Đáng chết, lẽ nào lại là trúng độc? Chẳng lẽ… suy luận một chút, Duẫn Hạo liền đoán ra một trong những li rượu vừa rồi chắc chắn đã bị kẻ khác động thủ.

“Duẫn Hạo, huynh làm sao vậy?” Tại Trung kích động, vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra.

“Tại, ta không sao…. Mau, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này….” Hắn cố nén đau đớn, nói.

“Từ từ, Duẫn Hạo, huynh đem thuốc này nuốt vào đã.” Tại Trung từ trong ngực đem ra một bình nhỏ, lấy một vài viên thuốc màu trắng giúp Duẫn Hạo nuốt xuống.

Duẫn Hạo ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó nhanh chóng để Tại Trung dìu hắn rời đi.

Tại Trung lúc này mới bớt chút lo lắng.

Thuốc này là ‘Huyền thiên ngọc lộ hoàn’, có thể giải bách độc, do hai vị sư phụ của cậu luyện thành phát cho hai huynh đệ bọn họ dùng phòng khi cần thiết.

Tại Trung nâng Duẫn Hạo dậy, cũng nhanh chóng tìm được Xương Mân, sau đó không thông báo cho bất cứ ai mà lẳng lặng rời đi, nhanh chóng đi tới nơi Lưu quản gia đứng đợi.

Xe ngựa an toàn rời khỏi cung, lúc này trên mã xa.

“Phụ thân, người làm sao vậy?” Xương Mân lo lắng hỏi.

“Xương Mân ngoan, phụ thân không sao.” Duẫn Hạo sờ đầu Xương Mân, nói.

“Duẫn Hạo, huynh thực sự không có việc gì?” Tại Trung trong mắt tràn ngập lo lắng, hỏi.

“Thật sự, tuy không có khí lực, bất quá không có việc gì, dược của cậu thật hiệu nghiệm!” Duẫn Hạo cười nhẹ.

“Ân …” Tại Trung không nói gì, cúi đầu.

Duẫn Hạo nhìn cậu như vậy, cảm thấy có chút đau lòng, vì thế hắn vươn tay ôm lấy Tại Trung.

“Tại Trung, làm sao vậy?” Duẫn Hạo nhẹ giọng hỏi.

“Không…” Cậu còn chưa nói xong, xe ngựa đột nhiên xóc nảy.

Cách mành, truyền tới giọng nói trầm thấp ẩn chứa sát khí của Lưu quản gia:

“Duẫn Hạo, bên ngoài có mười tên hắc y nhân tới cản đường chúng ta…”

Nghe vậy, trong mắt Duẫn Hạo lóe lên sát khí cùng lo lắng.

Hắn thì không sao, nhưng còn Tại Trung cùng Xương Mân thì làm thế nào bây giờ?

Xem ra chỉ có thể đi từng bước….

“Tại Trung, cậu cùng Xương Mân ở chỗ này chờ ta.” Duẫn Hạo nói, ngữ khí khiến cho người khác không thể cự tuyệt.

“Nhưng mà…” Tại Trung nghĩ muốn ngăn cản.

“Tại Trung…” Duẫn Hạo dùng ánh mắt kiên quyết nhìn cậu.

Tại Trung không nói gì, lựa chọn thỏa hiệp, nhưng nếu lâm vào tình huống khẩn cấp, cậu nhất định sẽ ra tay.

Duẫn Hạo vỗ vỗ cánh tay Tại Trung an ủi, sau đó hắn rút ra một thanh bảo kiếm được giấu trong đệm.

Lúc này bên ngoài xe ngựa, Lưu quản gia đã cùng đám hắc ý nhân giao chiến.

Duẫn Hạo cũng nhanh chóng tham chiến.

Lưu quản gia nói thế nào cũng từng là sát thủ, thân thủ tất nhiên bất phàm, chỉ thấy ông lắc mình một cái đã tránh được một kiếm của hắc y nhân, lại nhanh như chớp vung quyền, đem hắc y nhân đánh ngã.

Còn bản thân Duẫn Hạo bị trúng độc, tuy rằng đã kịp thời giải độc, nhưng nội lực không còn được như trước, bất quá hắn vẫn như cũ mặt không đỏ vung lên bảo kiếm trong tay, kiếm quang lóe lên liền lập tức có kẻ ngã xuống.

Tại Trung bên trong xe hơi hơi vén rèm lên, âm thầm quan sát tình thế bên ngoài.

Bất quá cậu không để ý thấy một hắc y nhân từ đằng sau tiếp cận xe ngựa của bọn họ.

Trong không khí truyền tới “Sưu” một tiếng, giống như tiếng roi da vung lên, lập tức “phanh” một tiếng, xe ngựa bị chẻ thành đôi.

May mắn Tại Trung kịp thời phát hiện, liền kéo Xương Mân nhảy ra khỏi xe ngựa, hoàn hảo không ai bị thương.

Cách đó không xa, Duẫn Hạo nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng căng thẳng, lập tức giải quyết mấy hắc y nhân bên cạnh, nhanh chóng chạy tới hướng xe ngựa.

Chỉ là, khi hắn chạy tới nơi, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.

Tại Trung một tay che chở Xương Mân, tay còn lại cầm một thanh kiếm tinh xảo, thân hình lướt nhẹ giữa một đám hắc y nhân. Tại Trung thân thủ nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã đánh ngã được hai, ba tên hắc y nhân, chỉ là khi so chiêu cùng một hắc y nhân cầm roi, cậu dùng một tay có vẻ quá sức, xem ra hắc y nhân cầm roi là kẻ lợi hại nhất trong bọn chúng.

Duẫn Hạo tạm thời bỏ qua nghi vấn trong lòng, nhấc kiếm, gia nhập trận chiến.

Tại Trung phát hiện Duẫn Hạo gia nhập chiến cuộc, trong lòng nhất thời lo lắng, không biết hắn thấy cậu sử dụng võ công sẽ nghĩ như thế nào?

Bất quá, cậu cũng chỉ có thể áp chế bất an trong lòng, tập trung vào hắc y nhân trước mặt.

Mà hắc y nhân cầm roi kia vừa thấy Duẫn Hạo, liền lập tức vung roi hướng Duẫn Hạo công kích.

Qua mấy chục chiêu, Duẫn Hạo cảm thấy quả nhiên kẻ này võ công cao nhất, bất quá với khả năng của hắn, hắn tự tin mình có thể thắng được hắc y nhân này, chẳng qua khi vung roi kẻ này dùng lực đạo rất mạnh, Duẫn Hạo bởi vì lúc trước trúng độc, sau mấy lần ngăn cản ngọn roi vung tới khí lực dần dần cũng yếu đi.

Xem ra, chỉ có thể dùng biện pháp khiêu chiến để kích thích thôi!

Duẫn Hạo bên miệng xẹt qua một tia cười lạnh, kiếm phong vừa chuyển, đột nhiên hướng hắc y nhân áp dụng khoái công.

Người nọ không lường trước được tình huống này, vì thế cước bộ có chút chật vật, hắn chỉ có thể ngã xuống để né tránh đường kiếm của Duẫn Hạo.

Bên kia, Tại Trung sau khi giải quyết hết đám hắc y nhân còn lại, xoay người, liền thấy một màn khiến cậu kinh hãi.

Chỉ thấy hắc y nhân bị đánh ngã xuống đất lúc này đứng lên, từ trong ngực lấy ra một bao phấn ném về phía Duẫn Hạo.

Lưu quản gia vừa mới chạy tới cũng thấy được một màn này, nhưng ông muốn ngăn cản cũng không kịp.

Thân thể của Tại Trung so với đại não phản ứng nhanh hơn, cậu ném xuống đoản kiếm trong tay, chạy tới giúp đỡ Duẫn Hạo.

Mà phấn kia, lại trúng hai mắt của cậu.