Lúc này tất cả mọi người ở Vân gia đều bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, Vân Tịch Dạ thời gian này vì chuyện tình cảm mà tinh thần cũng bị hao tổn.

Bây giờ, Lục Tử Hạo đang ở trong kho hàng tại thành phố N trong đó chỉ có hai cái giường nhỏ, hắn ngồi trên chiếc ghế mục nát bên cạnh bàn tròn, nhìn bài báo trong tay hai mắt lạnh lẽo, khát máu.

Sau khi luật sư tuyên bố của Lục Thành đều thuộc về Lục Tử Lộ, hắn lập tức bị Thượng Quan Vệ đem tới đây, sống cuộc sống trốn chui trốn lủi.

Nửa tháng nay, Vân Tịch Dạ vẫn luôn cho người truy tìm hắn.

“Hôm nay là ngày Tân tổng giám đốc của “Vân thị”

cùng người thừa kế duy nhất ‘An thị’ dắt tay nhau đi từ bờ biển vào cung điện hôn nhân”

tiêu đề bắt mắt, ảnh cưới lãng mạn chiếm tới 2/3 mặt báo, Lục Tử Hạo nhìn chằm chằm hai người ngọt ngào trong báo, khóe miệng dẫn ra một nụ cười tà ác quỷ dị.

Thượng Quan Vệ mở cửa nhà kho tiến vào, liền nhìn thấy Lục Tử Hạo tươi cười ngồi ở kia, hình dạng tờ báo trong tay đã hoàn toàn thay đổi, hắn rất bất đắc dĩ lắc đầu.

Khoảng thời gian trước ‘Thủ hộ’ một tiếng gió cũng không truyền được ra ngoài liền bị bưng, làm cho hắn mất đi rất nhiều sự giúp đỡ chỉ có thể mang Lục Tử Hạo trốn ở đây, lúc trước bởi vì không rõ ràng lắm kế hoạch của ‘Thiên sứ’, phái vài người đi nghe ngóng mặc dù không biết được nhiềi, nhưng loại chuyện này đi tìm hiểu cũng biết được chút ít cho nên nửa tháng này hắn và Lục Tử hạo mới may mắn thoát khỏi sự truy lùng của Vân tịch Dạ.

Vân Tịch Dạ buông tha cho Lục Tử Lộ làm cho hắn có chút ngoài dự tính, nhưng nhớ tới cô lúc trước có thể buông tha cho hắn khi bị thương cũng là không ph ải là vô tình, rõ ràng cô không phải là người thủ đoạn độc ác!

Sở dĩ không chịu buông tha cho Lục Tử Hạo, đại khái cũng là bởi vì thái độ của hắn!

Cô biết tính cách của Lục Tử Hạo như vậy tuyệt đối sẽ không để yên, cho nên mới phải kiên trì diệt trừ hắn.

“Cậu muốn thuyền tôi đã giúp cậu tìm được rồi, cậu tính làm gì?”

Thượng Quan Vệ đi tới trước một cái bàn duy nhất, tìm ghế ngồi xuống nhìn Lục Tử Hạo nói.

Lục Tử Hạo đem tầm mắt từ tờ báo nhăn nhúm, liếc mắtsang Thượng Quan Vệ không tr An Vũ Hàm ôm eo Vân Tịch Dạ cằm đặt lên trên vai cô, nhìn trong gương Vân Tịch Dạ trong bộ áo cưới trắng tinh khôi mặt mộc còn chưa trang điểm, trên khuôn mặt đáng của anh là nụ cười hạnh phúc mê chết người, cục cưng của anh dù không trang điểm cũng là đẹp nhất!

Thế nhưng lúc nhìn thấy người đẹp nhíu mày lại, ánh mắt của anh trong nháy mắt đã có một mảnh buồn bã.

Mặc dù anh biết qua ngày hôm nay, anh và Vân Tịch Dạ đã chính thức trở thành vợ chồng, nhưng anh cũng đồng thời hiểu rõ, hôn lễ ngày hôm nay nếu không phải không muốn làm mất mặt Vân lão gia thì Vân Tịch Dạ chắc chắn sẽ không đến!

Hôm nay lúc anh vẻ mặt tuyệt vọng đi tới đây, cũng đã chuẩn bị xong việc phải tiếp nhận với đả kích, thế nhưng không thể ngờ Vân Tịch Dạ lại xuất hiện.

Anh biết rõ hôm nay cử hành hôn lễ, rất có thể ngày mai cục cưng sẽ cùng anh giải quyết thủ tục ly hôn.

Nghĩ tới đây ánh mắt An Vũ Hàm vốn đã ảm đạm lại tăng thêm một phần phiền muộn, trên người tản mát ra hơi thở nồng đậm bi thương.

Vân Tịch Dạ vẫn đang nhíu mày rất chặt, đột nhiên ngẩng đầu liền nhìn thấy con ngươi của An Vũ Hàm trong gương dần dần ảm đạm, có chút buồn bực!

Hôm nay cô vi phạm tác phong làm việc của chính mình lại xuất hiện ở đây, chính là muốn cho mình một cơ hội, cũng là cho An Vũ Hàm thêm một cơ hội, yêu nhau có thể ở cùng một chỗ, nhất định không phải là chuyện dễ dàng.

Cô thực sự muốn bỏ qua, nhưng vì sao tấm hình kia luôn hiện hữu trong tâm trí cô, không cách nào xóa đ Vân Tịch Dạ chậm rãi xoay người, giơ hai tay lên đặt trên cổ An Vũ Hàm, che giấu sự phiền não trong mắt mình, ôn nhu cười nói: “Đừng suy nghĩ lung tung!

Em biết người anh yêu là em, có chuyện gì sau khi hôn lễ kết thúc chúng ta hãy nói.”

“Cục cưng....”

Nghe thấy Vân Tịch Dạ nói vậy, ánh mắt ảm đạm của An Vũ Hàm liền sáng lên, ôm cánh tay Vân Tịch Dạ thật chặt, bĩu môi lớn tiếng la hét muốn hôn, thật không nhận ra với bộ dạng u buồn kia là cùng một người!

Khuôn mặt tuấn mỹ của An Vũ Hàm chợt rực rỡ lên, mắt to chớp chớp, lông mi cong dài rung rung, đôi môi phấn bạc mân mê giống như chú chó cưng đòi chủ nhân niềm vui.

Mọi người trong phòng trang điểm đều vô cùng cảm động!.

Thấy mọi người xung quanh bị dáng điệu đáng yêu của An Vũ Hàm điện đến, Vân Tịch Dạ cong môi há miệng cắn vào đôi môi đáng yêu đó, tùy ý nếm mỹ vị thuộc về riêng cô!

Sau một hồi cô mới buông đôi môi đáng thương của An Vũ Hàm ra, vừa mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt mở to đáng thương của anh, trong mắt có nước mắt đảo quanh, đôi môi bị cô cắn sưng đỏ vẫn cong lên.

“Chậc chậc… Đáng tiếc!

Thật sự là thật là đáng tiếc!”

“Nga!

Trời ạ!

Ta vẫn luôn tìm kiếm đứa trẻ con hoàn mỹ!

Chỉ là, tại sao lại xuất hiện ở đây…?”

“Đó chính là chú rể sao? Không phải chứ!

Thực sự là thật là đáng tiếc, trông thật là ngây thơ Nếu không phải là không ngừng nghe được giọng nói tiếc hận của mọi người bên tai, Vân Tịch Dạ đối với bộ dáng đáng yêu của anh vẫn không có gì miễn dịch được, thiếu chút nữa nhịn không được sẽ ở trước mặt mọi người đổ lên người anh!

Giơ ngón tay trỏ nhẹ đặt lên đôi môi sưng đỏ kia, nhẹ nhàng nỉ non “Tiểu Vũ, cám ơn anh có thể yêu em như thế!

Mới để cho em có dũng khí hôm nay đứng ở đây.”

“Này, hai người dừng lại đi, ở đây còn có nhiều người khác đó!”

Hương đẩy ra cửa phòng trang diểm liền nhìn thấy các chuyên viên trang điểm tụ tập lại một chỗ, nhìn chằm chằm hai con người đang ân ái, luôn miệng nói tiếc tiếc, đen mặt lên tiếng ngăn cản hai người chuẩn bị tiến đến cái hôn nồng nhiệt.

An Vũ Hàm trong lòng ngọt như mật, vừa mới chuẩn bị cúi người tiến đến cái hôn nồng nhiệt, liền nghe thấy một thanh âm đại sát phong cảnh vang lên, vô tội chu mỏ lên bất mãn quay đầu liếc nhìn Hương, bĩu môi ôm Vân Tịch Dạ không tha.

Hương trừng mắt vẻ mặt bất mãn, quay đầu lại phán xét ánh mắt An Vũ Hàm nhìn mình, đối với bộ dạng đáng yêu của anh thấy gớm ghiếc, giậm chân thóa mạ: “Tiểu tử thối, ngươi không thấy hôn lễ sắp bắt đầu Dạ còn chưa trang điểm sao!

Ngươi còn không mau ra tiếp khách? Còn ở nơi này méo mó cái rắm a!”

Thấy thời gian thức sự không còn sớm, An Vũ Hàm buông cánh tay ôm chặt Vân Tịch Dạ ra, không để ý Hương căm tức ở trên môi Vân Tịch Dạ hôn lên, hai người lại ân ái một lát, An Vũ Hàm mới bất dắc dĩ đi ra.

Đưa mắt nhìn An Vũ Hàm ra ngoài, khóe miệng tươi cười của Vân Tịch Dạ dần dần biến mất, nhìn nơi An Vũ Hàm xa khuất trong con ngươi đầy đau thương.

Mắt phải càng là những tia kinh sợ, nửa tháng nay trong lòng cô đều là cảm giác bất an, vào lúc này càng lúc càng đậm!

Vân Tịch Dạ nhíu mày ngồi trên ghế, nhịn không được thở dài, tâm tình hỏi: “vẫn chưa tìm được sao?”

Trong khoảng thời gian này Vân Tịch Dạ cả ngày cả đêm đều gia tăng thế lực tìm kiếm Lục Tử Hạo, Hương đều biết hết, cô cũng hiểu rõ Vân Tịch Dạ là đang sợ Lục Tử Hạo sẽ gây nguy hiểm cho An Vũ Hàm.

Ý thức nguy hiểm của Vân Tịch Dạ rất mạnh, nếu có nguy hiểm cô ấy nhất định phát hiện được, lần này phạm vi tìm kiếm lớn như vậy, làm cho Tà-người không hiểu Vân tịch dạ nhất cảm thấy cô ấy có chút biểu hiện của bệnh thần kinh.

Nhớ tới ngày hôm qua đi tìm Vân Tịch Dạ bị cự tuyệt, Tà nói với cô, Hương lại có chút muốn Vân Tịch Dạ không đến nhưng không cách nào ngăn cản, bởi vì cô hiểu rõ Vân Tịch Dạ!

Quyết định của cô ấy không vì bất cứ một ai mà dao động, chỉ có thể chờ chính cô ấy nghĩ thông suốt thôi.

Hương đi tới bên cạnh Vân Tịch Dạ xoay người khoác vai của cô, hôn lên thái dương cô như một lời an ủi, kèm theo sự ôn nhu khó có được nói: “Còn chưa thấy, nhưng ‘Thiên sứ’ cũng không phải ăn chay, hiện ở bên ngoài canh gác nghiêm ngặt như vậy, muốn trà trộn vào cũng không phải dễ dàng.”

Nói đến đây Hương kéo tay Vân Tịch Dạ, nhìn thần sắc bất an của cô trấn an nói: “Được rồi, đừng nghĩ nữa!

Không có chuyện gì đâu!

Hôm nay ngươi chỉ cần làm một cô dâu thật xinh đẹp là được rồi.”

Nói xong, Hương nhường vị trí bên cạnh cho chuyên gia trang điểm, để cho bọn họ nhanh chóng phục vụ Vân Tịch Dạ, xoay người đi ra khỏi căn phòng.