Một vật bị treo lơ lửng.

Bởi vì dây thép khẽ dao động kia càng phát ra ánh sáng màu đỏ tím, thỉnh thoảng còn có một màu xanh dương mơ hồ xen lẫn trong đó.

Cánh hoa bay đầy trời, cảnh tượng này lãng mạn giống như trong truyện cổ tích trên thế giới.

Tất cả mọi người nín thở, không dám nháy mắt, chỉ sợ bỏ lỡ cái gì đó, hoặc là lần nữa mở mắt ra viễn cảnh trước mắt sẽ giống như ảo giác mà biến mất.

"Là kim cương xanh! Còn nữa, còn nữa, cái màu đỏ tím, là kim cương thiên nhiên cực kỳ hiếm có! Cái này cần phải có bao nhiêu tiền!" Từ ngạc nhiên đến không dám tin lại đến sợ hãi, không ngờ, người đầu tiên không nhịn được lên tiếng lại là Ngải Lâm.

Trong mắt Ngải Lâm ẩn giấu sự ghen tỵ, tại sao, rõ ràng cô (TT) chỉ là một tiểu trí thức vô dụng, bàn về tướng mạo bàn về gia thế, mình kém chỗ nào?

Kì lạ Giang Hồng vốn gắn bó keo sơn cùng mình nhưng từ lần đầu tiên thấy cô cũng mất hồn, lại có thể vì lựa chọn cô mà vứt bỏ mình!

Cô (NL) bất chấp tất cả đi đến đây diễn kịch, kết quả anh lại tình ý triền miên chạy tới cầu hôn, đặt mình ở chỗ nào?

Hiện tại rõ ràng lại có một người đàn ông hoàng kim, dùng phương thức lãng mạn này đưa món đồ quý báu tới cửa cho cô (TT). Chiếc nhẫn quý giá của Giang Hồng cũng đã đủ để cho cô (NL) đỏ mắt rồi, vào lúc này vật trước mắt càng làm cho cô không dời mắt được.

Đáy lòng thật sự không muốn thừa nhận, hiện tại cô đang ghen tỵ với Tô Tô ghen tỵ đến phát điên, âm thầm ác độc nguyền rủa, người đàn ông đưa vật này cho Tô Tô nhất định là một người mập lùn đầu trọc!

Tô Tô chăm chú nhìn chằm chằm hình con rắn uốn quanh chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này bề ngoài được khảm hai vòng kim cương thiên nhiên màu tím đỏ, mắt của con rắn là nơi viên kim cương màu xanh dương trong suốt phát ra ánh sáng rực rỡ, hình dạng trông rất sống động, cũng sẽ không làm cho người khác cảm thấy vô cùng nghiêm túc cũng sẽ không làm cho người khác quy nó thành một loại đồ chơi.

Nhưng mà Tô Tô do dự lại vì một chuyện khác, phải đưa tay ném vật này trở về hay là cứ không thèm để ý như vậy, đây là một vấn đề.

Thời gian cô cau mày suy tư, lại có một cọng dây thép treo ngược một máy ghi âm màu đen từ đầu kia của dây thép chuyển động vào bên trong phòng.

Nắm bắt thời gian rất tốt, từ lúc bắt đầu vào trong phòng thì âm thanh lười biếng của người đàn ông từ trong cây bút nho nhỏ truyền tới, đến trước mặt Tô Tô thì vừa đúng lúc nói xong.

Tổng cộng có ba câu nói, nhưng vì ba câu nói này, khiến Tô Tô quyết định nhận lấy quà tặng đặc biệt này.

Âm thanh lười biếng mà từ tính của Quân Lâm chậm rãi từ máy ghi âm truyền tới, "Tô Tô, có phải đang rối rắm nên ném nó trở về hay là cứ không thèm để ý đến hay không? Một món quà tặng nhỏ, thích thì nhận, không thích thì vứt bỏ. Không cho cau mày!"

Tô Tô cười lên, con Vịt kia quả nhiên rất có ý tứ, có lẽ hoa và chiếc nhẫn này tốn gần hết tiền dành dụm của anh cũng không chừng, tâm ý như vậy, không nhận, sợ rằng sẽ có lỗi với tâm ý của anh, thôi, về sau cô sẽ trả gấp bội, nghĩ đến chuyện mình làm ngày đó, mặt lập tức hồng hồng.

Một bên ánh mắt của Giang Hồng vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Tô.

Kỳ Ngạo thấy Tô Tô nhận lấy chiếc nhẫn.

Hoàn thành nhiệm vụ, cũng chuẩn bị kết thúc công việc, lão đại lại có thể nghĩ ra phương pháp như vậy, thật sự là nhìn không ra, quả nhiên lão đại là người đàn ông đáng sợ nhất.

Lúc dây thép được thu lại, Tô Tô lại tiến lên một bước, một tay lấy máy ghi âm xuống, tự nhiên đặt vào trong túi áo của mình.

Giống như đã lấy được, không tự nhiên lại lấy thêm. Cô rất thản nhiên dùng hành động nói cho con Vịt kia biết, cô không quan tâm thân phận của anh, chẳng những nhận quà tặng của anh, lại càng nhận tâm ý của anh.

Hoa hồng và chiếc nhẫn trong tay Giang Hồng, bởi vì thấy động tác của Tô Tô mà cũng cầm không vững nữa, trượt xuống sàn nhà cho tới bây giờ đã phủ kín cánh hoa hồng nhiều màu, không chớp mắt.

Thấy bộ dạng này của Giang Hồng, Tô Tô không có chút đồng tình nào, thản nhiên nói một câu, "Giang Hồng, hãy đối đãi thật tốt với chị họ của tôi." Xoay người không chút lưu luyến đạp lên những cánh hoa hồng đã trải thành thảm rời đi, tư thái ung dung mà ưu nhã giống như nữ vương trong truyện cổ tích.

Vừa mới trải qua một màn xa hoa long trọng, tất cả mọi người đều đắm chìm trong trong thế giới của riêng mình, không có ai để ý tới Giang Hồng mới vừa rồi còn kiêu ngạo vì giành được vai nam chính, ngoại trừ một mình Ngải Lâm.

Ngải Lâm vốn còn đang rung động với giọng nói hấp dẫn của người đàn ông trong máy ghi âm, chứng kiến tới bộ dạng mất hồn của Giang Hồng thì lập tức bỏ tất cả mọi chuyện xuống, trước tiên tiến lên đỡ Giang Hồng đang cứng lại ở đó, sắc mặt như tro tàn.

Giang Hồng không có bất kỳ phản ứng gì theo Ngải Lâm rời khỏi nơi mà anh đau lòng nhất.

Nhà họ Giang. l,ê q.úy đ,ôn

Rèm cửa sổ Lưu Tô che đi nửa ánh sáng, khắp căn phòng vẩn đục khói thuốc, trên đất có thể tùy ý nhìn thấy tàn thuốc, trên khay trà bày đầy chai bia trống rỗng, bánh mì bơ và chà bông trong túi nhựa hấp dẫn côn trùng.

Giang Minh ngồi ở trên ghế sa lon không nhúc nhích, tóc vấy dầu (giây bẩn) nằm sấp nằm ở trên đỉnh đầu, trên người là quần áo bẩn vài ngày chưa đổi, cách xa còn có thể ngửi thấy mùi rượu thuốc lá xen lẫn mùi mồ hôi, mắt thâm quầng, râu đã mọc dài như ông già, đối với anh mà nói biến hóa tốt nhất chính là gầy đi một chút.

Anh đang nhìn tài liệu trong tay đến ngẩn người, Quân Lâm chuyển cho ông nội Tô bằng chứng ghi âm cũng bị anh nắm trong tay.

Sau hôm ấy Ngải Lâm cũng chưa từng trở về, anh nghĩ tim của anh cũng theo một màn chói mắt này mà chết đi.

Lúc Tiểu Mặc đến đây, nhìn thấy chính là một cảnh tượng như vậy.

Thấy người đàn ông này chán chường, cô tức giận dễ sợ, trong sự kiện kia Tô Tô rõ ràng là người bị tổn thương nhất, lại cố tình bình tĩnh giống như không có việc gì, nếu so sánh, người đàn ông này quả thật quá yếu kém!

Thật sự phải vì một người như vậy mà mất thể diện, người phụ nữ kia cũng đã đối với anh như vậy rồi, còn gì không bỏ được đây!

"Này! Anh còn sống sao!" Tiểu Mặc thoải mái tiến lên nhạo báng, không hề biết hành vi của mình có bao nhiêu không bình thường.

Giang Minh giống như không nghe thấy, không nhúc nhích, mắt đờ đẫn không chuyển động.

Hồi lâu, "Cô là ai?" Âm thanh khàn khàn mà tang thương, mang theo dấu vết của năm tháng.

"Qua đường." Nhìn dáng dấp người đàn ông này là biết không còn cứu được, hiện tại cô nghiêm trọng hoài nghi mục đích ban đầu anh mang Tô Tô đi bắt gian.

Giang Minh ngớ ra, qua đường?

Cứng ngắc nhìn sang, không sai, mặc dù có chút loạn, có chút bẩn, nhưng nơi này là nhà họ Giang của anh không sai!

Tiểu Mặc đạp một cước trên bàn, rống một câu, "Tô Tô cũng không như vậy, anh là một đấng mày râu mà lại như vậy sao! Hoặc là đi chết đi, mười tám năm sau lại là một hảo hán (người đàn ông tốt, dũng cảm), hoặc là nghĩ biện pháp phấn chấn lên, đoạt lại vật của anh! Vô dụng!"

Thấy Giang Minh vẫn còn sững sờ, trong lòng Tiểu Mặc đột nhiên cũng nhớ tới Tô Tô, có thể cô chỉ ở trước mặt của mình làm bộ như bình tĩnh hay không, thật ra vốn là đau lòng muốn chết, tại sao mình lại đần như vậy, lúc này, tại sao cô còn tới nơi này làm chuyện như vậy?

Không có hứng thú ở lại, lúc này chỉ muốn nhanh một chút rời đi, sớm trở về lưu lại bên người Tô Tô, chị em tốt nên ở thời điểm người kia đau lòng nhất mà làm bạn an ủi, chứ đừng nói đến cùng nhau điên cuồng phát tiết.

Ngay lập tức mở miệng nói thẳng với Giang Minh, "Tôi có thể giúp anh, chỉ cần anh muốn."

Ánh mắt của Giang Minh động một cái, nhưng vẫn đờ đẫn, "Ha ha, chỉ với cô? Cô giúp tôi như thế nào, còn có biện pháp gì, không có, cái gì cũng không có, tôi. . ."

Lười phải dài dòng cùng anh, "Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, chính anh quyết định đi." Tiểu Mặc nhìn xung quanh một chút, cuối cùng tìm được một chiếc khăn bông, làm trên bàn có một lớp bụi, ở phía trên để lại một dãy số điện thoại.

Không quan tâm phía sau Giang Minh đang chán chường và sững sờ, cũng không có tâm tư đi nghe tin bát quái, thật nhanh rời đi, lưu lại tại chỗ nhiều điều không giải thích được, Giang Minh minh tư khổ tưởng (suy nghĩ).