“Đúng vậy….. Khoan đã! Tại sao cậu lại biết?” Duẫn Hạo nghi hoặc.

Tại Trung có chút hoang mang, vội lấy lý do cậu vừa sớm nghĩ ra để trả lời hắn:

“Nhà của tôi có một đệ đệ là võ sĩ, đệ ấy rất thích luyện võ, thường xuyên hành tẩu giang hồ, cũng không biết đi nơi nào tìm về một đống bí tịch luyện võ, cho nên tôi cũng đọc không ít, chẳng qua sức khỏe không hợp nên không dám học.” Nói xong Tại Trung còn để lộ ra thần sắc cô đơn.

“A, thực xin lỗi Tại Trung!” Duẫn Hạo thấy thần sắc của Tại Trung trong lòng căng thẳng, vội nói.

“Ha hả, làm sao vậy? Huynh không cần phải xin lỗi ta đâu!” Tại Trung cười tươi nhìn Duẫn Hạo.

“Tại Trung, cậu…..có phải rất muốn luyện võ?” Duẫn Hạo nghĩ đến Tại Trung rất muốn luyện võ, nhưng do thể chất không tốt nên không thể học, cho nên mới lộ ra biểu tình như vậy.

“Cũng không phải như vậy! Thực sự nó cũng không hợp với tôi, phong thái yên ổn này có lẽ hợp với tôi hơn.” Nói xong, cậu hướng Duẫn Hạo mỉm cười.

Kỳ thực lời cậu nói cũng là thật, cậu thích cảm giác bình thản của ban ngày hơn là màn đêm u tối, nhưng cũng không hẳn là không thích, dù sao vào thời điểm đó cậu có thể giúp rất nhiều người, khiến cho cậu thỏa mãn.

Nhìn thấy biểu tình khao khát của Tại Trung, trong giây lát Duẫn Hạo đột nhiên muốn mang Tại Trung đi thật xa, đi tới nơi yên ổn, cùng nhau trải qua cuộc sống bình thản…

Đình! Trịnh Duẫn Hạo ngươi đang suy nghĩ linh tinh cái gì vậy? Thật là….

Duẫn Hạo ảo não.

Sự thật chứng minh, Trịnh đại vương gia của chúng ta chỉ cần đứng trước mắt Tại Trung chỉ số thông minh liền giảm xuống, thậm chí cũng không giữ được sự bình tĩnh, chính là suy nghĩ điều gì đều lộ ra mặt.

Quả nhiên, tình yêu sẽ làm cho con người ta trở nên ngu ngốc…

Biểu hiện của Duẫn Hạo làm cho Tại Trung thiếu chút nữa cười không ra tiếng.

“Khụ, đề tài dường như đi quá xa rồi. Quay lại vấn đề khó khăn của huynh đi! Tôi đã từng đọc qua một cuốn nội công tâm pháp bí truyền có nhắc đến tình trạng này, phương pháp trong đó có thể sẽ hữu dụng với huynh.” Tại Trung nói, nghĩ muốn lôi thần trí của Duẫn Hạo quay về.

“Thật sao? Phương pháp gì?” Duẫn Hạo vội vàng hỏi han.

“Là như vậy…” Tại Trung đọc vài câu khẩu quyết, cũng nhắc nhở hắn phải chú ý phương hướng, sau đó làm mẫu cho hắn xem thử.

Duẫn Hạo tập trung ghi nhớ khẩu quyết Tại Trung nói cùng chiêu thức, sau đó tự mình luyện tập.

Quả nhiên, dung hợp với tâm pháp Tại Trung nói, hắn càng luyện càng như cá gặp nước, không còn cảm thấy cản trở lúc trước, hơn nữa nội lực dị thường thông thuận.

Tại Trung xem qua không khỏi gật đầu tán thưởng, Duẫn Hạo quả nhiên trời sinh để luyện võ, cậu chỉ đọc một lần khẩu quyết Duẫn Hạo đã có thể ghi nhớ toàn bộ, hơn nữa chỉ qua một lần đã thông hiểu đạo lí.

Về phần nội công tâm pháp Tại Trung đã nói kỳ thật chính là do hai vị sư phụ của cậu truyền lại, nếu để họ biết cậu tùy ý truyền lại cho Duẫn Hạo bộ tâm pháp này không biết có bị bọn họ bắt về làm thịt hay không….

Ai nha, mặc kệ nó! Dù sao hai vị sư phụ cũng chưa từng nói là không thể nói cho người khác biết.

Duẫn Hạo ở một bên âm thầm kinh ngạc, bộ tâm pháp này thoạt nghe cảm thấy bình thường, không nghĩ tới đơn giản như vậy lại có thể giúp hắn gạt bỏ cản trở trước đó. Đương nhiên hắn không biết nội công tâm pháp của Tại Trung chủ yếu là dẫn dắt cùng phối hợp hiệu quả, bởi vậy nội lực của hắn theo bộ tâm pháp kia dẫn dắt liền khai thông.

Một cái xoay người, Duẫn Hạo thu kiếm, lập tức bước về phía Tại Trung vui vẻ nói:

“A, thành công! Cám ơn cậu, Tại Trung a.” Dứt lời, Duẫn Hạo vong tình bắt lấy tay Tại Trung.

“Ân… Không cần khách khí, có thể giúp được huynh tôi cũng rất vui.” Nhìn thấy Duẫn Hạo nắm lấy tay mình, tâm không nhịn được nhảy loạn, hơn nữa như thế nào cảm thấy mặt nóng quá?

“Ha ha….Tại Trung, đệ đệ của cậu nhất định là cao thủ rất lợi hại, ngày nào giúp tôi gặp mặt, tôi muốn tìm cậu ấy cùng bàn luận võ học.”

Tại Trung hãn, hắn muốn tìm đệ đệ của cậu? Tuấn Tú? Không có khả năng, cậu không bị Tuấn Tú làm thịt mới là lạ, hơn nữa võ công của Tuấn Tú cũng không được tốt.

“Ách… Nếu có cơ hội…. À đúng rồi, tại sao huynh lại gặp phải tình huống khó khăn này? Chẳng lẽ huynh mới học được một nửa?” Tại Trung nửa muốn lảng sang chuyện khác nửa vì tò mò.

“Aiz, cái này đều phải trách sư phụ tôi! Không biết người nghĩ cái gì? Lại chỉ dạy tôi một nửa tâm pháp!!” Duẫn Hạo nhịn không được oán giận.

“Nga? Vậy sư phụ huynh là ai?” Tại Trung không nhịn được tò mò.

“Nói thật, tôi cũng không biết người đó là ai? Rất thần bí, đến vô ảnh đi vô tung, tôi tuy rằng là đệ tử cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của người đó, thường xuyên mang cái mạng che mặt, chỉ biết tên hiệu của người, Chiến Ưng.”

“Chiến Ưng.” Tại Trung trong nháy mắt ngây người.

Lẽ nào lại trùng hợp đến vậy?

“Tại Trung cậu làm sao vậy? Chẳng lẽ cậu biết sư phụ của tôi?” Duẫn Hạo nhìn Tại Trung ngây ngốc, hỏi.

“ Không….. Chẳng qua cảm thấy cái tên này thực quen tai mà thôi….” Tại Trung nói.

Duẫn Hạo nhìn bộ dạng trầm tư của Tại Trung cũng không hỏi nữa.

Tại Trung không biết bằng cách nào trở về phòng, chỉ biết trong đầu bị hai chữ “Chiến Ưng” làm cho suy nghĩ rối loạn.