"A, nguyên lai là chồng trước, đại thiếu nãi nãi đã kết hôn nha, nói là chồng trước chẳng lẽ đã ly hôn sao? Nhìn tuổi tác của đại thiếu nãi nãi hẳn là đã làm mẹ đi? Đứa bé kia họ Lăng hay là họ Nhan? Thứ cho ta ngu muội, trong lòng chúng ta rất khó hiểu nha."

Lâm Kiệt Dịch cũng hát đệm theo, bọn người phía sau lại tiếp tục cười thầm.

Lạc Tử Tịch nhìn sắc mặt dơ bẩn của những ngươi này cảm thấy vô cùng ghê tởm, một bọn đàn ông chỉ có thể dùng lời lẽ này để công kích nàng sao? Haha, chỉ biết ba hoa thôi sao? Cho dù có ba hoa cỡ nào cũng không thắng được nàng!

Lạc Tử Tịch nhếch miệng cười nói:

"Đúng là ta từng kết hôn, nhưng cũng đã ly hôn, đừng nói ta có hài tử, cho dù có hài tử, hài tử họ gì dường như không liên quan tới người họ Lâm đi? Chẳng lẽ các ngươi muốn hài tử của ta sau này mang họ Lâm? Bất quá hài tử của ta sau này mang họ gì cũng không tới phiên các ngươi định đoạt, mà là cấp trên của các ngươi, người yêu của ta Nhan Tiêu định đoạt. Lâm phó muốn có tôn tử hay là Lâm quản lí muốn có hài tử đến điên rồi? Không nên quan tâm tới chuyện hài tử tương lai của ta? Hơn nữa, bây giờ là thời gian làm việc, công ty tuyển các ngươi không phải để đứng ở đây thảo luận vấn đề hài tử với ta! Nếu các ngươi nhàn hạ như vậy, ta không ngại để các ngươi tiếp tục nhàn hạ!"

Lời nói cuối cùng của Lạc Tử Tịch đột nhiên trở nên thực sắc bén, trợn mắt đảo qua khuôn mặt của cha con Lâm thị cùng với nhân viên phía sau. Một đám cấu kết với nhau làm việc xấu xa, sớm hay muộn cũng bắt tất cả bọn hắn đều đá ra.

Cha con Lâm thị cùng bọn ngươi phía sau... nháy mắt bị khí thế của Lạc Tử Tịch dọa sợ, đồng loạt nhìn qua cha con Lâm thị, không khỏi khiếp sợ lui ra sau từng bước. Nguyên tưởng rằng không có Nhan Tiêu thì Lâm phó tổng là lớn nhất, ai cũng đều không ngờ Nhan Tiêu biến mất lại tới một người không hề kém so với Nhan Tiêu, Lạc Tử Tịch. Khí thế của Lạc Tử Tịch không khiến lông tóc dựng đứng bằng Nhan Tiêu, nhưng cũng cuồn cuộn áp đảo, loại khí thế cường đại vô hình đè bẹp bọn họ, khiến cho bọn họ có chút không thở nổi.

Bọn họ biết rõ Lâm gia phụ tử, dù sao cộng sự đã nhiều năm, nhưng đối với Lạc Tử Tịch là lần đầu tiếp xúc, nữ nhân có khí thế như vậy bọn họ không biết Lạc Tử Tịch sẽ làm ra thủ đoạn gì. Vốn tưởng rằng Lạc Tử Tịch chỉ là một tiểu lâu la nhảy ra lúc Nhan Tiêu không ở đây, nhưng mà hiện tại hươu chết trong tay ai còn chưa biết được. Lần này bọn họ còn chưa biết lấy cái gì để mà cá cược. Ở Nhan thị bọn họ chưa bao giờ dám xem thường nữ nhân, bởi vì tổng tài bọn họ là nữ nhân. Hiện giờ tuy tổng tài đã được thay đổi lại vẫn là nữ nhân. Mấy người đó... nhân viên cấp cao cũng bắt đầu tính toàn lập trường để chính mình hướng theo.

"Ngươi! Cha, chúng ta đi, không cần ở đây đấu võ mồm cùng một nữ nhân, chúng ta còn nhiều chuyện phải làm."

Lâm Kiệt Dịch nói không lại Lạc Tử Tịch, hơn nữa hiện tại Lạc Tử Tịch dù nói thế nào cũng là cấp trên của hắn, hắn nhịn!

Lâm Hàm Phú liếc nhìn Lạc Tử Tịch với Nhan Lạc một cái, sau đó gật đầu đi lướt qua người Lạc Tử Tịch cùng Nhan Lạc. Mấy người phía sau họ cũng khiếp đảm nhìn Lạc Tử Tịch một cái rồi vội vàng chạy theo.

"Đừng tưởng Nhan Tiêu không ở đây thì các ngươi có thể ở trong công ty muốn làm gì thì làm. Nhan Tiêu chẳng qua tạm thời không ở đâu nhưng còn có Lạc Tử Tịch ta. Nếu tự biết là cỏ cây bám tường, vậy phải nên xem gió thổi nơi nào mà hướng theo, ngàn vạn lần không nên hướng ngược gió, nếu không đến khi bị gió nhổ tận gốc lúc nào cũng không hay."

Khi một vài ngươi đuổi kịp cha con Lâm thị phía trước, giọng nói Lạc Tử Tịch vang lên phía sau lưng bọn họ, khiến cho bọn họ không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh.

Nhìn mấy người họ rời đi, Lạc Tử Tịch không khỏi hít một hơi. Vốn muốn trải qua cuộc sống yên ổn, nhưng mà hiện tại muốn yên ổn cũng không được nữa. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ở Nhan thị, rất có thể không chỉ tồn tại cha con Lâm thị mang lòng xấu xa, người chân chính lòng dạ khó lường rất biết cách che dấu. Cha con Lâm thị không khó đối phó, khó đối phó chính là người ẩn trong bóng tối này.

"Tẩu tử."

Nhan Lạc gọi Lạc Tử Tịch, khí thế vừa rồi của Lạc Tử Tịch cũng dọa đến nàng.

Nàng biết Lạc Tử Tịch không đơn giản, có lẽ gia thế của nàng rất đơn giản, nhưng phần tâm tư kia của Lạc Tử Tịch khẳng định không đơn giản. Nhan Lạc không hiểu biết nhiều về Lạc Tử Tịch, bây giờ càng tiếp xúc với Lạc Tử Tịch càng cảm thấy được Lạc Tử Tịch không phải người bình thường, phần trấn định thong dong vừa rồi kia, phần khí thế áp bức kia, nàng ở Nhan thị tuyệt đối tìm không ra người thứ hai.

Chỉ là, Lạc Tử Tịch như vậy có thể bộc lộ tài năng hay không đây? Bất quá không vấn đề gì, khí thế này của Lạc Tử Tịch có thể dập tắt ý định của bọn họ, những thứ khác có nàng cùng Nhan Tiêu bí mật quan sát, chắc là không có vấn đề gì. Bây giờ Nhan Lạc càng nhìn Lạc Tử Tịch càng cảm thấy được Nhan Tiêu tỷ mình kiếm được một khối bảo. Nhân tài khó có được nha! Về sau Lạc Tử Tịch ở đây, có lẽ có thể giúp tỷ nàng quản lý Nhan thị, như vậy nàng lại có thể tiêu diêu tự tại. Nhan Lạc âm thầm tính toán trong lòng.

"Ân? Làm sao vậy?"

Lạc Tử Tịch nhìn về phía Nhan Lạc, không biết Nhan Lạc định nói gì.

"Haha, không có gì, tẩu tử, ta cảm thấy ngươi rất là lợi hại, ngươi xem đám người bọn họ đều bị ngươi dọa sợ rồi. Trước kia tẩu tử cũng như vầy sao?"

Có chút việc Nhan Lạc muốn hỏi, nhưng ngẫm lại vẫn nên quên đi liền nói ra đề tài lung tung. Lạc Tử Tịch quả thật lợi hại, điểm này nàng không thể phủ nhận.

"Gì mà lợi hại hay không, còn không phải là ta sao? Nhưng người này thì tính là gì, ta chỉ nghĩ có lẽ còn có một số người chúng ta không biết âm thầm đối Nhan thị như hổ rình mồi. Dù sao, rừng lớn chim gì cũng có, hơn nữa cây lớn gió cũng dễ dàng đi chuyển, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt."

Lạc Tử Tịch thở dài nói.

Lúc này Lạc Tử Tịch mới cảm thấy Nhan Tiêu đem nàng đẩy ra sau đó ẩn núp mới là đúng. Hiện tại ở công ty mọi người đều cho là Nhan Tiêu đang nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, không nghĩ tới thật ra Nhan Tiêu đang âm thầm quan sát hai người. Bởi vì nàng đối với Nhan thị lạ lẫm, không có gì có thể làm, cho nên không trở thành trở ngại của mấy người đó, nhưng như thế này sẽ khiến cho người có tâm địa khác thường đối với Nhan thị lộ mặt ra. Một chiêu này của Nhan Tiêu kỳ thật rất cao minh. Bất quá Nhan Tiêu lớn mật tín nhiệm nàng, nếu đổi là người khác...

Lạc Tử Tịch nhớ rõ buổi sáng lúc rời cửa nàng còn nói giỡn hỏi Nhan Tiêu:

"Ngươi đem nhiều thứ quan trọng như vậy giao hết lên tay ta, ngươi không sợ ta đem hết chạy trốn sao?"

Trên tay nàng quả thật đều là những thứ quan trọng của Nhan thị, chỉ cần nàng có ý định xấu, Nhan thị sẽ đổi thành Lạc thị.

Lúc ấy Nhan Tiêu còn oán hận đem môi nàng chà đạp một phen mới cười nói:

"Ngươi muốn lấy hết mà chạy, tốt nhất tìm một cái gói to đem ta đóng gói, mang theo ta cùng nhau đào tẩu."

Nhan Tiêu vô cùng tín nhiệm nàng, đem tất cả mọi thứ giao vào tay nàng, nàng không biết phải hồi báo Nhan Tiêu làm sao, chỉ có thể dùng hết sức mà làm thật tốt việc của nàng. Tuy rằng nói hai người yêu nhau không cần nói đến chuyện hồi báo. Nhưng tình yêu Nhan Tiêu dành cho nàng thật sự vượt xa sức tưởng tượng của nàng, nàng sợ nàng không thể hồi báo cho ngang bằng với tình yêu của Nhan Tiêu.

"Haha, tẩu tử ngươi không cần lo lắng. Nhân sự trong công ty, thật ra đều không chạy khỏi mắt ta cùng tỷ tỷ. chúng ta biết ngươi nào có thể tín nhiệm, người nào không đáng tín nhiệm. Tẩu tử, bây giờ ngươi cứ làm thật tốt Lạc tổng hoặc đại thiếu nãi nãi của ngươi đi, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều, có ta và tỷ tỷ ở đây."

Nhan Lạc cười nói.

Lạc Tử Tịch có thể nghĩ đến thế này làm cho Nhan Lạc giật mình. Dù sao đúng là cha con Lâm thị ở Nhan thị kỳ thật không tạo nổi sóng to gió lớn gì. Nàng và Nhan Tiêu vẫn theo dõi là bởi vì hai người biết sau lưng còn có độc thủ được cất giấu, mà độc thủ kia hai người cũng chỉ biết mà thôi, rốt cuộc là ai bây giờ còn chưa dám xác nhận. Điều này cũng là nguyên nhân nàng với Nhan Tiêu không dám ra mặt. Nhân sự trong công ty thật ra rất phức tạp. Nàng không biết Lạc Tử Tịch có thể ứng phó nổi hay không.

"Ngay cả ngươi cũng nghĩ vậy đúng hay không? Ân, ta hy vọng là mình nghĩ nhiều."

Lạc Tử Tịch cười cười. Có lẽ, mọi chuyện cũng không phức tạp như mình nghĩ, Nhan thị dù sao cũng đã thành lập nhiều năm, từ lúc Nhan gia gia một thế hệ kia dõi theo đem truyền xuống tới nay, đã trải qua không ít mưa gió, hẳn là có người đáng tin trong Nhan thị mới phải.

"Haha, ta cũng không biết. Tẩu tử, thật ra ta rất bội phục dũng khí của ngươi với tỷ tỷ, các ngươi liền xuất quỷ như vậy. Ta không biết khi nào ta có thể xuất quỷ. Ta cũng rất muốn mang Hạ Hạ về nhà, nói cho gia gia nãi nãi, nói cho ba mẹ, đây là vợ ta. Bất quá bây giờ Nhan gia còn nhiều việc, cũng chỉ có thể tạm thời để đó."

Nhan Lạc nhún vai, nàng cũng có tính toán đem Hứa Kim Hạ về nhà, nhưng không nghĩ tới Nhan Tiêu nhanh hơn nàng một bước.

"Có cơ hội để cho tẩu tử gặp mặt Hạ Hạ của ngươi đi. Chờ mọi việc xong xuôi, ngươi đem nàng mang về, thật ra xuất quỷ cũng không phải việc gì khó, đúng không? Ngươi xem, ta với tỷ ngươi không phải cứ như vậy mà xuất quỷ sao? Bây giờ cao thấp trong công ty đều nghị luận chuyện của ta với Nhan Tiêu? Miệng người, chúng ta ngăn không được, nhưng chúng ta có thể sống cho chính mình. Nhìn xem ta hiện tại, chẳng lẽ bởi vì ta cùng Nhan Tiêu là quan hệ đồng tính luyến ái mà bọn họ dám phủ định Nhan Tiêu hay là phủ định ta? Không thể được?"

Lạc Tử Tịch vỗ vỗ bả vai Nhan Lạc.

Nhan Lạc so với Nhan Tiêu càng sớm biết tính hướng chính mình, cũng tìm được người yêu sớm hơn Nhan Tiêu, chuyện giống nhau hẳn là đã sớm thấu hiểu mới phải. Đường đường là Nhan gia nhị tiểu thư, chẳng lẽ còn sợ phải xuất quỷ sao? Lạc Tử Tịch có chút không tin, có lẽ, Nhan Lạc cùng vị Hứa Kim Hạ kia còn có khúc mắc gì đi. Nếu không, Nhan Lạc sẽ không có loại biểu tình bất đắc dĩ này.

Nhan Lạc cười cười với Lạc Tử Tịch, nàng xuất quỷ sẽ khó hơn Nhan Tiêu nhiều, bởi vì nàng là Nhan gia nhị tiểu thư không biết làm gì, toàn bộ đều dựa vào đại tiểu thư trong nhà cho. Hứa Kim Hạ không thích nàng không có việc làm, người Nhan gia cũng lo lắng nàng không có việc làm.

Nàng không như Nhan Tiêu có một phần cơ nghiệp, người Nhan gia sợ nàng chỉ ba phần. Nàng không có lợi thế để xuất quỷ, thậm chí nàng còn không mang đến cho Hứa Kim Hạ được một phần an ổn. Hai người ở cùng nhau không chỉ có tình yêu mà còn có cuộc sống. Điểm này Nhan Lạc vẫn hiểu được. Đương nhiên nàng cũng có tính toán cho chính mình, nhưng mà hiện tại là thời buổi rối loạn của Nhan gia, nàng chỉ có thế tạm thời ngừng lại kế hoạch của chính mình. Toàn tâm toàn ý ứng phó với sự tình Nhan gia.

"Sẽ có cơ hội. Tẩu tử nhất định cũng sẽ thích Hạ Hạ."

Tuy rằng tạm thời không có cơ hội đem Hứa Kim Hạ về nhà, nhưng chỉ cần nghĩ tới Hứa Kim Hạ, trên mặt Nhan Lạc liền không che dấu được nụ cười hạnh phúc kia.

Lạc Tử Tịch cười cười, ngươi đang yêu luôn có một phần chờ mong tình cảm mãnh liệt, còn có một phần an tâm ngọt ngào. Lạc Tử Tịch có thể cảm nhận được tâm tình lúc này của Nhan Lạc, bởi vì thời điểm Nhan Lạc nhớ tới Hứa Kim Hạ cũng giống như tâm tình khi nàng nhớ tới Nhan Tiêu. Bởi vì yêu mà tâm họ thời điểm tưởng nhớ nhau dị thường ấm áp.