“Vậy cậu tính làm gì bây giờ, cậu có nói cho anh ta biết chuyện cậu giúp anh ta sinh hai đứa nhỏ hay không ?” Mật Nhu sốt ruột hỏi Kính Huyễn.

“Làm ơn, mình làm sao có thể nói cho anh ta biết, Bạch Đình cùng Bạch Hoan đều là bảo bối của mình, mình không thể nào cho anh ta biết.” Kính Huyễn trợn mắt nhìn Mật Nhu, dáng vẻ ngụ ý nói Mật Nhu ngu ngốc, cô làm sao có thể cho anh ta biết.

“Ha ha đừng nhìn tớ như vậy, bây giờ anh ta tìm cậu khắp nơi, có khả năng không lâu nữa sẽ tìm tới cửa, chẳng lẽ cậu tính đem hai đứa nhỏ giấu đi?” Mật Nhu thật sự nói trúng tâm tư, chính vì lo lắng điều này Kính Huyễn mới phiền não như vậy.

“Không biết, mình nghĩ có nên tính đến việc chuyển nhà hay không? Như vậy anh ta sẽ không tìm thấy.” Kính Huyễn tự cho mình suy nghĩ thực thông minh, sau khi nói xong còn cười vui vẻ, nhưng chưa vui vẻ bao lâu đã bị lời nói kế tiếp của Mật Nhu đả kích làm cho im lặng.

“Cậu không phải quá xem thường thế lực của tập đoàn Ảnh Hỏa chứ? Cho dù cậu chuyển đến bất cứ nơi đâu anh ta đều có khả năng tìm thấy cậu, huống chi cậu đang làm việc tại công ty Húc Nhật, chỉ cần hỏi thăm một chút cũng có thể tra ra rồi.” Mật Nhu thật sự không muốn đả kích Kính Huyễn, nhưng nhìn bộ dạng ngu ngơ của cô nàng, làm cho cô cảm nhận được Kính Huyễn thật sự ngây thơ.

“A, vậy cậu muốn bây giờ mình phải làm sao, chẳng lẽ nghỉ việc? Vậy từ đây về sau mình nuôi dưỡng hai đứa nhỏ như thế nào?” Bộ dạng Kính Huyễn đau khổ đầy suy nghĩ, thật sự nghiêm túc tính đến chuyện từ chức.

“Cậu cũng đừng ngây thơ như vậy, cứ im lặng theo dõi sự việc biến hóa như thế nào, hiện tại suy nghĩ cũng không có ích lợi gì, cho dù lúc anh ta tìm tới cửa nhìn thấy hai đứa nhỏ, cậu nhất quyết nói đứa nhỏ không phải của anh ta thực sự không phải là cách tốt sao?” Mật Nhu đắc ý đưa ra ý tưởng thông minh cho Kính Huyễn, chẳng biết về sau sẽ phát sinh sự tình gì, tốt nhất nên đề phòng sự việc sẽ xảy ra phía trước.

“Cậu mới thực sự là đứa ngốc, cậu cảm thấy Bạch Đình có điểm nào giống mình?” Kính Huyễn nói xong nhìn Mật Nhu xem thường, nói mình ngốc, cô chẳng phải là càng ngu ngốc hơn?

“Ha ha bản thân tớ chưa nghĩ qua, nếu không, chúng ta làm gương mặt Bạch Đình thay đổi, làm cho nhóc biến dạng một chút có phải không nhận ra.” Mật Nhu liền ra chủ ý cho Kính Huyễn.

“Làm sao có thể, con trai bảo bối của mình đáng yêu như thế, làm như vậy chẳng khác nào trở nên xấu xí, mình cầu xin cậu, muốn cho ý kiến cũng nên suy nghĩ trước điều đó tốt hay không thì hãy nói.” Kính Huyễn không khách khí tặng cho Mật Nhu lời khen ngợi, ai bảo cô ngu ngốc ăn nói lung tung.

“Tớ chỉ là tùy tiện nói bừa thôi, làm sao cho là thật được, cậu có biết lời nói của cậu đả kích lắm hay không?” Mật Nhu tính nói để làm dịu bầu không khí, không ngờ Kính Huyễn phản ứng dữ dội như vậy, thật là, xuống tay cũng không nhẹ chút nào.

“Những chuyện như thế làm sao tùy tiền nói bừa được? Thật là…”Lời nói Kính Huyễn đầy oán trách, ai cũng không thể lấy Đình bảo bối cùng Hoan bảo bối ra nói đùa được.

“Đã biết đã biết, thật sự là mình sai rồi.” Mật Nhu cũng không muốn nói gì thêm, lúc tức giận Kính Huyễn thực sự đáng sợ.

“Quên đi, là do bản thân mình tâm tình không tốt, chuyện không liên quan đến cậu.” Kính Huyễn mệt mỏi nằm trên sô pha, thở dài một tiếng.