Quý Tử Nhàn ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, cô ta tức đến độ sắp giật hết tóc của mình xuống, tại sao, tại sao lại như vậy chứ!

Vu Kiều là người phụ nữ đã từng gả cho người ta, tuy Quý Huy là cha của mình, nhưng Quý Tử Nhàn vẫn muốn nói, Vu Kiều gả cho một ông già gần đất xa trời, hoàn toàn chính là một bông hoa tàn rồi!

Ả dựa vào cái gì mà gả cho Ân Á Minh chứ! Dựa vào cái gì hả! Ả căn bản không xứng!

Vận may của người phụ nữ này thật sự quá tốt, lần trước lập mưu lâu như vậy cũng không thể chỉnh chết ả, sao lại đúng lúc được Ân Á Minh trông thấy chứ, quả nhiên người xấu thì sống ngàn năm mà!

Đợi rất lâu rồi vẫn không thấy Ân Hồng Vũ gọi điện đến, Quý Tử Nhàn chủ động gọi qua, ai ngờ Ân Hồng Vũ nói với cô ta: “Haiz, anh cũng hết cách, anh và ba mẹ anh cũng có nhắc qua rồi, nhưng không chống lại được sự kiên trì của Á Minh, cậu ấy nói mình rất thích người phụ nữ đó, chú thím chỉ có mỗi cậu ấy là con trai thôi, lại đang chờ bế cháu nữa, nên chỉ cần cậu ấy đồng ý kết hôn, cũng không để ý cậu ấy cưới ai, thím đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ rồi, anh cũng lực bất tòng tâm. Tử Nhàn này, em cũng đừng nghĩ nhiều quá, mấy chuyện này cũng phải nói duyên phận, hai người họ có duyên, người phụ nữ đó ác độc, nhưng nói không chừng Á Minh chính là chân mệnh thiên tử của cô ta, biết đâu sau này cô ta sẽ cải tà quy chính thì sao, em cứ yên tâm, thoải mái đi.”

“Đúng rồi, lần trước em nói sắp tới phải về Mỹ, chuyến bay lúc mấy giờ vậy, anh đến tiễn em nhé.”

……

Ân Hồng Vũ nói những gì, Quý Tử Nhàn đã không nghe được nữa, di động của cô ta đã bị ném qua một bên trên mặt đất, cả người đều tức giận đến không thể kiềm chế được, ngay cả cha mẹ của Ân Á Minh cũng đều đồng ý cả, chuyện này căn bản đã không còn đường nào có thể cứu vãn được nữa, làm sao đây……

Không được, mình phải gọi điện qua nói chuyện mới được, phải để cho cha mẹ của Ân Á Minh nhìn rõ gương mặt thật của người phụ nữ kia sớm một chút, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn mà, không phải sao!

Quý Tử Nhàn tay chân luống cuống nhặt điện thoại trên đất lên, bắt đầu lật tìm số điện thoại nhà của Ân Á Minh.

Đúng lúc chuẩn bị nhấn nút gọi thì đột nhiên có cuộc gọi đến, trên màn hình hiển thị: Mẹ.

Quý Tử Nhàn lúc này mới hoàn hồn lại, cô ta cảm thấy vừa nãy chắc chắn là đầu óc mình có vấn đề rồi, nếu gọi đi thật, đoán chừng cha mẹ của Ân Á Minh khẳng định sẽ sinh ra ấn tượng xấu với cô ta, mặc kệ nói thế nào đi nữa, nói xấu sau lưng người khác cũng chẳng phải phẩm chất tốt đẹp gì.

May mà mẹ mình gọi điện đến.

“Alo, mẹ……”

“Sao thế Tử Nhàn, con đang khóc à?” Đầu bên kia điện thoại chính là mẹ ruột của Quý Tử Nhàn – Mạnh Vân.

“Mẹ, con phải làm sao bây giờ…… Anh Á Minh kết hôn với người khác rồi……” Rốt cuộc Quý Tử Nhàn cũng không nhịn được mà khóc nức lên.

“Cái gì?” Mạnh Vân cũng hết hồn, “Con kể tỉ mỉ cho mẹ nghe xem nào.”

--- ---

Vẻ ngoài của Quý Huy không phải rất xuất chúng, tướng mạo của Quý Tử Nhàn hoàn toàn được di truyền từ mẹ Mạnh Vân.

Mạnh Vân là một người phụ nữ vẻ ngoài vô cùng nổi bật, khí chất cũng rất tốt, năm nay bà ta đã sắp năm mươi tuổi rồi, nhìn bề ngoài cũng chỉ mới ngoài ba mươi thôi, chăm sóc rất tốt, từ ăn vận quần áo đến ngôn hành cử chỉ, đều cho thấy bà ta là người sống trong an nhàn sung sướng.

Lúc Mạnh Vân kết hôn với Quý Huy thì nhà họ Quý vẫn rất hưng thịnh, Vân Hải đang trên đà lên cao, Quý Huy là một cậu ấm, điều kiện gia đình của Mạnh Vân bình thường, cha mẹ cũng chỉ là công nhân bình thường thôi, bà ta đánh bại rất nhiều thiên kim tiểu thư danh giá gả vào nhà họ Quý, lúc đó rất nở mày nở mặt, bà ta cũng đã làm thiếu phu nhân của nhà họ Quý rất nhiều năm, còn sinh ra Quý Tử Nhàn cô con gái xinh đẹp, ngày tháng trôi qua rất tốt đẹp, người người ca ngợi.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, sau khi ông cụ nhà họ Quý qua đời thì nhà họ Quý bắt đầu xuống dốc, Quý Huy căn bản không có tài kinh doanh, Vân Hải càng ngày càng tệ, Mạnh Vân cũng không hiểu mấy thứ đó, bà ta chỉ biết sau này mình không thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp nữa, hưởng phước lâu rồi đâu thể nào muốn chịu khổ nữa, vào lúc mọi chuyện còn chưa đến mức xấu nhất, bà ta dứt khoát đề nghi ly hôn.

Quý Huy vốn đã là một người nhu nhược, vợ nói ly hôn, ông ta không có chút ý kiến nào đã đồng ý, con gái Quý Tử Nhàn thì do ông nuôi, sau đó ông ta còn cho Mạnh Vân một căn hộ, tiền thì không cho được bao nhiêu, vì ông ta thực sự không có nhiều tiền, công ty đã nằm trong trạng thái mắc nợ nghiêm trọng rồi.

Mạnh Vân không để Quý Tử Nhàn theo mình, cũng không phải không thích con gái, chỉ là bà ta cảm thấy mang theo một đứa con mười mấy tuổi để tái hôn thì hơi khó khăn, sẽ có chút phiền phức, hơn nữa, khó nói Quý Huy sẽ không vực dậy, có con gái ở bên cạnh ông ta trông chừng cũng có thể yên tâm một chút, nếu như Quý Huy thật sự vô dụng, thì cùng lắm sau này bà ta bỏ tiền nuôi con gái vậy.

Những chuyện này bà ta cũng đã nói hết với Quý Tử Nhàn, nên tình cảm của hai mẹ con vẫn rất tốt, hai người đều là kiểu người rất thực tế.

Quý Tử Nhàn rất thân thiết với Mạnh Vân, gia đình sa sút, nếu như Mạnh Vân có thể tìm được đối tượng tái hôn tốt hơn, đối với Quý Tử Nhàn cũng có chỗ tốt, nên suy nghĩ của cô ta rất thoáng, cứ đi theo cha Quý Huy là được, như thế có thể chuẩn bị cả hai bên, nhưng không ngờ vẫn là người tính không bằng trời tính, sự xuất hiện của Vu Kiều đã làm đảo lộn tất cả.

Mạnh Vân ly hôn với Quý Huy không bao lâu thì tái hôn, bà ta xinh đẹp lại có khí chất, gả vào gia đình nọ cũng rất tốt, đối phương là người Anh, lớn hơn Mạnh Vân mười mấy tuổi, cũng làm về thương mại, chỉ là kinh doanh không lớn, nhưng đối với Mạnh Vân mà nói vẫn tốt hơn nhiều so với Quý Huy đang mắc nợ, hai người quen nhau ở khu du lịch, lúc đối phương đến Trung Quốc du lịch thì gặp được Mạnh Vân, sau khi rung động thì lập tức lao vào tình yêu cuồng nhiệt, sau đó thì Mạnh Vân đi theo đối phương đến Anh kết hôn.

Cuộc sống trôi qua cũng không tệ, đối phương có hai cậu con trai một cô con gái, bà ta làm mẹ kế cũng con như là được người ta yêu thích, ông chồng tái hôn cũng rất tốt với bà ta, ngẫu nhiên bà ta cũng sẽ mua chút đồ cho Quý Tử Nhàn.

Sau đó Vu Kiều gả cho Quý Huy, mới đầu Mạnh Vân cũng chẳng coi là chuyện quan trọng gì, dù sao Quý Huy đã là một kẻ nghèo hèn rồi, cho dù có vực dậy, có con gái ở đó trông chừng thì cũng không có vấn đề gì, ai ngờ cuối cùng lại biến thành như vậy, lúc bà ta hối hận muốn giành lấy chút gì đó thì mọi chuyện đã rồi.

Nhưng mà không cần lo, con gái còn có thể gả cho gia đình tốt, nhà họ Ân cực kỳ giàu có, bà ta để con gái đi theo Quý Huy cũng vì tính toán này, Quý Tử Nhàn đi theo bà ta thì không thể gả vào nhà họ Ân được.

Nhưng bây giờ Ân Á Minh thế mà đã kết hôn rồi! Cô dâu lại không phải là Quý Tử Nhàn con gái bà ta!

Mạnh Vân cảm thấy cả người đều không khỏe!

Nhưng chuyện khiến bà ta càng không khỏe hơn vẫn ở phía sau, bà ta nghe Quý Tử Nhàn nói, đối tượng kết hôn của Ân Á Minh thế mà lại là Vu Kiều, bà ta thiếu chút nữa là ngất xỉu luôn rồi!

“Sao thế được, tại sao lại là con ả đê tiện kia! Con chắc là không nhìn lầm chứ?! Á Minh cậu ta điên rồi à!” Rất ít khi Mạnh Vân kích động thế này, bà ta chú trọng chăm sóc thân thể, rất ít khi nổi nóng, xưa nay đều bày vẻ quý bà ngồi ở trên cao, lần này thật sự là bị kích thích quá lớn, bà ta căn bản không thể nào chấp nhận tin tức phá hủy tam quan của ba ta thế này.

“Lên bản tin hết rồi đó, trưa hôm nay bọn họ vừa nhận giấy chứng nhận.” Quý Tử Nhàn ngồi xổm trên đất khóc, “Làm sao đây, mẹ……”

“Đừng vội đừng vội.” Mạnh Vân bảo con gái bình tĩnh, cũng cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, “Cha mẹ của Á Minh nói thế nào?” Nhận giấy kết hôn không thể nói lên được điều gì, tình huống của Vu Kiều thế này, cha mẹ bên nhà trai chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!

“Con nghe nói mẹ của anh Á Minh đã chuẩn bị cho hôn lễ rồi, trông có vẻ như là đã đồng ý rồi đó.” Mũi của Quý Tử Nhàn không ngừng sụt sịt.

“Khóc cái gì!” Mạnh Vân thấy con gái quá vô dụng, “Á Minh mới về nước không lâu, hai người đó nhất định chưa quen nhau bao lâu, rốt cuộc con làm cái gì vậy, một người tốt như thế bảo con trông chừng mà để vuột mất! Con với Á Minh quen biết lâu như vậy rồi, nhà họ Ân cũng rất thích con, thế mà cũng bị ả đê tiện kia ngáng chân, bình thường mẹ dạy con thế nào hả!”

Quý Tử Nhàn chỉ biết khóc, bây giờ cô ta cũng không biết phải làm thế nào, cô ta hối hận vô vàn, muốn quay ngược thời gian, muốn làm một chút gì đó để cứu vãn, nhưng có tác dụng gì chứ, bây giờ mọi chuyện đã định rồi, giấy chứng nhận kết hôn hai người cũng đã lãnh rồi, đâu giống như chỉ đãi tiệc rượu bình thường.

“Kết hôn rồi còn có thể ly hôn, con khóc cái gì chứ!” Mạnh Vân có chút tiếc rèn sắt không thành thép, lúc này khóc là vô dụng nhất, “Xem ra thủ đoạn của con ả đê tiện đó thật khó lường!” Có thể mê hoặc lão già như Quý Huy thì chẳng lạ gì, tướng mạo của Vu Kiều như thế, mê hoặc đàn ông cũng là chuyện quá bình thường, nhưng muốn quyến rũ Ân Á Minh, còn có thể khiến đối phương kết hôn với cô ta trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thì không phải người bình thường nữa rồi, tâm cơ quá sâu, thế này thì thủ đoạn bình thường không thể đối phó được!

Nghe mẹ mình nói kết hôn rồi còn có thể ly hôn, Quý Tử Nhàn lại cháy lên một chút hi vọng, câu này Ân Hồng Vũ cũng đã nói qua, nhưng người nói không giống nhau thì hiệu quả hoàn toàn khác nhau, trong lòng Quý Tử Nhàn thì Ân Hồng Vũ chính là kẻ phát ngôn không thể trông cậy vào, Mạnh Vân mẹ của cô ta thì khác, cuộc sống của bà vẫn luôn rất thành công.

“Vậy…… vậy con phải làm sao?” Bây giờ trong đầu Quý Tử Nhàn đang rất là rối, chỉ hi vọng mẹ mình có thể nghĩ ra cách gì cho cô ta.

“Con tìm người hỏi thăm trước đi, hai người đó rốt cuộc kết hôn vì cái gì, chứ tốc độ này cũng nhanh quá rồi, gia đình như nhà họ Ân, những chuyện lớn như kết hôn nhất định sẽ đi theo trình tự, chắc chắn không thể thiếu mấy vụ đính hôn gì gì đó, không làm gì hết mà đã lĩnh giấy hôn thú, đối phương còn là một phụ nữ mới góa chồng, có không để ý thì cũng không thể làm như thế được.” Người ngoài cuộc tỉnh táo, hiển nhiên Mạnh Vân nhìn rõ ràng hơn Quý Tử Nhàn.

Quý Tử Nhàn nghe vào thấy hơi có lí, cô ta mới bảo Ân Hồng Vũ hành động không bao lâu thì hai người đó đã kết hôn rồi, nhất định là có nguyên nhân đặc biệt, lẽ nào……

“Mẹ, mẹ nói xem, có khi nào là người phụ nữ kia có thai không?” Không biết tại sao đột nhiên Quý Tử Nhàn có suy nghĩ này.

“Có thai?” Mạnh Vân nhíu mày.

“Nếu như có thai, thì có thể giải thích được rồi.” Quý Tử Nhàn càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy, nếu không phải có thai, Ân Á Minh sao lại dễ dàng đồng ý kết hôn như thế chứ, còn có ba mẹ của anh ấy nữa, chắc chắn cũng sẽ không đồng ý cho người phụ nữ như Vu Kiều vào cửa đâu, dù sao người mà họ thích là cô ta – Quý Tử Nhàn cơ mà.

Con ả đê tiện Vu Kiều kia nhất định là dùng cái thai để uy hiếp Ân Á Minh!

Sức khỏe của cha Ân Á Minh không tốt, trong nhà vất vả muốn có một đứa cháu, thế là người phụ nữ đó đạt được mục đích rồi!

“Đừng vội, có khi không phải mang thai, con đi nghe ngóng một chút thì hơn.” Mạnh Vân hít một hơi thật sâu, “Nếu như thật sự có thai thì vừa đúng lúc, nghĩ cách làm mất đứa bé trong bụng của nó đi, xem nhà họ Ân có còn cần nó nữa không!”

Câu nói này quả thật đã khiến Quý Tử Nhàn hoàn toàn giác ngộ! Trước đó chỉ có mỗi một mình cô ta lén lút đối phó với Vu Kiều, giờ thì tốt rồi, có mẹ ruột của mình ở bên cạnh, cô ta còn gì phải sợ nữa chứ!

“Con khoan hãy hoảng trước đã, mấy ngày nữa mẹ sẽ về nước.” Vốn ra khoản thời gian trước Mạnh Vân đã muốn về nước rồi, nhưng một đứa con trai bên chồng của bà ta muốn kết hôn, vì muốn bày ra dáng vẻ bà mẹ kế tốt, nên bà ta phải giúp đỡ thu xếp, lúc Quý Huy qua đời thì bà ta nhịn không về giúp, bà ta nghĩ, bà ta cũng không thể thay đổi di chúc được, thì khỏi lãng phí sức lực làm gì, nhưng bây giờ là chuyện hôn nhân của con gái, bà ta không thể không coi trọng được, so với được gả vào nhà họ Ân, chút tài sản ít ỏi của Quý Huy có là gì đâu, có thế nào thì bà ta cũng phải đưa con gái vào cửa nhà giàu!

Nghe mẹ ruột nói sắp về để giúp mình, Quý Tử Nhàn coi như là đã được uống thuốc an thần, không còn vấn đề gì nữa, cô ta nhất định có thể xoay chuyển tình thế, nhất định……

Cúp điện thoại rồi Mạnh Vân liền thương lượng với chồng mình chuyện về nước, kết hôn đã nhiều năm, John trở nên ỷ lại vào Mạnh Vân rất nhiều, nghe vợ nói muốn về nước, ông ta tỏ ý muốn về cùng với bà ta, tuổi tác ông ta đã lớn, đã vào trạng thái nửa về hưu rồi, cho dù ông ta không ở Anh, ông ta tin rằng con trai con gái của mình cũng có thể quản lý tốt việc kinh doanh của ông ta, hơn nữa so với việc làm ăn, ông ta càng thích ở bên cạnh bà vợ xinh đẹp của mình hơn.

Trong lòng Mạnh Vân nói thầm ông đi theo thì tôi còn về làm chi nữa, làm gì cũng không tiện, xử lí Vu Kiều cũng không phải chuyện quang minh chính đại gì, có thể bớt được một người biết chuyện thì bớt một người.

“John, cám ơn anh, nhưng chuyện này có liên quan đến chồng trước của em, người thân của đối phương có thể sẽ không chào đón anh, em không hề muốn anh phải nhận lấy những khiển trách không cần thiết.”

“Ôi, cưng à, nhưng mà một mình em trở về thật lòng anh rất lo lắng.” John rất thích Mạnh Vân, tiếng trung hiện giờ của ông ta đã học được khá tốt rồi.

“Không có gì đâu, sao anh cứ coi em như cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu thế, thỉnh thoảng em cũng muốn tự lập một chút.” Mạnh Vân cúi đầu hôn lên má của John, “Yên tâm đi, em sẽ cố gắng về thật sớm, sẽ mang quà về cho anh và các con mà.”

Bình thường tích lũy tình cảm, mặc cho Mạnh Vân nói gì thì John đều ủng hộ, bây giờ Mạnh Vân kiên trì như thế, đương nhiên ông ta sẽ không phản bác lại, chỉ nói nếu như Mạnh Vân cần, lúc nào ông ta cũng có thể sang Trung Quốc đến bên cạnh bà ta.

Hôm đó Mạnh Vân đặt ngay vé máy bay về nước, chuyến bay ngày kia, nói thật, có thể rời khỏi John một khoảng thời gian, bà ta cảm thấy thở phào một hơi, bởi vì thói quen ăn uống, một khi người Anh trở nên già yếu thật sự làm cho người Trung Quốc kinh hãi, kết hôn với một ông già đã không dễ dàng rồi, mà lão già kia còn là một con quỷ bám người nữa, có cơ hội được rời khỏi một khoảng thời gian quả thật là quá tuyệt vời.

Mạnh Vân đã không thể chờ để về Trung Quốc nữa rồi.

Bà ta mơ hồ có chút hối hận, sớm biết thế bà ta nên về sớm một chút, vậy thì có lẽ sẽ không có chuyện của Vu Kiều rồi, con gái tuy cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, nhưng hiển nhiên thủ đoạn vẫn chưa đủ lợi hại, nếu như bà ta ở đó, chắc chắn sẽ không để cho người phụ nữ đó đạt được mục đích dễ dàng như vậy!

……

Vu Kiều hoàn toàn không biết có người hâm mộ ghen tị với cô, bây giờ cô đang hồi hộp muốn chết, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi rồi, cô vẫn luôn cảm thấy ánh mắt Ân Á Minh nhìn cô quái lạ thế nào ấy, cô dám thề với đôi mắt 1.5 của mình, nhất định không có nhìn lầm! Nếu không phải trong phòng còn có người, đoán chừng người đàn ông nọ cũng có thể nuốt chửng cô luôn!

“Ách…… Thời gian ăn cơm của chúng ta có phải sớm quá không?” Vu Kiều xem thời gian, mới bốn giờ rưỡi thôi, Ân Á Minh thế mà đã cho người đem cơm tối lên rồi, cô ngồi bên bàn cơm mà phát run, không phải lạnh, mà là căng thẳng.

Ân Á Minh ngồi ngay bên cạnh cô, cả ngày hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, “Làm gì có, ăn giờ này là đúng nhất, ăn xong chúng ta nghỉ ngơi một chút, sau đó tắm rửa, làm xong tất cả mọi thứ thì ít nhất cũng đến sáu giờ rồi phải không? Lúc đó trời cũng đã tối rồi.”

Anh vươn tay chỉnh lại khăn ăn cho Vu Kiều, cơ thể như có ý lại như vô tình đụng chạm với Vu Kiều, cả người Vu Kiều đều sắp nổ tung!

Làm sao đây, làm sao đây, tôi hối hận rồi này, sớm biết thì đã không kết hôn rồi, kết hôn là chuyện kinh khủng thế này sao? Lúc kết hôn với Quý Huy hoàn toàn không có cảm giác này mà!

Cô nghĩ đến chuyện phải làm tối này thì có chút choáng váng.

Trong lòng Vu Kiều thầm nghĩ, nếu như bây giờ cô nhắc đến chuyện ly hôn thì người đàn ông này có bóp chết cô hay không?

Chắc chắn có, chắc chắn sẽ có! Nhìn dáng vẻ đói khát như không thể chờ được nữa của anh thì biết, nếu như không để anh đạt được mục đích, đoán chừng cô cũng không thể bước ra khỏi cánh cửa này!

…… Ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nghĩ.

Bữa trưa Vu Kiều không ăn được bao nhiêu, lật sách cả một buổi chiều thật sự là đói lả cả người, chẳng mấy chốc sau cơm tối được mang lên thì cô đã bắt đầu ăn ngấu nghiến, Ân Á Minh ở bên cạnh nhìn thấy mà vui, thỉnh thoảng cũng giúp Vu Kiều lột tôm gì gì đó, trong lòng anh nghĩ thầm: ăn được thì tốt, ăn được là phúc, ăn no rồi tối mới có sức chứ.

Lúc đói, Vu Kiều ăn rất là vui vẻ, đến lúc khá no rồi thì tốc độ của cô chậm dần, đến khi đã no hoàn toàn thì cô vẫn tiếp túc ăn, hơn nữa tốc độ cực kỳ chậm, một bữa cơm thế mà ăn đến gần hai tiếng đồng hồ, Ân Á Minh cũng không giục cô, chỉ nhìn cô ăn, nhìn đến mức cô rợn cả tóc gáy.

Cuối cùng Vu Kiều thật sự ngại quá đi, mới lấy khăn ướt lau tay, cười khan nói: “Em ăn xong rồi.”

Ân Á Minh cười nói: “Vậy thì nghỉ ngơi chút đi, anh đi tắm trước.”

Vu Kiều thở phào một hơi, tốt quá, cô còn tưởng đâu Ân Á Minh sẽ yêu cầu cô tắm chung, có thể chia ra tắm thật là tốt quá! “Đi đi, đi đi, em xem ti vi hay gì đó là được, em không vội.”

Thực ra trong phòng bao này đâu chỉ có một phòng tắm, bọn họ hoàn toàn có thể chia ra tắm cùng lúc, nhưng Vu Kiều quá căng thẳng nên đã quên mất, Ân Á Minh thì không muốn Vu Kiều ra khỏi căn phòng này, đương nhiên cũng không nhắc đến, anh có nghĩ đến tắm chung, nhưng chuyện này đối với Vu Kiều mà nói có thể là quá kích thích rồi, lần đầu tiên khỏa thân nhìn nhau, cố hết sức đi theo trình tự vậy, tránh cho dọa người ta đến hỏng mất.

Trên thực tế Vu Kiều đã bị dọa cho hỏng bét rồi.

Sau khi Ân Á Minh cầm áo choàng ngủ đi vào phòng tắm thì Vu Kiều bắt đầu thở dốc, cô thực sự quá căng thẳng, cả người đứng ngồi không yên, ngồi trên sô pha một lúc, quay đầu lại nhìn thấy chiếc giường rải đầy cánh hoa hồng lại nóng ruột đứng thẳng lên, cô đi tới đi lui trong phòng, lát nữa phải làm sao đây, sớm biết thế này thì vừa nãy ăn cơm uống nhiều rượu một chút, cũng có thể tăng thêm can đảm.

Đúng rồi, rượu, bây giờ uống cũng còn kịp mà.

Vu Kiều lấy một chai rượu đỏ và một cái ly rượu từ trên giá xuống, nuốt nước miếng một cái rồi rót một ly đầy cho mình, ngửa đầu lên ọc ọc uống vào.

Ừm…… Một ly hình như không có cảm giác gì, thêm một ly nữa vậy.

Đợi đến khi cô hoàn hồn lại, thì 3 ly rượu đã vào bụng rồi.

Ồ…… Hình như có chút cảm giác rồi này.

Vu Kiều dừng lại, cô vẫn hiểu phải có chừng mực, hôm nay là đêm tân hôn của cô, nếu như uống say bí tỉ, đoán chừng cũng sẽ rất mất mặt, cô chỉ là sợ thôi, có chút lo lắng, chứ không hề muốn phá hỏng ngày tốt như hôm nay, trước đó mơ mộng cũng chỉ là mơ mộng mà thôi, cũng đâu thể nói ly hôn với Ân Á Minh thật, thế thì coi như trò đùa quá rồi.

Đầu óc có chút mê man, Vu Kiều cảm thấy không sai biệt lắm, cảm thấy lá gan dường như cũng hơi lớn hơn rồi.

Nhìn thời gian, Ân Á Minh đi vào đã mười lăm phút rồi, Vu Kiều nghĩ cô cũng nên chuẩn bị một chút, ví dụ như đồ lót gì gì đó.

Cô đứng lên đi vào phòng thay đồ tìm đồ lót, đều do cô tự chọn hồi chiều, từ trong ra ngoài chọn được mấy bộ.

“Ừm…… Màu trắng à? Hình như quá bảo thủ rồi, đàn ông hình như không thích kiểu này lắm đâu nhỉ?”

“Vậy chọn màu đỏ? Hình như lại quá táo bạo, nhưng mà đêm tân hôn mặc màu đỏ có vẻ như hợp lắm nha.”

“Màu đen, ừm, không được không được, cái này hơi quá rồi, Ân Á Minh nhất định sẽ cảm thấy mình đang cố ý quyến rũ anh ấy!”

“Màu hồng phấn? Có kì lắm không? Cứ thấy giống như cho một cô bé mặc ấy.”

“Ô ~ Bộ này không tệ.” Vu Kiều cầm lên một bộ đồ lót nền trắng, bên trên có hoa văn màu tím nhạt, bộ này không quá bảo thủ, cũng không quá kích thích, cảm giác vừa thích hợp.

Có thể hiệu quả của rượu đã bắt đầu phát huy, cô chọn rồi chọn còn hết sức tập trung vào đó.

Ân Á Minh tắm xong đi ra phát hiện không thấy người ở trong phòng, anh nhíu mày, người đâu? Chẳng lẽ nhân lúc anh tắm đã chạy trốn mất rồi?

Đây là đêm tân hôn của anh, sẽ không thể nào xui xẻo như vậy chứ?

Đang kinh ngạc bỗng dưng nghe thấy phòng thay đồ bên cạnh có người đang lẩm bẩm nói gì đó, khóe môi anh cong lên, xem ra người anh đang tìm vẫn đang vì anh mà tìm quần áo để đêm nay cởi ra……

“Kiều Kiều, đến em rồi, đi tắm thôi.” Ân Á Minh đẩy cửa phòng thay đồ ra, sau đó liền nhìn thấy áo ngực quần lót đầy đất, Vu Kiều đang nằm bò trên đất tìm gì đó, bỗng dưng anh có chút mờ mịt, tình huống gì đây?

Anh cảm thấy tư thế hiện tại của Vu Kiều có chút hỏng bét, quay lưng lại với anh, tuy đang mặc váy quần, nhưng bờ mông tròn trịa thì nhìn thấy hết, không sót chút gì, anh không thể không thừa nhận, cô vợ tân hôn của mình có dáng người thật đẹp, hôm nay coi như là anh được lời rồi.

“Hở?” Sắc mặt của Vu Kiều hơi đỏ quay đầu qua nhìn Ân Á Minh đứng ngoài cửa, “À, đi tắm, em đến ngay.” Cả người cô đều có chút mê man, nhìn qua không giống như bình thường chút nào, có chút cảm giác mềm mại, tốc độ bò dậy từ trên đất cũng chậm rì, một tay còn đang cầm bộ đồ lót mới, lúc đứng lên còn còn hơi nghiêng trái nghiêng phải.

Cả người nhìn qua vừa gợi cảm lại mị hoặc, toàn thân như tản mát ra một lời mời không tiếng động.

Ân Á Minh vô thức nuốt nước miếng, Vu Kiều uống rượu à? Thế này chắc chắn là uống rượu rồi! Tuyệt đối là đã uống rượu rồi!

Hơi say rồi, nhưng không nhiều lắm, tuyệt đối không ảnh hưởng đến đêm tối tốt đẹp này.

Trong lòng Ân Á Minh nghĩ: Xem ra hôm nay anh gặp vận may lớn rồi, rượu quả thật là đồ tốt……

------