"Chào bác gái." Ân Á Minh không nghĩ sẽ gặp phải tình huống như thế này, nhìn qua chắc người này làmẹcủaVu Kiều, gặp thì phải chào hỏi, hắn ngồi ở trong xe khẽ gật đầu cười kêu một tiếng bác gái.

"... Chào cậu." Đới Phân Phương có chút đơ người, bà nhìn Ân Á Minh thật lâu, mãi đến khi đối phương rợn tóc gáy mới hỏi, "Cậu là ai?" Bình thường nói chuyện bà không chú ý lắm, trong lòng nghĩ cái gì sẽ hỏi cái đó.

"Mẹ, đó là một người bạncủacon, hôm nay ngẫu nhiên gặp gỡ, đúng lúc anh ấy rảnh nên cho con đi nhờ xe". Vu Kiều giới thiệu sơ lược, thật sự là quá khéo, đúng lúc đụng phải ở cửa, cô cũng chưa nghĩ ra nên giới thiệu như thế nào, cô và Ân Á Minh không tính là bạn, mới gặp mặt hai lần, cô đồng ý đối phương cũng không nhất định đồng ý, đoán rằng sau này cũng sẽ không có liên hệ gì nên nói dối tùy tiện một chút.

Lời nàycủaVu Kiều không có vấn đề gì, nhưng Đới Phân Phương cũng không ngốc, con gái đi xem mắt, đối tượng là con trai Hà gia, tại sao ăn xong thì người khác đưa về?

"Tiểu Hà đâu?" Đới Phân Phương quay đầu lại hỏi con gái, "Sao nó không đưa con về?"

"Đừng nói về tên đó nữa,mẹgiúp con xem kiểu gì vậy, thiếu chút nữa làm con tức chết". Vu Kiều hoàn toàn không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, "Về con sẽ nói chomẹnghe". Cô phất phất tay nói tạm biệt Ân Á Minh.

Đới Phân Phương nhẹ nhàng véo Vu Kiều một cái, sau đó cười nói với Ân Á Minh, "Đã đến rồi thì vào ngồi một chút." Bà vừa nghe giọng điệu đã biết xem mắt không thành, nhưng không cần gấp gáp, đây không phải đã có một người rất tốt sao, cậu thanh niên này có xe cao cấp, bộ dáng tuấn tú lịch sự, nhìn qua khá hơn tên nhóc Hà gia nhiều, đây không phải là có sẵn đối tượng tốt sao!

Vu Kiều trừng mắt nhìnmẹmình, cái gì gọi là vào ngồi một chút? Hy vọng không phải điều cô đang nghĩ...

Ân Á Minh nhìn vẻ mặt sinh độngcủaVu Kiều cảm thấy vô cùng thú vị,mẹđối phương hình như rất thích hắn, ánh mắt lấp lánh giống như nhìn thấy thịt ba chỉ, mà vẻ mặt Vu Kiều lại giống như gặp quỷ, Ân Á Minh tự nhủ trong lòng mình có bết bát như vậy sao, vẻ mặt khiếp sợcủacô thật làm tôi khó chịu mà, tôi cũng là có lòng tự trọng! Vì vậy hắn quyết định tiếp tục đùa dai một chút.

"Cám ơn bác gái, vậy thì cháu không khách khí." Ân Á Minh cười vô cùng rực rỡ.

Lúc này Vu Kiều trừng mắt với hắn, Ân Á Minh nhìn thấy hết sức sảng khoái.

Xe Ân Á Minh từ từ lái vào Vu gia, sau khi xuống xe Vu Kiều nhỏ giọng nói: "Đừng nói tôi không có nhắc nhở anh, anh cũng biết người nhà tôi rất hi vọngtôi tái hôn, lúc này anh đến chắc chắn sẽ bị bọn họ để ý, đến lúc đó anh cũng đừng trách tôi, cũng không phải tôi mời anh tới ". Vu Kiều bày vẻ chúng ta phân rõ giới hạn đi.

Ân Á Minh lại cảm thấy bực bội, đồng thời lại cảm thấy cử chỉ lo lắng và ghét bỏcủaVu Kiều hết sức buồn cười. "Có quan hệ gì, coi như cô mang bạn đến nhà chơi, hết sức bình thường".

"Ha ha" Vu Kiều liếc hắn một cái, "Anh nhìn tôi sẽ biết, cho tới bây giờ tôi cũng không có bạn nam, chớ nói chi là mang về nhà làm khách, riêng điểm này anh đã đủ quý hiếm rồi, người nhà tôi chắc chắn sẽ phiền chết anh!"

Ân Á Minh đóng cửa xe đi theo Vu Kiều vào cửa, "Một người cũng không có?" Vậy cũng quá kỳ lạ, dựa vào tướng mạocủaVu Kiều mà không có bạn nam?

"Anh không hiểu" Vu Kiều nhếch miệng, người khác căn bản không ai biết sự chua xót trong lòng cô, khi cô thân cận người khác phái thì sẽ có một ai đó nói xấu, nếu đối phương độc thân thì khá hơn một chút, nếu đối phương có bạn gái, ha ha, tin đồn kia nói bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu.

Cô còn nhớ có một lần ra ngoài liên hoan với bạn học thời đại học, trong đó một cô gái dẫn theo bạn trai đến, người đàn ông kia vừa thấy nàng thì quăng cô gái này đi, sau đó chạy tới theo đuổi cô, lúc ấy thật nhiều người nói cô đoạt bạn traicủabạn, vô liêm sỉ!

Là tên đàn ông cặn bã kia cứng rắn đến, trách tôi cái gì?Mẹnó, tôi còn chưa nói một câu nào với hắn! Một cái liếc mắt còn không cho ấy!

Nhưng cô giải thích cũng không có nhiều người tin, vì nhìn mặt cô gian giảo, cô cũng không thể tự làm mình hủy dung được chứ?

Vu Kiều nói Ân Á Minh không hiểu, hắn cũng xác thực là không hiểu gì, dù thế nào cũng nghĩ không ra, rõ ràng duyêncủaVu Kiều rất tốt mà.

Lúc Vu Kiều và Ân Á Minh tiến phòng khách, Đới Phân Phương đã sai người chuẩn bị tốt trà bánh, bà và con gái Vu Thi đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Ân Á Minh, Ân Á Minh lạnh run, ôi, có lẽ hắn nên nghe Vu Kiều, chỗ này không thích hợp hắn đến.

"Ngồi, ngồi, uống trà." Đới Phân Phương nhiệt tình chào mời, "Bác gái còn chưa biết gọi cháu như thế nào đâu."

"Cháu họ Ân, gọi là Ân Á Minh, bác gái gọi Tiểu Ân là được rồi." Ân Á Minh cười tủm tỉm ngồi xuống đối diện Đới Phân Phương và Vu Thi, vẻ mặt vô hại, tướng mạo này, khí chất này, thỏa mãn tiêu chuẩn “Con rể tốt” nè! Đới Phân Phương càng xem càng hài lòng, Vu Thi ngồi cạnh cũng cực kì tán thành, nếu như người này có thể trở thành anh rể mình, quả thực quá vinh dự !

Khóe miệng Vu Kiều co rút ngồi xuống cạnhmẹ, ai biết mới vừa đặt mông đã bị Đới Phân Phương vỗ lưng!"Chỗ này đã có hai người ngồi chật rồi, con ngồi đối diện đi!"

Vu Kiều: "..." Chật cái bép! Ghế sô pha này dù có năm bà mập vẫn chen được!Mẹcoi họ Ân kia mù hả?

Vì vậy cô vẫn ngồi trơ ra như cũ, người trong nhà đúng là hơi nhiều chuyện, rõ ràng cô và Ân Á Minh không thể thành, cô cần gì phải phối hợp chứ, đỡ dẫn tới hiểu lầm không cần thiết, phải phân rõ ràng, nếu không dựa vào tính tính người trong nhà khẳng định đào người không tha!

Ân Á Minh làm như không thấy được, vẫn cười tủm tỉm.

"Con ra đây chomẹ!” Đới Phân Phương véo một cái sau lưng Vu Kiều, sau đó cười tủm tỉm nói với Ân Á Minh, "Tiểu Ân cứ ngồi đây, bác nói chuyện với Kiều Kiều một chút."

Ân Á Minh gật gật đầu, sau đó phòng khách chỉ còn dư lại hắn và Vu Thi.

Vu Thi chớp mắt, tính cô chính là tính cách điển hìnhcủangười nhà họ Vu, cô nhìn Vu Kiều vừa đi thì cao hứng bừng bừng hỏi: "Anh Á Minh, có phải anh yêu thích chị em đúng không? Anh sẽ làm anh rể em chứ? Người thích chị em rất nhiều, nhưng chị chỉ dẫn mình anh về nhà, chắc chắn chị ấy thích anh, em thấy hai người rất xứng đôi!"

Ân Á Minh dở khóc dở cười, thật đúng là bị Vu Kiều nói trúng, người trong nhà cô còn khoa trương hơn lời cô nói, không trách được cô phải đi xem mắt, xem tư thế này xác thực rất khó cự tuyệt.

"Anh và chị em là bạn bè, em làm như thế này sẽ khiến cô ấy không có bạn nam giới đấy." Ân Á Minh chưa nói không thích Vu Kiều, nhưng lời này cũng có ý muốn phủi sạch quan hệ với Vu Kiều.

Vu Thi không ngu ngốc, mặc dù tính tình cô tương đối nóng nảy, hành vi cũng thô kệch, nhưng vẫn không hiểu lời Ân Á Minh nói, cô vừa nghe đối phương không muốn làm anh rể mình thì thất vọng đến cực điểm.

Cắt, lãng phí tình cảmcủatôi, không có tình cảm thì cách chị tôi xa một chút, bộ dáng anh thế này còn kề sát chị, quả thực chặn hết hoa đàocủachị ấy! Về sau nếu không tìm được đối tượng tôi sẽ tìm anh tính sổ!

Đối phương chuyển biến thái độ thực quá rõ ràng, vừa rồi còn hai mắt tỏa sáng, giờ thì vẻ mặt lạnh nhạt, Ân Á Minh thậm chí có thể thấy mơ hồ tia ghét bỏ trong mắt đối phương.

Hắn có chút tức ngực, hắn luôn luôn là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, đặc biệt là đối với người khác phái, thành thật mà nói, hắn còn chưa thấy khác phái ghét bỏ hắn, Vu Thi đây coi như là một người, không phải chỉ là không làm anh rể thôi sao, có cần ghét bỏ như vậy không?

Không khí có chút lúng túng, Ân Á Minh đang uống trà, Vu Thi cũng bưng chén lên uống trà, trong lúc đó, không ai nói với ai câu nào.

Bên kia, Đới Phân Phương kéo Vu Kiều vào phòng cách vách tra hỏi.

"Con thành thật khai báo, Tiểu Ân là ai, có phải nó có ý với con không? Có nói muốn cùng con kết hôn không?” Đới Phân Phương vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề, bà không quen lòng vòng.

Vu Kiều nâng trán: "Đó chỉ là một người bạn, còn là loại bình thường hết sức bình thường, chỉ gặp qua vài lần, trao đổi danh thiếp." Sau đó cô kể lại sơ sơ chuyện xem mắt, "Được chưa? Anh ta chỉ là có lòng tốt giúp con một tay, sau đó tụi con cùng nhau ăn bữa cơm, con không có xe, anh ta vừa vặn rảnh, nên đưa con về, chỉ đơn giản như vậy,mẹkhông cần hù anh ta, con và anh ta thực không có gì ."

Đới Phân Phương nghe được hai người không có gì thì hơi thất vọng, song rất nhanh bà đã bình tĩnh lại: "Trước kia không có gì không có nghĩa về sau không có, cậu ta đã làm anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng chính là muốn mượn cơ hội này đến gần con ấy, đây thật là cơ hội phát triển tốt,mẹthấy đối phương rất tốt, đẹp hơn cả minh tinh, nhìn xe cũng biết là có tiền , khí chất lại tốt, khá hơn tiểu tử Hà gia nhiều!Mẹthấy được!" Con gái bị Hà gia lừa gạt tính sau, bà không vội, loại chuyện đó khi nào cũng được, bây giờ chung thân đại sựcủacon gái mới là quan trọng nhất!

"Mẹ, dẹp đi,mẹthật cho là điều kiệncủacon tốt à, Hà gia miễn cưỡng để ý con, nhưng Ân Á Minh không giống,mẹcó biết hắn là ai hay không?" Vu Kiều thực không muốn đả kíchmẹmình, "Mọi người đồng ý vô ích, anh ta chướng mắt con, nhà anh ta con trèo không nổi, con lại từng kết hôn, chamẹđối phương nhất định không để con vào cửa."

Đới Phân Phương có chút lờ mờ, "Cậu ta là ai?" Thân phận thế nào mà con gái lại nói mình trèo không nổi chứ!

Vu Kiều thở dài, nàng lấy điện thoại di động ra bắt đầu rà tên Ân Á Minh, đây là nhân vật lớn được bách khoa giới thiệu, "Mẹtự coi đi." Vu Kiều đưa di động cho Đới Phân Phương.

Lí lịch Ân Á Minh thật sự là dọa người, Đới Phân Phương nhìn thấy thì sững sững sờ sờ, bà cũng không biết người đàn ông con gái đưa về lợi hại như vậy, cũng không phải bà xem thường con gái mình, chỉ là bà cũng hiểu, loại người này xác thực gia đình không thể tiếp nhận Vu Kiều như vậy, cửa ai chamẹchắc chắn không qua, lời vừa rồi con gái thật nói không sai.

Đới Phân Phương xem xong vô cùng thất vọng, gặp được một người thật tốt, đáng tiếc không thích hợp với con gái, thật là khiến người ta buồn lòng, haiz...