Ân Á Minh nhanh chóng thực hiện lời nói của mình, ngay hôm sau đã đưa Vu Kiều về nước sớm, anh thật lòng “cung phụng” Vu Kiều, toàn bộ lộ trình luôn chực tại bên cạnh cô giống như vệ sĩ, một giây cũng không rời, nhiều lần Vu Kiều muốn nói cho anh, anh cứ thế này làm cô có áp lực rất lớn, chỉ là mang thai thôi, cũng không phải quả bom nổ chậm đâu.
Họ đi rồi thì Cao Tĩnh tới, cô về nghĩ một đêm rồi quyết định đến xin lỗi, mặc kệ Ân Á Minh có tha thứ hay không, nói xin lỗi xong cô cũng không cần ôm khó chịu vào mình nữa, cho dù không thể thành người yêu thì họ cũng sẽ gặp nhau trong công việc, cô cũng không phải người cố chấp, ít nhất với Ân Á Minh, cô không phải người kiểu cách.
Bởi vì chuyện hôm qua, ấn tượng tốt của Ân Á Minh về cô đã hạ xuống thấp, không chừng đã chẳng còn ấn tượng đẹp đẽ gì, chỉ vì vậy mà ảnh hưởng tới công việc thì thật không ổn.
Cô đã mất tình yêu, nếu lại thêm sự nghiệp bị đả kích...Nghĩ đến đây, cô không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Thế mà khi cô đến biệt thự, nhân viên đã nói, khách hàng ở chỗ này mấy hôm trước đã về nước từ sáng rồi.
Cao Tĩnh cảm thấy mờ mịt, về nước rồi ư?
Sao có thể như vậy.
Cô nhớ rõ lịch trình của Ân Á Minh và Vu Kiều, tuần trăng mật còn những hai, ba ngày, nay lại về sớm, tại sao, tại cô ư?
Cao Tĩnh bắt đầu luống cuống, cô cũng nào ngờ chuyện này sẽ nghiêm trọng như thế, người bị thương chỉ có mình cô, hai người kia vốn không bị bất cứ tổn thương gì, chỉ mình cô thất tình kia mà, họ cũng không vì cô mà ly hôn hay chia tay, căn bản là chuyện không đi đến đâu.
Vậy tại sao đột nhiên rời đi, cứ thể mà không muốn gặp cô?
Cao Tĩnh hồn bay phách lạc quay trở lại khách sạn, chắc là Vu Kiều giục Ân Á Minh về sớm rồi, cô tự nhủ.
Nhất định là thế, cô nàng kia buông thả vậy cơ mà, chắc chắn không nuốt trôi cục tức này.
Nhưng giờ đó cũng không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là thái độ của Ân Á Minh, vốn tưởng anh chỉ nhất thời tức giận mới hà khắc nói vậy, nào ngờ hôm sau đã về nước theo lời vợ.
Quả nhiên khi đàn ông trở nên hung hiểm còn ác hơn phụ nữ nhiều, tình hữu nghị của họ lâu như thế, cũng chỉ vì cô thổ lộ tình cảm, Ân Á Minh đã rời đi không thèm báo lại, có cần tuyệt tình như thế không?
Đúng, là cô muốn phá hỏng quan hệ hai người họ, nhưng... yêu một người là sai ư? Cô chỉ theo đuổi hạnh phúc của mình thôi, cuối cùng chẳng phải đã thất bại ư, người bị thương cũng là mình cô cơ mà...
Ân Á Minh không biết suy nghĩ trong lòng Cao Tĩnh, hiện giờ anh đâu có thời gian cân nhắc chuyện Cao Tĩnh chứ, so với chuyện Vu Kiều có mang, chuyện gì cũng là chuyện nhỏ nhặt, đều đứng sang một bên, giờ chuyện chăm sóc cho con mới là chuyện cần làm nhất!
“Kiều Kiều, em nói xem chúng ta nên đặt tên gì cho con đây?” Trên đường về nước, Ân Á Minh mặt ủ mày ê ngồi cạnh Vu Kiều, “Anh cũng đọc không ít sách, sao thời khắc quan trọng lại không thể nghĩ ra một cái tên hay chứ, tên con trai còn dễ, tên con gái thì phải nghĩ kĩ mới được.”
“Vì sao?” Vu Kiều tò mò, chẳng lẽ việc đặt tên cũng cần kiêng kị cái gì?
“Kể ra thì em đừng nóng giận nhé.” Nói đến đây, Ân Á Minh hơi xấu hổ, “Chắc em cũng nghe người ngoài đồn rằng cha anh muốn cháu trai đến điên, cực kì trọng nam khinh nữ, chỉ muốn ôm cháu trai tài năng.”
Vu Kiều gật gật đầu, tin này cô đã từng nghe, có thể nói đây cũng là chuyện cô lo nhất, chuyện sinh đẻ cô không thể khống chế, giờ cô là báu vật khi có dòng máu của Ân gia, nhưng nếu sinh con gái thì sao? Cha của Ân Á Minh sẽ nghĩ gì về cô?
Về phần cô thì dù trai hay gái đều thích, chỉ là lo nếu thật sự sinh con gái ra lại để nó phải chịu uất ức...
“Thật ra cha anh cũng không phải người không thông tình đạt lí như thế.” Ân Á Minh thở dài.
Điểm này Vu Kiều rất đồng ý, tuy thời gian ở chung không lâu, nhưng cô thấy được, tính tình cha mẹ Ân Á Minh đều tốt, có tu dưỡng, hơn nữa rất có tình có lý, việc làm, cách nói chuyện đều trật tự, quy củ.
“Chuyện này phải kể đến ông nội anh, em cũng biết đó, ở niên đại ông nội anh cái tư tưởng trọng nam khinh nữ quá phổ biến rồi.” Ở thời kì đó, nhà nào không có con trai sẽ bị khinh thường, đặc biệt là ở nông thôn, nếu một gia đình chỉ toàn gái không có trai, thi thoảng, khi có chuyện lớn sẽ không báo cho họ biết, không chỉ những năm ấy, ngay bây giờ, ở nhiều nơi lạc hậu vẫn còn quan niệm này.
“Ông nội anh rất bảo thủ, đã ra quy định, buôn bán trong nhà chỉ có thể cho con trai thừa kế.” Ân Á Minh thả lỏng, “Anh thấy ý kiến này không hợp với thời đại này rồi, con gái thừa kế gia sản cũng giống vậy thôi, quan trọng còn phải xem được giáo dục thế nào, nhưng cha anh lại nghĩ khác, ông rất hiếu thuận, cũng có thể coi là ngu hiếu, ông nội anh nói gì ông cũng nghe, cho nên luôn muốn anh sinh con trai.”
“Thật ra chắc chắn ông cũng thích cháu gái, nhưng lại sợ tiền kiếm được sau này đều vào túi người khác.”
“Vào tay ai?” Vu Kiều lại càng khó hiểu, “Tài sản dưới danh nghĩa anh chẳng lẽ còn có thể vì anh sinh con gái mà tự động chuyển cho người khác hả?” Nước mình cũng đâu có luật lệ này.
“Không phải anh còn có một anh họ à?” Ân Á Minh nhớ tới Ân Hồng Vũ, “Nếu anh ta có con trai mà anh không có, theo suy nghĩ của ông nội anh, nhà anh sẽ phải buông tay cho họ.”
Vu Kiều trợn mắt há hốc mồm, bệnh tâm thần hả, “Nhưng không phải ông nội anh qua đời rồi ư, ông cũng không thể bắt ép anh chuyển nhượng tài sản chứ?” Đừng nói tới việc Ân Á Minh sinh con gái, cho dù không có con, tài sản cũng sẽ không chạy vào túi quần anh họ, pháp luật không cho phép, chỉ cần bản thân Ân Á Minh không đồng ý thì chuyện này tuyệt không xảy ra.
“Không phải còn cha anh à, ông ấy cũng cổ hủ chẳng kém ông nội, nếu cả đời anh thật sự không có con trai, chỉ sợ ông sẽ cảm thấy áy náy, cảm thấy vi phạm ý nguyện của ông nội.” Ân Á Minh thở dài, “Nói không chừng sau này còn cảm thấy con gái chúng ta chiếm tài sản của anh họ ấy.”
“Không chỉ cha anh, anh cam đoan rằng thân thích nhà anh đều nghĩ vậy, chuyện thân thích muốn chia hời, tranh giành tài sản không chỉ Quý gia mới có.”
“Cho nen tên con chúng ta cha anh đã sớm đặt rồi, nói là nghĩ sớm chút có thể có dấu hiệu tốt.”
Vu Kiều trầm mặc một lát, sau đó tỉnh táo nói: “... Em thấy nhà mình phải mời bác sĩ tâm lí.'
Ân Á Minh: “...”
“Em nói thật, em không điều khiển được sinh trai hay gái, giờ em vừa mang thai, chúng ta có đủ thời gian chuẩn bị, mời bác sĩ đến tẩy não cha anh, không phải bác sĩ cũng được, có thể thay đổi suy nghĩ của người là được, tư tưởng này của cha anh thật sai lệch.” Vu Kiều rất chân thành.
“Rồi rồi, tất cả đều nghe em, anh lại bảo người tìm nhân tài trong lĩnh vực này vậy.” Ân Á Minh thở dài, thật sự là mọi nhà đều có khó khăn riêng, giống như Vu Kiều đã nói, chuyện sinh trai hay gái không phải họ có thể quyết định, anh cũng không muốn con gái mình sau này phải chịu uất ức.
“Thật ra mẹ anh muốn anh gạt em chuyện này trước, sợ em tức giận.” Ân Á Minh nhìn nhìn sắc mặt Vu Kiều, “Mẹ bảo là chờ sau khi em sinh xong sẽ nói, miễn cho lúc em mang thai lại nghĩ nhiều.”
Vu Kiều khiêu mi , “Sau đó thì sao?”
“Nhưng anh lại thấy, vợ anh là người hợp tình hợp lí, chắc chắn sẽ không lưu tâm mấy chuyện này.” Ân Á Minh bắt đầu vuốt mông ngựa, “Đây là chuyện lớn, em có quyền biết, khi đứa bé sinh ra thì tất cả đã xong hết, em sẽ vào thế bị động đúng không? Không bằng nói trước, chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề.”
Vu Kiều cắn môi, nói: “Nếu vì thế mà em quyết định bỏ đứa bé thì sao? Vợ chồng ly hôn vì mấy chuyện này cũng không ít, nếu trong cơn tức giận em đến bệnh viện phá thai thì thế nào? Em không muốn con gái em sinh ra bị ghét bỏ.”
“Em sẽ không làm vậy.” Ân Á Minh nắm chặt tay Vu Kiều, “Anh biết em không phải dạng người đó, em sẽ không bỏ cuộc khi chưa nỗ lực, lúc trước em đã bỏ ra nhiều thứ để cứu Vân Hải, khôi phục một công ty sắp phá sản, từ nhỏ đến lớn lại chịu bao thiệt thòi vì khuôn mặt này, sao có thể vì ít chuyện liền bỏ mặc hôn nhân của mình, em không phải người không có trách nhiệm.”
“Em có thể ở cùng Quý Huy đến khi ông ta tạ thế, anh tự thấy bản thân không thảm như người đàn ông đó...” Ân Á Minh càng dùng sức cầm tay cô.
Vu Kiều hít một hơi, nói không cảm động là giả dối, người đàn ông này thật sự rất yêu cô, chính cô cũng không biết bản thân lại tốt như lời anh nói, cô vẫn cảm thấy mình rất, rất tầm thường, ngoại trừ có một lớp da dễ nhìn thì chẳng còn gì cả.
Nhưng hình ảnh người đàn ông này trong mắt cô lại khác, thái độ của anh với hôn nhân rất nghiêm túc, ít nhất là nghiêm túc hơn cô rất nhiều.
Vu Kiều bắt đầu xấu hổ, thái độ của cô với hôn nhân vốn qua loa tùy tiện như thế, lần đầu kết hôn với Quý Huy, hai người đều kính nhau như khách, lần hai kết hôn thì càng hoang đường hơn, chỉ vì mấy lời nói bậy.
So với Ân Á Minh, cô thật là đồ cặn bã, không yêu người đàn ông này lại kết hôn với anh, sau đó hưởng thụ sự quan tâm của anh.
Vu Kiều cầm tay Ân Á Minh, tiếp đó sát lại gần trong sự ngạc nhiên của anh.
Hai đôi môi ấm áp khẽ chạm vào nhau.
Chỉ hôn thoáng qua, Vu Kiều lập tức rời đi, cô cười nói với Ân Á Minh: “Có phải cho tới giờ em cũng chưa từng nói thích anh?”
Vẻ mặt Ân Á Minh đầy ngạc nhiên và mừng rỡ.
“Trước kia em chưa từng nói, nhưng hôm nay em muốn nói với anh, em thích anh, Ân Á Minh.” Hai tay họ giao nhua, “Em sẽ cố gắng yêu anh hơn, chờ con chúng ta sinh ra, em muốn nói cho nó biết, cha mẹ của con rất thương yêu nhau.”
Hình như anh đang ở thiên đường thì phải, Ân Á Minh thầm nghĩ, anh nhẹ nhàng ôm Vu Kiều rồi đặt một nụ hôn lên trán cô, giây phút này, cái gì anh cũng không thể nói, vì anh đang cực kì cực kì vui mừng, chỉ có tiếp xúc thân thể mới giảm bớt được nỗi kích động của anh.
Biết trong bụng người mình yêu là đứa con của mình, lại nhận được lời thổ lộ ước mong đã lâu, còn gì khiến anh hạnh phúc hơn?
...
“Đúng rồi, không phải vừa rồi anh muốn tìm tên cho đứa bé sao, tiếp tục đi, nếu con trai đã có thì nghĩ tên cho con gái, một người nghĩ không ổn lắm, chúng ta cùng nhau nghĩ, em nhớ năm đó em là người đặt tên cho em gái đó, hình như lúc đó mới đi nhà trẻ thì phải.” Bầu không khí đang ngọt ngào bị một câu của Vu Kiều phá tan nát.
Ân Á Minh: “...”
Xem ra trách nhiệm anh phải gánh còn nhiều lắm ....