“Đừng nghe mẹ con nói lung tung, mẹ con còn phải ở mấy ngày nữa mới được ra viện đấy” Mật Nhu tàn nhẫn phá tan ảo tưởng của Kính Huyễn, bởi vì cô biết Kính Huyễn ghét nhất là nằm viện.

“Ai da cậu kêu bác sĩ cho mình ra viện đi được không, mình không thích nằm viện”. Kính Huyễn chu cái miệng nhỏ nhắn hướng Mật Nhu làm nũng.

“Không được, bác sĩ đã nói não của cậu bị chấn động nhẹ, cầm phải ở lại bệnh viện để quan sát thêm”. Mật Nhu “vô tình” cự tuyệt khẩn cầu của Kính Huyễn, cô chỉ vì muốn tốt cho cô ấy mà thôi.

“Mẹ à, mẹ không nói lại mẹ nuôi đâu, mẹ ngoan ngoãn mà nằm viện sẽ tốt hơn”. Đình bảo bối hiểu chuyện giúp Mật Nhu khuyên mẹ mình.

“Nhưng ở bệnh viện thật nhàm chán, không có việc gì làm cả”. Kính Huyễn ghét nhất là nằm viện toàn mùi thuốc khử trùng, còn có ở trong này nhàm chán cực độ.

“Cậu còn không biết xấu hổ lúc nào cũng kêu Đình bảo bối phải nghe lời, cậu còn như con nít ở đây làm nũng”. Mật Nhu nhìn Kính Huyễn mất hứng nói.

“Nhưng là” Kính Huyễn còn muốn nói tiếp, liền bị Mật Nhu cắt đứt “Không có nhưng nhị gì hết, cậu ngoan ngoãn mà nằm lại cho khoẻ đi, mình sẽ tới thăm cậu mỗi ngày.” Mật Nhu không cần suy nghĩ cũng biết kế tiếp Kính Huyễn sẽ nói chuyện gì, liền nói trước.

“Có thật không, vậy thì ít nhất mình sẽ không thấy buồn chán nữa, nhưng Bạch Đình với Bạch Hoan ai sẽ trông chúng?” Kính Huyễn còn chưa kịp cao hừng, lại bị vấn đề này làm cho đau đầu.

“Vậy thì gọi Thanh Phong tới phụ trông chúng không phải tốt hơn sao, dù sao mẹ của Thanh Phong cũng không có gì làm, hơn nữa bà cũng rất thích hai đứa bọn nó, tới nhà Thanh Phong là tốt nhất”. Mật Nhu giải quyết nỗi khổ não trong lòng Kính Huyễn.

“Oa Mật Nhu cậu thật là thông minh, chuyện gì cũng giải quyết được, ôm cái nào”. Kính Huyễn vui vẻ ôm Mật Nhu.

“Kính Huyễn em vui mừng chuyện gì vậy?” Húc Nhật vừa vào phòng bệnh liền thấy Kính Huyễn vui vẻ nên tò mò hỏi.

“Không có gì, chỉ là mới vừa rồi còn đang lo lắng Bạch Đình và Bạch Hoan không có ai giúp em chăm sóc, nhưng hiện tại đã có người chăm sóc em thật vui” Kính Huyễn vui vẻ nói ra tin tốt của mình cho Húc Nhật biết.

“Anh chăm sóc cũng được vậy, tại sao còn muốn làm phiền người khác? Hai đứa nó cũng là con của anh mà”. So với Húc Nhật vào chậm một bước Diêm Hoả mất hứng nói, mang về nhà anh còn có thể tăng thêm một chút tình cảm nha, đó đúng là chuyện thật tốt.

“Sao anh lại tới đây, hai người bọn họ là con của tôi lúc nào thì lại thành con của anh” Kính Huyễn không nghĩ tới Diêm Hoả cũng tới đây, nhất thời cả người xuất hiện trạng thái đề phòng.

“Con mắt của mọi người đều nhìn ra anh là cha của bọn chúng, dáng dấp bọn họ giống anh như vậy”. Diêm Hoả đắc ý chỉ vào Bạch Đình vui vẻ nói, khi lần đầy tiên nhìn thấy Bạch Đình vào thời điểm đó anh thật là bị hù doạ, tại sao trên đời này lại có người giống anh đến như vậy, đây quả thật là phiên bản thu nhỏ của mình.

“Anh hay nhận thức như vậy hay sao, tiên sinh anh có thể hay không quá khoa trương, chỉ là lớn lên giống nhau mà thôi tại sao anh lại nói như vậy chứ?” Kính Huyễn cuối cùng cũng thông minh phản bác lại lời của Diêm Hoả.

“Em phải tin tưởng lời nói của anh, nếu không chúng ta xét nghiệm ADN đi như vậy khi có kết quả thì em không thể đổ thừa được”. Diêm Hoả cũng biết Kính Huyễn sẽ không dễ dàng thừa nhận, như vậy đành phải dùng đến khoa học kỹ thuật để chứng minh vậy