“Đúng vậy, tôi cảm thấy chấp nhận được anh rất khó.” Kính Huyễn cự tuyệt rất dứt khoát, một chút cũng không dây dưa.

“Tại sao, cự tuyệt cũng phải có lý do?” Diêm Hỏa không hiểu là mình làm sai chỗ nào, để cô dễ dàng cự tuyệt như vậy.

“Lý do? Anh muốn nghe lời nói thật hay là giả?” Kính Huyễn nhìn thằng vào ánh mắt Diêm Hỏa, hào phóng cho anh hai lựa chọn.

“Anh đương nhiên là phải nghe lời nói thật.” Diêm Hỏa dĩ nhiên nói, nào có người thích nghe lời nói dối chứ?

“Được rồi, lời nói thật chính là anh không phải người đàn ông tôi muốn, tôi cũng không dám thích người đàn ông như vậy, hiểu chưa?” Kính Huyễn ảo tưởng dùng hai câu nói đơn giản đáp lại Diêm Hỏa.

“Vậy rốt cuộc em muốn người đàn ông như thế nào, anh có thể thay đổi.” Diêm Hỏa nhã nhặn nói, đây là không phải gọi là báo ứng sao? Có phải ông trời nhìn không được mình thay phụ nữ như thay quần áo, cho nên mới đưa Kính Huyễn tới?

“Thật không ngờ, dù sao anh cũng không phải kiểu người tôi thích là được rồi.” Kính Huyễn ngay cả chính mình muốn kiểu đàn ông như thế nào cũng không biết, cho tới bây giờ cô chưa có nghĩ tới phải lập gia đình, chỉ muốn nuôi lớn Bạch Đình, Bạch Hoan là được rồi.

“Nếu nói thật không ngờ, thì phải nói là anh còn cơ hội không phải sao?” Diêm Hỏa nghe Kính Huyễn nói, lần nữa thấy được hi vọng.

“Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, rốt cuộc là anh có đưa dây chuyền trả lại cho tôi không?” Kính Huyễn thấy Diêm Hỏa còn chưa có ý trả mình sợi dây, không khỏi nổi nóng.

“Làm gì gấp như vậy, cầm lấy, trả lại cho em.” Diêm Hỏa cũng hỏi được nhiều rồi, mới lấy ra dây chuyền ở trong túi áo đưa cho Kính Huyễn.

“Đúng là dây chuyền của tôi, cám ơn anh, nếu không tôi đã bị mất sợi dây.” Kính Huyễn nắm thật chặt sợi dây chuyền trong tay, rất sợ lại làm mất.

“Không cần cám ơn, em chỉ cần cho anh một chút phần thưởng là được rồi.” Diêm Hỏa muốn thừa cơ lưà gạt Kính Huyễn, không hổ là người làm ăn, cho dù là trường hợp không giống nhau.

“Vậy anh muốn cái gì, tôi làm được thì tôi sẽ cố gắng hết sức.” Kính Huyễn ngây ngốc rơi vào trong bẫy của Diêm Hỏa, còn đang chìm trong sự vui sướng tìm được vòng cổ.

“Anh chỉ muốn một cái hôn của em là được.” Diêm Hỏa nói xong còn cười rất không đàng hoàng nhìn Kính Huyễn.

“Không ““” Kính Huyễn còn chưa nói ra lời cự tuyệt, đã bị Diêm Hỏa ngăn miệng lại, lời cự tuyệt Kính Huyễn cần nói ra liền nuốt vào trong bụng.

Kính Huyễn không hề được báo trước, bị Diêm Hỏa hôn cho sợ ngây người, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Diêm Hỏa, đến khi cảm thấy có thứ gì đó dò trong miệng mình, mới biết phải phản kháng.

“Buông ““ Buông “ tôi ra “” Tiếng nói không rõ từ miệng Kính Huyễn phát ra, tay cũng không nhàn rỗi, muốn dùng sức đẩy thân thể Diêm Hỏa ra, lại phát hiện toàn thân mình không dùng sức được, nắm tay đánh trên người Diêm Hỏa chỉ như gãi ngứa.

Rốt cuộc khi hai người đều thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, Diêm Hỏa mới lưu luyến buông ra, Diêm Hỏa ôm thân thể nhỏ nhắn của Kính Huyễn còn đang tham lam hít thở, mặt Kính Huyễn đỏ lên dùng sức đẩy Diêm Hỏa ra, hắc hắc “` Kính Huyễn đỏ mặt đương nhiên một nửa là tức giận, một nửa kia chính là xấu hổ.

Kính Huyễn căm ghét đưa tay dùng sức lau miệng, đôi môi cũng mau bị Kính Huyễn lau đi một lớp da, “Đừng lau nữa, môi của em đều đỏ lên, nụ hôn của anh khó chấp nhận như vậy sao?” Diêm Hỏa thấy Kính Huyễn chán ghét nụ hôn của mình như thế, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.