Có lẽ là vì có Tô Vị Tỉnh bên cạnh nên trước nửa đêm Tiêu Chi liệt vẫn ngủ rất ngon. Nhưng giữa đêm hình như cô nghe thấy tiếng anh ngồi dậy, nên mơ mơ màng màng hỏi: “Sao vậy?” Sau đó anh cũng đáp lại nhưng nghe không rõ lắm, rồi lại tiếp tục ngủ.

Sau nửa đêm giấc mơ kỳ quái kia lại xuất hiện, và cô vẫn tỉnh dậy trong căn lều vải hành quân và mặc bộ trang phục ngụy trang thô sơ trên người. Cô ra ngoài lều, thấy sắc trời đen kịt, và số người trong doanh trại hình như đã ít rất nhiều.

Cô dạo qua một vòng, nhưng không hề thấy Tiểu Tuyền, và cũng không thấy Ngụy Tầm cùng Tiêu Chi Vũ, vì vậy tìm đại một người để hỏi: “Thấy Tiểu Tuyền cùng Ngụy đại ca không?”

Người nọ chỉ về phía sườn núi: “Bọn họ đang tảo mộ ở khu nghĩa địa, những nhà có người thân chôn cất ở đó cũng đến đó cả rồi. Cô cũng muốn đi sao? Hôm nay chúng ta sẽ hoãn nhổ trại một giờ, bây giờ qua đó vẫn còn kịp.”edit: Na Na, nguồn: ngocanh254.wordpress.com

Tiêu Chi Liệt nhìn về phía sườn núi, quả nhiên thấy mấy đốm lửa. Núi không cao lắm, cô cầm đèn pin rọi đường lên núi, thì đến một khu nghĩa địa rộng, lập chi chít bao nhiêu bia mộ.

Cô đi về phía ánh lửa, không lâu sau thì thấy Ngụy Tầm cùng Tiểu Tuyền. Tiểu Tuyền đang quỳ gối trước một tấm bia mộ, đem đồ tế ném vào đống lửa trước mặt, còn Ngụy Tầm thì đứng sau cô bé.

Hai người họ là họ hàng thân thích sao? Ngôi mộ kia chôn người thân của bọn họ?

Tiêu Chi Liệt lại gần, nương theo ánh lửa nhìn từng con chữ đang dần hiện lên, thì giật mình: “Mộ của chị Hà Tiểu Tiểu quá cố.”

Tiểu Tiểu! edit: Na Na, nguồn:ngocanh254.wordpress.com

Vì sao Tiểu Tiểu trong giấc mơ của cô lại qua đời? Đặt tay lên ngực tự hỏi, thấy cô tuyệt đối không có chút xíu bất mãn nào đối với Tiểu Tiểu, trong lòng cô luôn hy vọng cô ấy được hạnh phúc bình an, vậy mà sao trong mộng cô lại giết chết cô ấy?

Cô nhìn những chữ trên tấm bia, “người chị quá cố”, Hà Tiểu Tiểu, Tiểu Tuyền… Cô nhớ đến chuyện đêm qua Tiểu Tuyền kể, lẽ nào Tiểu Tiểu chính là người chị gái bị sói ăn sống một cách dã man kia? Cô chẳng những giết chết Tiểu Tiểu trong mơ, mà thậm chí còn sắp xếp một cái chết tàn nhẫn như vậy sao? edit: Na Na, nguồn: ngocanh254.wordpress.com

Sau khi Tiểu Tuyền thiêu hết đồ lễ, vẫn quỳ trước mộ không nhúc nhích. Ngụy Tầm gọi cô: “Không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.”

Giọng Tiểu Tuyền rầu rĩ nói: “Anh về trước đi, em ngồi bên chị một lúc nữa rồi về, không biết đến bao lâu nữa mới quay về đây.”

Ngụy Tầm nói: “Giờ này Chi Liệt sắp dậy rồi, em phải về trông cô ấy, để người khác trông anh không yên tâm.”

Tiểu Tuyền bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ: “Chi Liệt Chi Liệt Chi Liệt! Bây giờ đầu óc anh chỉ toàn là chị ta! Anh đã quên chị em từ lâu rồi đúng không! Đúng vậy, chị ta chính là vị hôn thê của anh, bây giờ chị em mất rồi, nên anh có thể thoải mái mà ở cùng chị ta rồi!”

Ngụy Tầm kiên nhẫn nói: “Tiểu Tuyền, đừng cáu kỉnh. Tình cảm của anh đối với chị em chưa bao giờ thay đổi, vị hôn thê hay gì đó đừng nhắc lại nữa. Tiểu Tiểu đã hy sinh để bảo vệ chúng ta, nhưng không phải Chi Liệt cũng vì rơi vào tay Tô Vị Tỉnh mà thành ra thế này sao? Dù sao chúng ta đã cứu được cô ấy về đây rồi, chúng ta phải bảo vệ cô ấy thật tốt.”

Tiêu Chi Liệt vừa nghe đến tên Tô Vị Tỉnh thì không kiềm chế được mà ngắt lời hắn: “Anh vừa nói cái gì?”

Ngụy Tầm hơi xấu hổ: “Chi Liệt, sao cô lại đến đây?”

“Anh vừa nói tôi rơi vào tay Tô Vị Tỉnh nên biến thành cái dạng này?” Tiêu Chi Liệt không cho hắn ngắt lời, tiếp tục hỏi tới cùng: “Cho nên anh tôi nói người đã dùng thủ đoạn không người bình thường nào làm được để hành hạ tôi chính là hắn ta? Hắn đã làm gì tôi?” Cô sờ sờ cánh tay, cảm thấy từng khớp xương da thịt đều bình thường, không giống như người từng bị ngược đãi hành hạ.

Ngụy Tầm nói: “Tôi cũng không biết đến cùng là hắn đã làm gì cô, chỉ biết cô… Rõ ràng thân thủ của cô đã kém đi nhiều đúng không? Trước đây cô là người cực mạnh trong đội.”

Tiêu Chi Liệt sờ sờ mũi. Cô từng quan sát bản lĩnh của Ngụy Tầm, quả thật so với hắn cô kém không chỉ là một chút xíu. Thế nhưng làm sao có thể biến một người từ nữ chiến sỹ thành một kẻ vô dụng cơ chứ? Lẽ nào hành hạ chính là cái gọi là đánh vỡ kinh mạch chọc thủng xương bả vai để phế võ công?

Thật là một giấc mơ quái đản.

Ngụy Tầm thấy cô không nói gì thì vội vòng qua chuyện khác: “Tôi và Tiểu Tuyền phải về bây giờ, cô về cùng chúng tôi hay qua bên kia thăm ba mẹ cô? Chi Vũ cùng đang ở bên đó.”

Cô nhìn theo hướng Ngụy Tầm chỉ, đó là nơi cao nhất trong nghĩa địa. “Hai người về trước đi, tôi sẽ qua bên đó.”

Những người đi tảo mộ cũng bắt đầu đi về, những ánh lửa trên núi càng thưa thớt. Tiêu Chi Vũ ngồi một mình trên đỉnh núi, trước mặt là ba bia mộ, một tấm là ba mẹ, một tấm là vợ, và tấm còn lại là của con gái chưa đến tuổi vị thành niên.

Tên chị dâu cùng cháu gái thì hoàn toàn xa lạ, nhưng tên trên tấm bia ba mẹ kia lại chính là tên ba mẹ cô. edit: Na Na, nguồn: ngocanh254.wordpress.com

Nếu nói chuyện Hà Tiểu Tiểu chết trong mộng còn tạm lý giải là vì chút hâm mộ đố kị trong lòng, nhưng còn ba mẹ yêu thương cô từ nhỏ, cô làm sao có thể cam lòng để cho bọn họ chết như vậy chứ?

Bây giờ cô thấy chẳng có cái gì gọi là phản ứng của tiềm thức cả. Có ai lại mong muốn ba mẹ thân yêu của mình gặp phải chuyện rủi ro chứ.

Ánh đèn pin rọi tới gần khiến Tiêu Chi Vũ quay đầu lại, thấy cô thì vỗ vỗ tảng đá bên cạnh mình: “Sao hôm nay tỉnh sớm vậy? Qua đây ngồi đi.”

Cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tiêu Chi Vũ. Trong thế giới hão huyền này, hai người bọn họ có cùng người thân. Cô nhớ tới chuyện ban ngày mẹ kể anh trai khi còn bé bị bắt cóc, rồi khi nhìn người trước mắt, trong lòng lại thấy hơi chua xót, quay đầu nhìn hắn: “Anh trai.”

Cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có một người anh trai, thế nhưng hai chữ này khi bật khỏi miệng lại thật tự nhiên như vậy, tựa như đã từng gọi qua đến trăm nghìn lần rồi. Cảm giác khi ngồi sát bên nhau trước mộ người thân lúc này, là một cảm giác quan hệ huyết thông khó nói bằng lời, khiến cho cô chắc chắn rằng người này chính là anh trai cô.

Trong mơ cô có một người anh trai, nhưng ba mẹ lại qua đời; ngoài đời thì ba mẹ khỏe mạnh, nhưng anh trai lại biến mất giữa biển người, không rõ sống chết. Tất cả đều mang lại sự tiếc nuối, nhưng hình như thực tế vẫn dễ chấp nhận hơn một chút.

Cô thở dài một hơi, nghiêng người tựa lên vai hắn, giống như đã sống bên nhau một thời gian dài, tạo nên tình cảm anh em tự nhiên.

Tiêu Chi Vũ mỉm cười vỗ vỗ cô: “Nếu có tâm sự thì hãy nói với anh. Anh là pháp sư, biết đâu có vài chuyện am hiểu hơn Ngụy Tầm, có thể giúp em.”

Nói như thế nào đây? Nói rằng anh ta thực ra đang ở trong mơ? Thế giới này là do cô nghĩ ngợi lung tung mà hư cấu ra? Sự thật là anh ta đã bị bọn buôn người bắt cóc từ năm hai tuổi, bây giờ không rõ sống chết? edit: Na Na, nguồn: ngocanh254.wordpress.com

Vì sao lại để cô hiểu rõ là mình đang nằm mơ chứ, hơn nữa còn là một giấc mơ tồi tệ mà cô không hề muốn. Cô lắc đầu: “Anh không giúp được tôi.” Thứ duy nhất giúp được cô chính là cái đồng hồ báo thức, khi tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ chấm dứt như chưa từng xảy ra.

“Chi Chi, anh biết em đang bị hành hạ.” Hắn ngừng một lát, “Em đang bị giam trong cõi mộng.”

Tiêu Chi Liệt hơi giật mình, ngồi thẳng người dậy nhìn hắn.

Tiêu Chi Vũ cười cười: “Pháp sư chính là chuyên gia trong lĩnh vực tinh thần, chúng ta dựa vào cái này để kiếm sống.”

“Vậy…” Cô đắn đo cố tìm từ nói, “Làm thế nào bây giờ?”

Nhưng Tiêu Chi Vũ không trả lời thẳng: “Mấy hôm nay em càng ngày càng thức dậy sớm hơn. Anh nhìn em ngủ nhưng sẽ không gọi em dậy, anh sẽ chờ đến khi em tỉnh dậy để cùng nhau đối mặt với mọi chuyện. Bọn chúng quá coi thường em, em là Tiêu Chi Liệt, em sẽ nhanh khỏe lên thôi.”

Nói vậy cũng giống như chưa nói thôi. Chuyện càng lúc càng rối rắm, chẳng có chút dấu hiệu chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp, ban đêm ngủ không ngon, ban ngày đi làm cũng không có tinh thần, có lẽ nên đi gặp bác sỹ tâm lý thôi —— Lại nói chính Tô Vị Tỉnh cũng tốt nghiệp khoa tâm lý, có nên kể với anh không nhỉ.

Cô lại yên lặng tựa lên vai anh trai. Tiêu Chi Vũ vuốt vuốt mái tóc cô, cười nói: “Hôm qua em còn coi anh như người lạ, anh rất sợ em không nhớ ra anh, sao hôm nay lại như con mèo nhỏ quấn quít bên người anh vậy?”

Cô lẩm bẩm nói: “Dù sao cũng là anh ruột, máu mủ tình thâm mà.”

Tiêu Chi Vũ im lặng một lát rồi hỏi: “Có phải ban ngày lại xảy ra chuyện gì không? Về anh hả?”

Tiêu Chi Liệt lại giật mình, lần thứ hai quay sang nhìn hắn.

Vẻ mặt của hắn rất ung dung: “Đúng vậy, ban ngày, hay cũng là lúc em… Thời điểm em minh mẫn.”

“Thật khó tin đây là một giấc mơ, nếu mình thực sự có một người anh trai như vậy thì tốt quá…” Cô thì thào nói, giống như là tâm linh tương thông, chỉ vài đôi câu cũng hiểu ý nhau, đáng ra phải là bạn bè người thân quen biết tin tưởng nhau lắm mới có được, “Buổi trưa em nói chuyện điện thoại với mẹ, mẹ nói em có một người anh hơn bốn tuổi, nhưng không may bị bọn buôn người bắt cóc, không thể tìm thấy nữa. Em không hề biết chuyện này, nên cảm thấy tò mò.”

“Chẳng trách hôm nay em thân thiết với anh hơn nhiều, thì ra là có chuyện này.” Hắn nở nụ cười, “Chi Chi, anh muốn đánh cuộc với em.”

“Đánh cuộc cái gì?”

“Anh cá với em ban ngày của ngày mai, sẽ có cơ duyên xảo hợp gặp lại người thân đã thất lạc nhiều năm, diễn tiết mục một nhà đoàn viên lần thứ hai.” edit: Na Na, nguồn: ngocanh254.wordpress.com

“Hả? Cái gì cơ?” Tiêu Chi Liệt không hiểu.

Sắc mặt Tiêu Chi Vũ bỗng trầm xuống, đứng bật dậy, quát lớn về phía đỉnh núi tối đen như mực: “Nếu muốn lấy mạng ta thì còn trốn trốn tránh tránh làm cái gì?”

Trong bóng tối có một bóng trắng lờ mờ từ đỉnh núi di chuyển về phía này, khi đến gần mới nhìn ra đó là một người, mặc trang phục tương tự Tiêu Chi Vũ, áo choàng trắng trùm toàn thân, tóc dài buông xõa trên vai, đứng cách đó mười thước. Tiêu Chi Liệt không thấy rõ khuôn mặt hắn, nên gương đèn pin lên chiếu sang, ánh sáng bất chợp làm lóa mắt khiến hắn phải giơ tay che lại, rồi nói một cách bất đắc dĩ: “Chi Chi, em lại nghịch rồi.” edit: Na Na, nguồn: ngocanh254.wordpress.com

Giọng nói hết sức quen thuộc, và khuôn mặt cũng không thể quen thuộc hơn được nữa —— đó là Tô Vị Tỉnh, chính là đại boss trong giấc mơ quái dị này, là chồng cô Tô Vị Tỉnh.

Vẻ mặt của hắn cũng hết sức quen thuộc, tựa như mỗi sáng bình minh anh dịu dàng vừa khuyên nhủ vừa dỗ dành gọi cô dậy, tựa như những hoàng hôn anh đứng trước cổng công ty đợi cô tan ca để đón cô về nhà, sự dịu dàng khiến người ta muốn đắm chìm trong đó. Hắn vươn tay về phía cô: “Chi Chi, đến bên anh.”

Cô không kìm lòng mà bước một bước, rồi lập tức bị Tiêu Chi Vũ kéo lại: “Đừng qua đó, đừng tin hắn. Hắn đến để giết anh.”

Cô nhìn khoảng cách mười thước giữa hai người, một bên là người anh trai cùng huyết thống, một bên là người chồng sớm tối bên nhau, nên nghe ai đây?

Tiêu Chi Vũ lôi cô lại rồi đẩy ra phía sau: “Chi Chi, em đứng xa ra một chút.”

Cô nhìn không ra, nhưng có thể cảm nhận được một sức mạnh vô hình bắt đầu chuyển động, cảm giác áp bách phả vào mặt, khiến cô phải lùi về phía sau. Không biết gió từ đâu đến, quật tới trước Tô Vị Tỉnh ba thước, cát đá cũng bị cuốn lên mù mịt, theo luồng gió mà cuồn cuộn xoay vần. Tiêu Chi Vũ bắt đầu đọc chú ngữ, luồng gió mạnh mẽ kia khiến tóc cùng vạt áo hắn bay lên phần phật, vậy mà Tô Vị Tỉnh đến một cái nếp áo cũng không hề động. edit: Na Na, nguồn: ngocanh254.wordpress.com

Gió lớn nổi lên khắp bốn phía, cát đá tung mù trời, thổi cả vào Tiêu Chi Liệt khiến cô không mở được mắt. Hai tay cô ôm lấy khuôn mặt, từ kẽ hở ngón tay nhìn thấy bóng người áo xám kia bị gió cuốn bay lên cao, chiếc áo vạt dài vải thô của pháp sư bị từng luồng gió sắc bén xé rách thành mảnh nhỏ.

Cô xông lên gào to: “Anh trai! Đừng làm hại anh tôi!”

Giọng của người anh trai truyền ra từ trong cơn lốc xoáy: “Chi Chi, đứng tới đây!”

Bóng trắng bỗng vọt đến trước mặt cô, thanh âm dịu dàng kề bên tai cô, giống như mỗi lần cô bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng được anh ôm vào lòng vỗ về: “Đừng sợ, Chi Chi, chỉ là giấc mộng mà thôi, không sao hết, không sao hết.”

Cô nghi ngờ nhìn hắn, rồi nhìn xuống bộ trang phục xa lạ, trái ngược với vô số ngày đêm sớm tối, với khuôn mặt cùng thần sắc mà mình vô cùng quen thuộc.

Hắn vươn tay ra.

Cơn lốc ngừng lại, Tiêu Chi Vũ bị quẳng xuống từ trên cao, hộc ra một ngụm máu. Hắn giãy dụa ngẩng đầu gào lớn: “Chi Chi, tỉnh, tỉnh dậy đi! Em đừng nghĩ đây thực sự là…”

Trong tích tắc khi tay Tô Vị Tỉnh chạm vào cô, cô đã tỉnh lại.