“Bùn trên người em gái là con không cẩn thận trượt tay xuống một chút, sau đó chính là như vậy.” Đại tiểu quỷ Bạch Đình ngay cả lý do thái quá như vậy cũng dùng tới, kỳ thật cố ý chỉnh em gái như vậy là vì em gái thật đáng yêu, muốn gọi em chơi đùa với mình lại không chịu, cho nên mới sẽ đem mặt em gái đáng yêu biến thành như vậy.

“Trượt tay? Chẳng lẽ tay của con còn trơn hơn bôi dấu sao? Con thật là, muốn bịa lời nói dối con cũng nên lấy một lý do hợp lý chút, lời nói dối này ngay cả đứa nhóc ba tuổi cũng sẽ không tin được.” Kính Huyễn nghe con trai giải thích, tiếng nói không nhịn được nâng cao, tay cầm roi chuẩn bị hạ xuống.

“Đinh đong “` đinh đong ““`” Kính Huyễn còn chưa xuống tay, tiếng chuông cửa vang lên trước, Kính Huyễn đành phải bỏ qua cơ hội dạy dỗ con trai bảo bối, đứng lên đi mở cửa trước.

“Hello, trên đường mình tới nhà cậu thấy bên cạnh công ty kia có cửa hàng bánh ngọt, bên trong vẫn còn bán bánh Hắc Sâm Lâm hạn chế số lượng, mình mua về một cái, mau gọi hai tiểu quỷ kia cùng đi ăn.” Mật Nhu cùng Thanh Phong đứng ở bên ngoài vừa nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức giơ cao bánh ngọt trong tay, hướng về vẻ mặt sốt ruột của Kính Huyễn nói.

“A ““ Tiểu quỷ dơ hầy trên sô pha là ai? Làm sao lại biến thành cái dạng này?” Thanh Phong bước vào sau Mật Nhu, vừa nhìn thấy Bạch Hoan trên sô pha, kì lại hỏi Kính Huyễn.

“Bạch Đình làm sao con đứng ở đó? Bạch Hoan chạy đi đâu? Mau gọi Bạch Hoan tới ăn bánh ngọt con bé thích nhất.” Mật Nhu trực tiếp bỏ qua tiểu hoa kiểm chính là Bạch Hoan, cao hứng hướng về phía Bạch Đình bị phạt đứng mà nói.

“Mẹ nuôi, con chính là Bạch Hoan, mẹ nuôi không nhận ra con sao?” Vốn ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, tiểu hoa kiểm Bạch Hoan đi đến bên người Thanh Phong, không vui hỏi.

“Kính Huyễn, đây là chuyện gì xảy ra? Nó thật sự là Bạch Hoan, sao toàn thân đều dơ dáy?” Rốt cuộc phát giác không khí kỳ quái trong phòng, vẻ mặt nghi ngờ hỏi Kính Huyễn, hi vọng cô có thể cho mình đáp án.

“Còn không phải bởi vì Bạch Đình gây chuyện, dùng bút lông vẽ loạn trên mặt em gái, không biết còn dùng bùn ở đâu bôi trên váy Bạch Hoan, thành bộ dạng cậu nhìn thấy lúc này.” Kính Huyễn bất đắc dĩ nhún nhún vai nói, roi trong tay cô tùy ý để ở bên trên tủ giày.

“Ai nha, thành như vậy làm sao cậu còn không có giúp Bạch Hoan tắm rửa đi, để lâu sẽ khó giặt sạch, thật là, Bạch Hoan, mẹ nuôi dẫn con đi tắm thơm nha.” Thanh Phong mất hứng lẩm bẩm mấy câu với Kính Huyễn, liền đem bánh ngọt trong tay giao cho Mật Nhu, kéo Bạch Hoan tìm quần áo sạch sẽ, đi vào phòng tắm giúp Bạch Hoan tắm sạch vết bẩn trên người.

“Mình không phải là dạy bảo tiểu tử này quên, cũng không thể hoàn toàn trách mình.” Kính Huyễn ủy khuất nói, nhưng khi ánh mắt chuyển tới con trai, lại đổi thành bộ dạng hung ác: “Hôm nay con làm sai, phạt con không được ăn bánh, phần của con chúng ta sẽ ăn hộ, con đi viết 1000 chữ hối lỗi cho mẹ.”

“Cái gì, không được ăn bánh? Còn phải viết 1000 chữ hối lỗi, mẹ, mẹ nhẫn tâm đối với con trai đáng yêu anh tuấn của mẹ như thế sao? Chúng ta sẽ thương lượng một chút được không, đừng nhẫn tâm như vậy.” Bạch Đình nghe xử phạt của mẹ với mình, lập tức làm nũng ôm chân Kính Huyễn, dự định muốn thương lượng.