Editor: Hoàng Lão Tà

Đề nghị của Ân Hồng Vũ đương nhiên là bị bác bỏ, đừng nói là Vương Tịnh không đồng ý, chính là Ân Lợi cũng không đồng ý, vợ ông làm việc xấu trên mặt ông còn có thể ngẩng lên sao? Dù sao cũng không phải người phụ nữ tùy tiện ở bên ngoài.

Hai người kết hôn nhiều năm như vậy, còn có con trai lớn như vậy, nếu như vợ ông thật sự làm gì, làm sao có thể không dính líu đến trên người ông. Chắc chắn người ta sẽ cảm thấy một nhà ba người họ là đồng lòng, đến lúc đó cả nhà họ coi như xong, dùng giỏ trúc múc nước cũng chẳng được gì.

Cho nên thực hiện chuyện này nhất định là không được, chủ ý của con tri cũng quá ôi thiu rồi.

Nhưng mà vợ ông không được, nhưng con dâu thì chưa chắc, con dâu cùng con trai mới kết hôn, lại chưa có đứa nhỏ, vừa gả vào nên tình cảm cũng không phải là sâu lắm, nói là cưới chui cũng không phải là quá đáng.

Hơn nữa chủ yếu là, con dâu và Vu Kiều lúc trước vốn có khúc mắc, nên có phát sinh tranh cãi cũng là chuyện ngoài ý muốn không có gì đáng ngạc nhiên, cũng khó dính líu đến những người khác trong nhà, cuối cùng nếu thực sự không được thì để con trai li hôn với con dâu là được, dù sao cũng không có gì tổn thất.

Ân Lợi nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy chủ ý này rất tốt, vì thế mới nói ra, dĩ nhiên là phải chọn lời hay để nói.

Ông vừa nói ra thì Vương Tịnh cũng cảm thấy là có thể làm, hai vợ chồng cùng nghĩ như vậy. Ân Hồng Vũ nghe cũng cảm thấy có lý, mẹ hắn làm chuyện này quả thật là không ổn, người phụ nữ đó là mẹ kế Tử Nhàn, hai người tranh cãi cũng là chuyện rất bình thường, gặp mặt đánh nhau một trận cũng là điều không khiến người ta ngạc nhiên, lúc đó đứa nhỏ bị mất họ có thể làm gì chứ? Dù sao cũng chỉ là từng có thôi.

Đến lúc đó lừa dối là không cẩn thận ngoài ý muốn, trách nhiệm gì đó cũng vô dụng, dù gì cũng là sinh non, có gì mà chuyện bé xé ra to.

Một nhà ba người nhất trí với đề nghị này, đều cảm thấy chuyện này có thể làm.

Nhưng Quý Tử Nhàn cũng không phải là ngu ngốc, cô chính là muốn hại Vu Kiều, nhưng cũng không thể là bản than ra tay, cô còn muốn làm người đó. Hình tượng bên ngoài của cô là luôn đắn đo, tuy rằng thanh danh hiện tại của cô không tốt, nhưng những người đó cũng không có chứng cứ xác thực, tất cả cũng chỉ là tin đồn nên ai cũng không thể làm gì cô.

Nhưng nếu cô thật sự nghe lời những người nhà này làm điều ngu ngốc đó, thì cũng không chắc được đến lúc đó ai sẽ không nói cô ác độc.

“Ba mẹ, con thật muốn hỗ trợ, nhưng mọi người cũng biêt, Vu Kiều luôn không thích con, cô ta nhất định sẽ không gặp con, đoán chừng khi con tới gần cô ta đã đuổi con đi“. Quý Tử Nhàn tội nghiệp nói, cô mới không làm người ngốc đâu.

Cô gả vào nhà này là muốn lợi dụng gia đình Ân Hồng Vũ, không phải là để cho người nhà này gài bẫy, bọn họ thế nhưng lại muốn cô là chim đầu đàn, bàn tính đến như vậy, thật cho rằng Quý Tử Nhàn cô dễ lừa gạt như vậy sao.

Vốn chính là làm hư thanh danh của mình chính là biện pháp che dấu tốt, chuyện Vu Kiều không muốn thấy cô vốn là sự thật, hôn lễ cũng đâu có chịu tới tham gia.

“Con kết hôn với Hồng Vũ cô ta cũng không đến, con cảm thấy một phần là vì đứa nhỏ, khi đó cô ta vừa vặn mang thai, cô ta làm nhiều chuyện với con như vậy, trong lòng khẳng định là sợ con. Mang thai thì đương nhiên không chịu gặp, sợ con trả thù“. Quý Tử Nhàn nói xong còn lau khóe mắt.

“Cũng có lý...”Ân Lợi gật gật đầu: “Chuyện này phải làm sao mới tốt đây” Mấy người lâm vào buồn rầu.

Mấy người tập trung bàn luận vài biện pháp, nhưng phân tích đi lại cũng không có khả năng, hơn nữa còn rất phiêu lưu. Quý Tử Nhàn nghe thấy cũng sốt ruột, cả gia đình này có dã tâm, nhưng chiêu gì cũng không có, hết ăn lại nằm nuôi thành phế vật.

Để một người phụ nữ làm rớt đứa nhỏ là không đơn giản, muốn giết nó sao phải tự mình ra trận chứ, sao không tìm người hầu, sao không nghĩ ra cách khác?

Vu Kiều không lẽ không bao giờ ra khỏi cửa? Chẳng lẽ mười tháng không ra gặp người ta sao? Còn muốn ở cữ nữa.

Bây giờ là thời đại nào, làm sao có thể cách ly tròn một năm, làm người ta muốn điên, luôn phải có bạn bè người thân mời cơm, mời đám cưới chứ, cô ta cũng không phải chỉ là phu nhân, trong tay cô ta còn có công ty.

Thừa lúc cô ta ra khỏi nhà dùng một chút phương tiện, so với việc hành động bên trong nhà cũng dễ hơn nhiều, còn không khiến người ta nghi ngờ, hơn nữa cho dù có hoài nghi thế nào, thì ở bên ngoài nhiều người như vậy, xảy ra chút chuyện cũng không thể tìm ra chứng cớ.

Vốn là Quý Tử Nhàn muốn nói ra chủ ý của bản thân, nhưng trải qua cuộc bàn luận này cô ta cảm thấy vẫn nên im lặng thì tốt hơn, cả nhà này đều rất ngu xuẩn, cô ra chủ ý này để cho họ tham gia, nói không chừng chuyện có thể thành cũng sẽ bị làm hỏng, đều là đầu óc heo, chỉ biết cản trở, thậm chí còn chỉ biết trông cậy vào cô.

Xem ra cũng chỉ có bản thân tự làm mới an toàn, dù sao ngày trước cũng từng làm qua một lần, tuy rằng không thành công nhưng cũng không tìm được chứng cứ đổ lên đầu cô, đầu năm nay mướn người giết người cũng dễ dàng, tốt nhất là có thể trừ khử luôn cả Ân Á Minh, tuy rằng trong lòng có chút không nỡ, nhưng mà nếu không loại bỏ được cha con bọn họ thì mình vĩnh viễn cũng không có ngày nổi danh.

Mặt khác, ba người còn lại vì đứa nhỏ trong bụng Vu Kiều mà lo lắng không thôi, Quý Tử Nhàn thì rất trấn định, Vương Tĩnh sau đó còn bí mật châm chọc con trai, nói cô dâu này thật là bạch Nhãn Lang không để ý bọn họ, nhìn cả nhà họ vì chuyện của đứa nhỏ sốt ruột như vậy cũng không biết nói gì, cả ngày chỉ biết bày ra bộ dạng tiên nữ, không biết để cho ai xem.

Ân Hồng Vũ cảm thấy bà xã mình rất lương thiện thuần khiết, còn thay cô ta nói chuyện: “Mẹ, Tử Nhàn chính là như vậy, cô ấy cũng muốn giúp đỡ, lúc trước không phải cũng đưa ra ý kiến đóng góp sao, nhưng mà cô ấy quá lương thiện, hiền ngoan, bây giờ có bức ép cũng vô dụng thôi, cô ấy vì con như vậy, làm sao có thể không hướng về phía con chứ, nếu không yêu con sao lại kết hôn cùng con?”

Vương Tịnh mất hứng nói: “Con cũng thật che chở cho cô ta, có vợ thì quên mẹ, mẹ tính tới tính lui như vậy cũng vì ai chứ, tất cả không phải vì con sao, ba con đã không có năng lực, bao nhiêu tài sản cũng không biết đứng ra tranh về, để cho ông con cái gì cũng đem cho Ân Viễn, coi chúng ta như lũ ăn mày, mẹ oan ức thì cũng không sao, nhưng không thể để con cũng bị như vậy, mẹ cũng chỉ có một mình con là con thôi” Nói xong còn khóc một lúc.

Ân Hồng Vũ nghe xong cánh mũi cũng hồng hồng, trong lòng cảm thấy mẹ mình cũng thật không dễ dàng gì, năm đó chia gia sản khẳng định mẹ đã chịu không ít ủy khuất, ba mẹ đã toàn tâm toàn ý vì mình như vậy, vợ mình lại sợ đầu sợ đuôi, trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm.

“Mẹ, mẹ đừng khóc, để con nói với Tử Nhàn, cô ấy còn trẻ không hiểu chuyện, về sau mẹ dạy bảo cô ấy nhiều hơn, tốt xấu gì cô ấy cũng đã gả vào nhà chúng ta, trong nhà có tốt thì cô ấy mới tốt, để con nói cô ấy, mẹ cứ yên tâm đi“.

Quý Tử Nhàn sau khi nghe Ân Hồng Vũ nói quả thật tức đến muốn đập bàn, cả nhà này thật là cực phẩm, tuy rằng lúc kết hôn đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, nhưng lúc gặp phải vẫn là tức không chịu được, chủ ý muốn hãm hại của hắn là ý chung, cái lão yêu bà kia không có việc gì làm còn muốn lấy chuyện này ép buộc cô. Thế mà Ân Hồng Vũ còn dám chạy đến trước mặt dạy bảo mình, Quý Tử Nhàn cô gả cho hắn là là phúc lớn của đời hắn rồi, bây giờ còn dám ở trước mặt cô khao tay múa chân, thực sự nghĩ mình là đại thiếu gia của Ân gia sao, dù gì cô vẫn còn là đại tiểu thư Quý gia!

Nếu không phải hắn vẫn còn tác dụng, cô việc gì phải để mình ủy khuất như thế?!

Nhưng mà Quý Tử Nhàn dù có tức giận trong lòng, trên mặt vẫn là mềm nhũn, cô không muốn trở mặt với gia đình Ân Hồng Vũ, dù sao cô cũng là khác họ, cũng không có đứa nhỏ, nên gia sản của Ân gia nếu thật sự chia cho Ân Hồng Vũ cũng không có một phần của cô, đoán là vẫn còn phải chờ vài năm nữa, đến khi cô sinh đứa nhỏ ra rồi tính.

Vì thế khi nói chuyện với Ân Hồng Vũ cô cũng mềm mỏng không ít, chỉ khóc lóc xin lỗi, còn dè dặt nói chuyện với Vương Tịnh, nói rằng bản thân mình thật không hiểu chuyện, Vương Tịnh nghe xong trong lòng cũng thoải mái hơn, nhưng mà đôi khi ra vẻ vẫn là điều cần thiết.

Thấm thoát lại một tháng nữa trôi qua, cùng với việc Quý Tử Nhàn phán đoán là giống nhau, Vu Kiều ru rú ở trong nhà cũng đến lúc phải ra khỏi cửa, gần đây em họ của cô định kết hôn, cô nhất định phải đến dự lễ cưới, đang thương lượng một chút về quà cáp với Ân Á Minh.

“Thật ra mà nói, em trai em gái họ của em cũng không ít, nhưng kết hôn cũng chỉ có một người, thật sự không biết nên chuẩn bị gì“. Vu Kiều buồn rầu một chút.

“Lúc chúng ta kết hôn họ đưa cái gì thì cứ dựa theo đó mà đưa tới gấp đôi là được” Ân Á Minh cảm thấy chuyện này thật đơn giản.

Vu Kiều liếc mắt: “Cuối cùng anh có hiểu hay không chứ, lúc chúng ta kết hôn họ vẫn chưa có kết hôn, tặng lễ vật chỉ cần là tâm ý, cha mẹ bọn họ sẽ giúp họ đi, hồng bao hay gì đó cũng do cha mẹ họ mang đến, so với tình huống của chúng ta thì không giống nhau đâu“.

“Như vậy sao” Ân Á Minh ngại ngùng sờ sờ đầu, giống như như là ngày trước khi bạn bè thân thích kết hôn một nhà ba người họ luôn đi chung, nhưng mà bây giờ có gia đình riêng thì không giống như vậy: “Anh là lần đầu tiên kết hôn mà, thật không hiểu được, may có em nhắc nhở, nếu không đã mắc sai lầm rồi“.

“Đừng tức giận, đừng tức giận mà, anh sẽ đau lòng“. Ân Á Minh dùng tay xoa nhẹ lưng Vu Kiều dỗ giành nói: “Nếu không thì chúng ta đi bằng hồng bao, dù sao thì đi bằng cái gì cũng không bằng đưa tiền, chúng ta mua đồ vật này kia chưa chắc họ đã thích, tặng đồ cũng chưa chắc họ đã dùng, không bằng đưa tiền, ai cũng thích“.

Vu Kiều chần chừ nói: “Nhưng mà chỉ đi hồng bao cũng không phải tốt lắm, chúng ta đưa thêm lễ vật gì đó, em nghe người ta nói đưa lễ vật một đôi sẽ may mắn“.

“Vậy thì mua, chắc là ba mẹ cũng biết, để lát anh hỏi họ” Ân Á Minh ghé đầu vào bụng Vu Kiều lắng nghe: “Cục cưng của chúng ta sao không động nhỉ?” Đã năm tháng rồi, nghe nói là lúc này thai sẽ máy thường xuyên.

“Sao anh lại vội như thế chứ” Vu Kiều cười khổ, gần đây Ân Á Minh thích nhất là nằm ghé vào bụng Vu Kiều lắng nghe, nói là muốn biết cảm giác cục cưng đá hắn: “Cục cưng cũng muốn nghỉ ngơi, anh đừng có ép buộc chứ“.

“Không phải là tại vì anh sốt ruột sao” Ân Á Minh tha thiết nhìn bụng của Vu Kiều: “Em nói xem tại sao mang thai lại lâu như vậy, nếu mang thai mà chỉ cần chiêm chiếp một cái là sẽ ra thì thật tốt biết mấy, gần mười tháng, lại làm cho em mệt nhọc như vậy, thật là“.

Vu Kiều cười đánh anh một cái: “Nghĩ gì vậy không biết“.

Ân Á Minh cười tủm tỉm bắt được nắm tay của Vu Kiều, cắn cắn, cọ cọ một chút làm Vu Kiều đỏ mặt.

Ánh mắt Ân Á Minh đỏ lên, anh ghé tới gần hôn lên cánh môi Vu Kiều, hai người hôn đến mức khó chia lìa, nhưng mà Ân Á Minh vẫn phải dè dặt tránh đi bụng Vu Kiều, sợ đè phải cô.

Tuy rằng bác sỹ đã nói, giai đoạn này có thể sinh hoạt vợ chồng nhưng anh vẫn rất lo lắng, chỉ nhẫn nhịn, dùng tay sờ sờ coi như cũng miễn cưỡng giải khát, thực sự rất sợ không nhịn được sẽ làm tổn thương Vu Kiều. (*Tiểu Tà: Ha ha sói nhịn đói, xem có nhịn chết nhà anh không?)

Từ môi đến cổ, Ân Á Minh dùng sức cắn, làm Vu Kiều bị đau một chút.

“Anh vào phòng tắm” Lúc cắn đến ngực Ân Á Minh vẫn là nhịn xuống, anh gãi gãi đầu sau đó chạy vào nhà tắm.

Để một mình Vu Kiều đỏ mặt ở phòng ngủ.

Thật là cởi xong thì bỏ chạy, thật sự nếu có bản lĩnh thì đừng cởi xem! Hừ!