Sau khi Vu Kiều hỏi xong thì Ân Á Minh ở đầu dây điện thoại bên kia cũng trầm mặc không nói gì. Vu Kiều giật giật khóe mắt, trong lòng nghĩ anh không đồng ý thì định thế nào chứ, thật vất vả cô mới đủ dũng khí thổ lộ, chắc Ân Á Minh sẽ không khiến cô bị mất mặt chứ?

Một lúc sau điện thoại mới phát ra giọng nói của người ở đầu dây bên kia, không rõ tâm trạng vui hay không vui: “Hiện tại em đang ở đâu, anh đến đón em?”

“Em đang ở nhà cha mẹ, hiện tại em muốn về nhà* lấy giấy tờ.” Vu Kiều nói có chút không được rõ ràng. (Vu Kiều hiện đang sống một mình trong căn nhà của Quý Huy để lại, vì vậy sau này ta sẽ sửa nhà mà Vu Kiều sống là nhà của cô ấy, còn nhà của cha mẹ Vu Kiều thì gọi là nhà họ Vu)

“Vậy được, anh cũng về nhà trước đã, sau đó đến đón em.”

“Được.”

Cho đến Vu Kiều cúp điện thoại cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, chuyện này… cứ như vậy thì xong? Ân Á Minh đồng ý? Tại sao cô không có chút cảm giác nào vậy...

Nhưng bây giờ không cần nghĩ những chuyện này nữa, lát nữa Ân Á Minh đến đón cô, hiện tại cô nên về nhà rồi.

“Ba mẹ, con về đây.” Vu Kiều vội vã cầm túi xách đứng lên.

“Nhanh lên, đi đi.” Tất cả người khác trong nhà họ Vu hận hiện tại Vu Kiều không thể bay về nhà lấy giấy tờ để đi đăng ký với Ân Á Minh!

...

“Ân tổng, anh đi đâu vậy?” Thư ký thấy Ân Á Minh rời buổi họp đi tiếp điện thoại một lúc lâu vẫn chưa trở lại thì ra ngoài tìm một vòng nhưng lại phát hiện Ân Á Minh giống như đang đi vào thang máy, trong lòng tự hỏi xem lúc này đại BOSS muốn đi đâu, buổi họp vẫn còn đang tiếp tục mà!

“Cô tới thật đúng lúc, tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô giúp tôi thông báo với mọi người buổi họp tạm kết thúc, tất cả lịch làm việc của tôi cũng đẩy đến ngày mai.” Dáng vẻ của Ân Á Minh lúc này trông giống như vô cùng vui vẻ nhưng cũng hết sức vội vàng.

Lúc này thang máy vừa vặn mở, lúc Ân Á Minh bước vào thì thư ký Tống Hiểu San cũng đi vào theo, cô không hiểu rõ đại BOSS muốn làm gì thì lát nữa sẽ không thể nào thông báo với những người khác. Cửa thang máy vừa đóng thì Tống Hiểu San lập tức mở lịch trình công việc của Ân Á Minh trên điện thoại: “Ân tổng, lịch làm việc ngày mai của anh cũng kín, nếu phần công việc của hôm nay lại đẩy tới ngày mai, chuyện này...”

“Vậy thì hủy bỏ những việc không quá quan trọng, hoặc sắp xếp những người khác hoàn thành giúp tôi.”

Tống Hiểu San gật gật đầu, bắt đầu đọc từng nội dung cho Ân Á Minh nghe xem có thể hủy bỏ những gì, một lúc sau toàn bộ công việc có vẻ như đã sắp xếp xong, Tống Hiểu San mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Ân Á Minh giống như đang rất vui vẻ, Tống Hiểu San liền cười hỏi: “Ân tổng, anh gặp chuyện gì rất vui à?” Cô rất khó được thấy Ân Á Minh vui vẻ như vậy, bình thường đại BOSS luôn rất lạnh lùng, hiện tại anh vui vẻ đến mức không che giấu được như vậy quả thật làm cho người ta ngạc nhiên.

Ân Á Minh vui vẻ nói: “Đúng, hiện tại tôi muốn đi đăng kí kết hôn.”

Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Ân Á Minh lập tức vội vã rời đi, để lại một mình Tống Hiểu San ngơ ngác.

Kết hôn? Đại BOSS muốn kết hôn? Trong buổi họp đại BOSS ra ngoài nhận điện thoại rồi lại muốn đi đăng kí kết hôn? Hơn nữa trông anh vô cùng vui vẻ!

Thật hay giả? Đại BOSS có bạn gái từ khi nào?!

Không phải đùa giỡn chứ? Nhưng bình thường đại BOSS chưa từng nói đùa bao giờ, rốt cuộc chuyện gì đã xả ra? Thật sự tin tức này rất dọa người!

Ân Á Minh vội vã về nhà lấy giấy tờ, trước lúc ra cửa đối còn nói với mẹ mình: “Mẹ có thể bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, muốn mời họ hàng thân thích hay ai đó dự hôn lễ thì mau bàn bạc với cha đi.” Vừa nói anh còn phe phẩy giấy tờ cầm trong tay.

Chu Thục Nhàn vui vẻ đến phát điên, vội vàng xua tay đuổi anh đi:“Đi đi, hiện tại thời gian còn sớm, xem chừng có thể mời Kiều Kiều ăn cơm trưa.”

Ân Á Minh cũng nghĩ như vậy nhưng rồi lại nói: “Hôm nay có thể con sẽ không về, mẹ với cha không cần chờ con.”

Chu Thục Nhàn cười tủm tỉm ra vẻ hiểu rõ, đây gọi là tân hôn sao, quả thật cần hưởng thụ thế giới riêng của hai người, con trai có việc muốn làm, bà chỉ cần hỗ trợ thu xếp hôn lễ là được.

Vu Kiều vừa về đến nhà đã nhìn thấy Ân Á Minh đứng ở cửa chờ cô. Cũng không biết vì sao Vu Kiều nhìn thấy Ân Á Minh thì cảm thấy có chút xấu hổ, có thể do vừa rồi cô chủ động cầu hôn khiến bây giờ cô không có cách nào bình tĩnh đối mặt với anh.

Nhưng Vu Kiều biết đối phương đang đợi mình, vì vậy vội vàng lấy giấy tờ rồi ngồi lên xe Ân Á Minh.

“Anh cười cái gì?” Vu Kiều vừa lên xe đã thấy Ân Á Minh nhìn mình cười cười, nụ cười kia khỏi cần nói cũng biết vô cùng chói mắt.

“Không có gì, chỉ là anh cảm thấy rất vui.” Ân Á Minh khởi động xe: “Nhớ thắt chặt dây an toàn.”

Trong xe sau lại trở nên yên tĩnh, Vu Kiều căng thẳng vô cùng, tại sao Ân Á Minh không nói gì đã đồng ý kết hôn với cô, dù sao cũng phải nói câu gì chứ, anh làm như vậy khiến cô cảm thấy rất bất an :“Anh không hỏi em lý do à?” Vu Kiều cuối cùng không được nhịn được mà hỏi.

“Lý do? Lý do kết hôn à?” Ân Á Minh biết rõ còn cố hỏi.

“Đúng vậy, em đột nhiên nói muốn kết hôn như vậy anh không hiếu kỳ sao?”

Ân Á Minh cười nói: “Không quan trọng, dù sao cuối cùng vẫn sẽ kết hôn, mặc kệ lý do gì anh cũng sẽ đồng ý, nhưng nếu em muốn nói cũng không sao, em muốn cho anh biết tại sao à?”

Vu Kiều: “...” Sớm biết như vậy cô sẽ không hỏi, dù sao bây giờ cô còn có thể nói gì chứ.

Vu Kiều im lặng giả chết, đương nhiên Ân Á Minh cũng sẽ không truy hỏi, dù sao chuyện này là do một tay anh bày trò, không ai có thể hiểu rõ hơn anh, có lẽ bây giờ Vu Kiều chưa thích anh bao nhiêu, nhưng không sao cả, lừa được người đến tay rồi nói sau, nhiều người được đề cử như vậy cô không chọn ai mà lại chọn anh, đáp án tốt nhất chính là anh đủ tốt để cho cô chọn.

Lúc đến cục dân chính thì Vu Kiều phát hiện lại có người đang chờ bọn họ ở cửa. Một vài người mặc tây trang chỉnh tề cung kính đứng chờ, vừa thấy Ân Á Minh xuống xe thì một người trong đó lập tức cầm một cái hộp đưa đến, Vu Kiều cũng đoán được đại khái bên trong là cái gì, trong lòng cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ, thứ này cũng có thể chuẩn bị nhanh như vậy?

Giấy chứng nhận đầy đủ hết, không mất bao lâu thì hai người đã làm xong thủ tục, thanh toán tiền rồi cùng cầm lấy cuốn sổ màu hồng, Vu Kiều cảm giác dường như đây không phải sự thật, cô từng kết hôn, nhưng cô hoàn toàn không biết kết hôn có thể xong nhanh như vậy, giống như cô gấp gáp muốn gả cho người khác vậy! Trên đường trở về Vu Kiều cúi đầu nghĩ, cô có cảm giác mình nhất định điên rồi!

Vu Kiều cảm thấy đầu óc Ân Á Minh có thể cũng không tỉnh táo lắm, vội vội vàng vàng đi đăng kí kết hôn với cô.

Hơn nữa cô và Ân Á Minh kết hôn mà hai gia đình cũng không gặp mặt bàn bạc gì, bây giờ Vu Kiều mới giật mình phát hiện ra rất nhiều vấn đề, hai gia đình còn chưa gặp mặt thì bọn họ đã vội vàng đi đăng kí kết hôn!

“Được rồi, bây giờ chúng ta đi chụp ảnh cưới.” Ân Á Minh kéo Vu Kiều đến đại sảnh chụp hình, anh đã từng thấy rất nhiều người làm như vậy.

Vu Kiều mơ mơ màng màng bị lôi đi, lúc đến đại sảnh cô mới phát hiện ở đó đã có mấy người ăn mặc chỉnh tề cầm máy DV và các thiết bị chụp hình chờ sẵn, cô còn tưởng những người này là người bảo vệ của Ân Á Minh, nhưng bảo vệ cũng có thể làm được việc này?

“Đem tay cho anh.” Cuối cùng Ân Á Minh cũng mở hộp nhỏ mà mấy người vừa nãy đưa anh.

Vu Kiều ngoan ngoãn vươn tay ra, cô có cảm giác mình trong cuộc hôn nhân này có chút đuối lý, mục đích kết hôn của cô quá không đơn giản cho nên lúc gặp Ân Á Minh cô hơi có cảm giác chột dạ, một lòng muốn thỏa mãn yêu cầu của anh.

Hộp nhỏ màu đỏ xen lẫn màu trắng, không cần nhìn cũng biết, đây chắc chắn là hộp đựng nhẫn cưới.

Ân Á Minh từ từ mở hộp nhung màu đỏ, bên trong xuất hiện là một chiếc nhẫn đính một viên đá kim cương màu hồng phấn hình giọt nước, viên kim cương rất lớn, ít nhất Vu Kiều chỉ được nhìn thấy nó trên ti vi, hơn nữa màu sắc và kiểu dáng đều rất tinh tế, chắc chắn vô cùng quý giá, không trách được Ân Á Minh muốn nhận một chiếc nhẫn lại còn phải dùng đến bảo vệ, đồ quý giá như vậy không phải tùy tiện đưa ai cũng được.

“Xin lỗi, bởi vì thời gian khá gấp, anh không có cơ hội đặt nhẫn theo yêu cầu, chỉ có thể mua có sẵn, nhưng bên trong chiếc nhẫn có khắc tên của em.” Ân Á Minh không nói mua như thế nào, nhưng Vu Kiều cũng biết, chiếc nhẫn như vậy cửa hàng vàng bạc bình thường không mua được, chắc chắn anh cũng tốn không ít tâm tư.

“Nhẫn cầu hôn tùy ý như vậy anh cũng có chút ngại, nhưng sau này chúng ta vẫn có thể đi chọn lại lần nữa.” Ân Á Minh cầm lấy tay phải của Vu Kiều, từ từ đeo nhẫn vào ngón áp út của Vu Kiều, nhìn chiếc nhẫn khá hợp với cô anh cũng hài lòng, kích cỡ chiếc nhẫn do anh bằng tự mình ước chừng ngón tay Vu Kiều chọn nhưng không thể ngờ được vô cùng vừa vặn, quả nhiên bọn họ hết sức xứng đôi .

Vu Kiều: “...” Như vậy còn tùy ý? Lời nói như vậy mà anh cũng dám nói.

Hình ảnh trao nhẫn tất nhiên đã được chụp lại, hai người nắm tay nhau chụp ảnh, sau đó Ân Á Minh còn dùng điện thoại di động của mình chụp thêm một tấm, Vu Kiều có chút kỳ quái, đã có máy chụp ảnh chuyên nghiệp thì tại sao anh lại còn dùng điện thoại di động.

Có lẽ do thấy vẻ mặt nghi hoặc của Vu Kiều, Ân Á Minh mở ra một blog ở trước mặt cô, sau đó tải ảnh chụp sổ kết hôn và ảnh chụp chung của bọn họ lên cùng với dòng chữ:

“Chúng tôi kết hôn (*^__^* ) “

Vu Kiều trợn to mắt, như vậy gọi là công bố rồi?

Vu Kiều có chút ngơ ngác, từ lúc sáng sớm cô về nhà họ Vu bàn chuyện kết hôn, sau đó lại biến thành đi đăng kí kết hôn, hiện tại Ân Á Minh lại trên công bố web là bọn họ kết hôn.

Nhiều chuyện như vậy lại chỉ trong một buổi sáng đã hoàn thành, Vu Kiều cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi, kết hôn là chuyện đơn giản như vậy sao?

“Được rồi, bây giờ chúng ta đi ăn cơm.” Ân Á Minh cũng không đợi Vu Kiều hoàn hồn đã kéo cô đi, hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên, đương nhiên anh muốn có một ngày vừa tốt đẹp lại lãng mạn.

Ân Á Minh bắt đầu có chút không thể chờ đợi...