Huân hương từ trong lư hương bằng vàng lượn lờ bay ra, trong phòng rất ấm áp, làm cho người ta buồn ngủ. Một tay Tích Xuân để trên bàn, một tay nâng đầu, mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật.

Bốn ngày trước, Hậu Uyển Vân nửa chết nửa sống từ bên trong phật đường đưa trở về. Bị quăng vào trong nước ấm tắm sạch sẽ, lại mạnh mẽ bắt uống chén thuốc ấm thân mình cùng dược cháo bổ thân mình, rồi sau đó hỗn loạn ngủ một ngày một đêm. Từ trong mê man tỉnh lại, Hậu Uyển Vân vẫn lo sợ bất an trong đầu. Vì nàng ta biết chuyện mình hạ tuyệt tử canh cho mẹ chồng đã bại lộ, không biết mẹ chồng ác độc đó sắp sửa thu thập mình như thế nào đây?

Ai biết ba ngày kế tiếp sóng yên biển lặng, Cố Vãn Tình không hề động thủ thu thập nàng, cũng không có khó xử nàng. Ngược lại kêu Tích Xuân nha hoàn hồi môn duy nhất của nàng ta ở lại Khương phủ đến hầu hạ nàng ta, mỗi ngày hầu hạ ăn uống. Bất quá Hậu Uyển Vân ăn không vô, nàng ta biết Cố Vãn Tình sẽ không bỏ qua mình.

“Đại thiếu phu nhân tỉnh rồi, muốn ăn chút cháo thịt hay không?” Tích Xuân từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, nhanh chóng bưng một chén cháo nóng hôi hổi đi tới.

Hậu Uyển Vân liếc mắt nhìn Tích Xuân một cái, lắc đầu, ba ngày nay nàng ta lo sợ bất an, đứng ngồi không yên, một khi nhắm mắt đều là ác mộng, làm sao nuốt trôi cái gì. Những nha hoàn hồi môn khác của nàng ta đều bị Cố Vãn Tình đuổi đi, cũng không biết đưa tới nơi nào, chỉ có Tích Xuân bị giữ lại. Hậu Uyển Vân cũng không ngốc đến nỗi nghĩ rằng Cố Vãn Tình sẽ hảo tâm lưu lại một nha hoàn của hồi môn tâm phúc để hầu hạ nàng ta. Căn cứ vào suy đoán của Hậu Uyển Vân, Tích Xuân này tám phần đã sớm bị Cố Vãn Tình thu mua, thành cơ sở ngầm của Cố Vãn Tình đến giám thị chính mình.

May mắn thời điểm chính mình năm đó thu mua được Bạch Điệp Lam Điệp, không làm cho Tích Xuân biết. Căn cứ suy đoán của Hậu Uyển Vân, vài đại nha hoàn hồi môn của nàng ta hẳn là đều bị Khương gia khống chế, nói không chừng còn bị thay phiên thẩm vấn, bất quá cũng không biết nha đầu Tích Đông kia thận trọng không nữa, vạn nhất Khương gia dùng hình, không biết ả ta có đem chuyện chính mình thu mua Bạch Điệp Lam Điệp vu oan hãm hại cung khai hết hay không?

So sánh với Tích Đông, Hậu Uyển Vân càng lo lắng là Xảo Hạnh. Xảo Hạnh ở cùng nàng ta thời gian lâu nhất, biết chuyện của nàng ta cũng nhiều nhất. Lúc trước thời điểm nàng ta đắc thế, Xảo Hạnh cùng muội muội Xảo Mai đều bị nàng ta nắm ở trong tay, nàng ta không sợ Xảo Hạnh không nghe lời, nhưng hôm nay nàng ta bị Khương gia giam lỏng, bên người một người tin cậy đều không có, nếu lúc này Xảo Hạnh làm phản, thì không xong rồi. Xảo Hạnh chẳng những biết chuyện Lăng Giác bị đưa vào Khương phủ để kê đơn, thậm chí ngay cả nội tình chuyện đích tỷ Hậu Uyển Tâm qua đời, Xảo Hạnh cũng biết một ít… Nay nhà chồng cùng nàng ta chính thức xé rách mặt, nàng ta duy nhất chỉ có thể trông cậy vào chỗ dựa là nhà mẹ đẻ Hậu gia, nhưng nếu ngay cả việc này cũng giũ đi ra, Hậu Uyển Vân không dám suy nghĩ thêm nữa.

“Đại thiếu phu nhân ngài liền chịu khó ăn chút đi!” Tích Xuân bưng bát ngồi ở bên giường Hậu Uyển Vân, cau mày nhìn nàng ta: “Xem mấy ngày nay, ngài đều gầy vài vòng, nên ăn nhiều một chút bồi bổ.”

Hậu Uyển Vân ngẩng đầu nhìn Tích Xuân, như thế nào cảm thấy ánh mắt Tích Xuân nhìn mình liền giống như đồ tể nhìn heo —— ăn nhiều một chút, dưỡng mập thêm một chút, sau đó có thể làm thịt.

“Tích Xuân, ngươi từ khi nào thì bắt đầu phản bội ta?” Việc đã đến nước này, Hậu Uyển Vân cũng lười cùng nàng giả vờ, hỏi thẳng.

“A?” Tích Xuân sửng sốt một chút, cúi đầu nghĩ nghĩ, hồi đáp: “Hồi đại thiếu phu nhân, nô tỳ chưa bao giờ phản bội đại thiếu phu nhân.”

“Ngươi không có!? Nói bậy!” Hậu Uyển Vân nhổ một ngụm, cười lạnh nói: “Ngươi cũng đừng đóng kịch ở trước mặt ta. Tích Đông Xảo Hạnh các nàng đều bị tiễn bước, liền một mình ngươi lưu lại, đây là vì sao? Nếu không có ngươi đã sớm bị người mua được, ngươi cũng cùng bọn Xảo Hạnh, đã sớm bị tiễn bước!”

Tích Xuân lại nghĩ nghĩ, bọn Xảo Hạnh quả thật là bị người Khương gia chế trụ, đồng loạt đưa đến biệt viện ngoại ô. Đây là đại phu nhân tự mình hạ mệnh lệnh, Tích Xuân vốn tưởng rằng chính mình cũng sẽ bị đưa đi, nhưng là xuất hồ ý liêu (ngoài dự tính), trong đám nô tỳ đại phu nhân muốn đưa đi cư nhiên không có Tích Xuân. Vì thế Tích Xuân liền được giữ lại như trước là nha hoàn trong phòng Hậu Uyển Vân.

Vì thế Tích Xuân lắc đầu, nói: “Hồi đại thiếu phu nhân, nô tỳ cũng không biết vì sao chỉ có nô tỳ ở lại. Đại thiếu phu nhân nếu muốn biết, sau này thấy đại phu nhân, hỏi ngài ấy liền biết.”

“Ngươi nói đi, Tích Xuân, đại phu nhân đều cho ngươi cái gì ưu việt? Bạc? Hay là đồng ý cái gì? Ta tuy rằng tạm thời thất thế, nhưng ta dù sao cũng là nữ nhi của An Quốc Công, có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa cho ta, thỏa mãn yêu cầu của ngươi – một tiểu nha hoàn vẫn là dư dả, chỉ cần ngươi trung tâm với ta, đại phu nhân có thể đưa cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi; đại phu nhân luyến tiếc đưa cho ngươi, ta cũng bỏ được cho ngươi.” Hậu Uyển Vân nhìn Tích Xuân, trong đầu đang tính toán: dù sao nàng ta cùng Cố Vãn Tình đã muốn xé rách mặt, nay nàng ta vò mẻ chẳng sợ nứt, nếu có thể thu mua Tích Xuân, đó tự nhiên là tốt, ít nhất bên người có người dùng được, tuy nói thu mua không hẳn tin cậy lắm, còn hơn cô đơn một mình; nếu Tích Xuân bất vi sở động (không có động tĩnh, không bị thuyết phục), nhiều nhất cũng chỉ là trở về báo cáo cho Cố Vãn Tình, dù sao đều xé rách mặt, cũng không quan tâm Cố Vãn Tình có biết hay không.

Tích Xuân lắc đầu, nói: “Hồi đại thiếu phu nhân, đại phu nhân chưa bao giờ đồng ý cho nô tỳ ưu việt gì. Nô tỳ thậm chí cũng chưa cùng đại phu nhân nói qua mấy câu.”

Hậu Uyển Vân nhìn gương mặt ngốc lăng của Tích Xuân, không khỏi chán nản: cái đồ đĩ nhỏ chết tiệt này cũng quá cứng miệng!

Tích Xuân nhìn Hậu Uyển Vân tức giận đỏ mặt, bỗng trừng mắt nhìn, nói: “Tội danh Đại thiếu phu nhân mới vừa nói, nô tỳ không dám nhận, nô tỳ thật sự chưa bao giờ phản bội đại thiếu phu nhân. Cha nô tỳ từ bé đã dạy nô tỳ, phải trung với chủ tử, phải biết báo ân, không thể làm người vong ân phụ nghĩa. Nô tỳ lấy danh nghĩa mẫu thân đã mất xin thề, nô tỳ vẫn trung với chủ tử, tận tâm tận lực, tuyệt chưa phản bội chủ tử…”

Cuối cùng, tròng mắt Tích Xuân chuyển động vài cái, Hậu Uyển Vân bỗng nhiên cảm thấy vẻ mặt ngốc lăng ngu đần của Tích Xuân tiêu thất, bỗng nhiên là vẻ mặt nghiêm nghị anh khí, lại có chút phong phạm nữ hiệp, tư thế oai hùng hiên ngang. Tích Xuân bỗng nhiên nở nụ cười, cười hờ hững thông thấu: “Nô tỳ chưa bao giờ trung với đại thiếu phu nhân, làm sao nói là phản bội? Từ đầu tới đuôi, nô tỳ trung với chỉ có một người, đó là đại tiểu thư.”

“Đại tiểu thư chó má cái gì! Khương Huệ Như đó không có bản sự thu mua ngươi, nếu nói là nương nó – Tiền thị thu mua còn không sai biệt lắm…” Hậu Uyển Vân lẩm bẩm, hiển nhiên hiểu sai ý, nghĩ đến “Đại tiểu thư” này chỉ là đại tiểu thư Khương gia Khương Huệ Như, vì thế đối với Tiền thị hận nghiến răng nghiến lợi, Khương gia này không riêng gì mẹ chồng nhằm vào nàng ta, chèn ép nàng ta, ngay cả quả phụ chi thứ hai cũng muốn đến sáp một cước bỏ đá xuống giếng, thật sự là cả nhà cũng không có người nào tốt!

Không đợi đầu óc Hậu Uyển Vân chuyển xong, ngoài cửa liền có nha hoàn kêu: “Đại phu nhân thỉnh đại thiếu phu nhân đi qua viện nói chuyện. Đại phu nhân đau đại thiếu phu nhân thân mình khó chịu, lệnh nô tỳ thỉnh kiệu mềm đến, nâng đại thiếu phu nhân đi qua.”

Hậu Uyển Vân nghe thấy lời này, trong lòng căng thẳng: chuyện gì đến đã đến.

Tích Xuân mặc cho Hậu Uyển Vân một áo choàng lông chim, mặc rất nghiêm kín. Ra cửa liền lên kiệu mềm, người cũng không bị nhiều tội, liền như vậy bị nâng đi tới viện của Cố Vãn Tình.

Hai tiểu nha hoàn đi theo bên cạnh cỗ kiệu, nhìn lạ mặt, tựa hồ là mới mua vào phủ. Hậu Uyển Vân cười với một nha hoàn trong đó, nói: “Đại phu nhân gần đây bị bệnh, có cần kiêng kị gì không? Làm phiền hai vị báo cho, nếu không ta không biết, va chạm mẫu thân, thì không tốt.”

“Không có gì kiêng kị, đại phu nói, đại phu nhân suy nghĩ quá nặng, cần tĩnh tâm dưỡng bệnh thôi.”

Suy nghĩ quá nặng, cần tĩnh tâm, thì phải là chịu không nổi kích thích! Trong đầu Hậu Uyển Vân yên lặng tính toán.

Cỗ kiệu dừng ngay cửa, Hậu Uyển Vân lại được hai nha hoàn đỡ vào phòng.

Trong phòng, Cố Vãn Tình nằm trên tháp quý phi, Phương cô cô bên người Thái Hậu lại đang ở trong phòng Cố Vãn Tình, ngồi ở bên cạnh, hai người nói chuyện, nhìn thấy Hậu Uyển Vân vào phòng, đều ngừng miệng, quay đầu nhìn nàng ta không nói gì. Vị thần y Hoắc gia kia thường chẩn bệnh cho Cố Vãn Tình không tới, người đến là Lưu đại phu trong Khương phủ.

Đầu tiên là hành lễ, Cố Vãn Tình ôn hoà nói Hậu Uyển Vân ngồi nói chuyện. Ngày xưa còn phải cố che dấu, đối với nàng ta thân thiện, nhưng hôm nay tình thế xoay vần, Cố Vãn Tình ngay cả khách khí với nàng ta đều cảm thấy ghê tởm.

Phương cô cô đứng dậy, chỉ vào bảng chữ dựa trên tường, cười bí hiểm với Hậu Uyển Vân: “Hậu thị, đây là chữ do chính Thái Hậu viết, ban cho ngươi. Mấy ngày trước đây ngươi đi phật đường niệm kinh cầu phúc cho mẹ chồng, Thái Hậu cũng biết được, cảm động và nhớ tới hiếu tâm của ngươi, đặc biệt ban cho ngươi, mong ngươi ghi nhớ hiếu đạo, làm điển phạm (khuôn mẫu) hiếu nữ cho thiên hạ.”

Đó là một chữ “hiếu” thật to, viết bằng giấy Tuyên Thành, khung mạ vàng, treo ở trên tường, đối diện Hậu Uyển Vân. Bất đồng với bốn chữ ngự bút thân thư “nhàn đức hiếu nữ” của Hoàng Thượng mạnh mẽ hữu lực, chữ “Hiếu” này càng có vẻ ôn nhu dịu dàng một ít —— chữ này đúng là xuất phát từ tay đương kim Thái Hậu.

Phương cô cô trong cung Thái Hậu tự mình đến Khương phủ, một là vì đại biểu Thái Hậu thăm bệnh nghĩa nữ Nhàn Nhã công chúa, hai là đưa tới cho Hậu Uyển Vân chữ “Hiếu” do chính tay Thái Hậu viết, ngụ ý tán dương hành động hiếu thảo khi mẹ chồng bị bệnh, Hậu Uyển Vân ở phật đường niệm kinh cầu phúc.

Đối với việc Hậu Uyển Vân kê đơn mẹ chồng, Phương cô cô cũng không hề đề cập tới. Bất quá Hậu Uyển Vân cũng sẽ không ngây thơ nghĩ là Thái Hậu hoàn toàn không biết việc này.

Bởi vậy, chuyện Hậu Uyển Vân bị mẹ chồng phạt quỳ từ đường, tựu thành nàng ta tự nguyện đi cầu phúc niệm kinh cho mẹ chồng, không có một chút quan hệ tới Cố Vãn Tình.

Mấy năm nay nàng ta vì cầu một cái thanh danh hiếu thuận, cỡ nào tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cỡ nào chịu nhục, thậm chí không tiếc tự mình cắt thịt mình, rốt cục vì chính mình thắng cái hiếu danh nổi danh khắp thiên hạ. Nay, Thái Hậu chủ động ban chữ, thành toàn “hiếu thuận”của nàng ta.

Nàng ta muốn hiếu danh, nàng ta đã chiếm được; nàng ta muốn gả vào được hào môn thế gia có quyền thế nhất, nàng ta gả vào được; nàng ta muốn chỉnh chết tiểu thiếp, giết chết thai nhi, nàng cũng làm xong; nàng ta muốn cho mẹ chồng tuyệt tử vô hậu cũng thực hiện được. Hậu Uyển Vân nhìn chữ “hiếu” thật to kia, khóe miệng trào ra một chút chua sót. Mà chữ “hiếu” kia, tựa hồ đang không tiếng động trào phúng nàng ta, làm cho khắp cả người nàng ta phát lạnh.

Bất quá Thái Hậu ban cho, nàng ta không thể không nhận. Hậu Uyển Vân đứng dậy, quỳ lạy tạ ơn. Phương cô cô là người của Thái Hậu, mặc kệ Thái Hậu có biết chuyện tuyệt tử canh hay không, Hậu Uyển Vân vẫn diễn kịch cho tròn vai.

Huống hồ, nàng ta cảm thấy chính mình còn có cơ hội xoay người… Chỉ cần Cố Vãn Tình đã chết, hoặc là… Nếu lúc này nàng ta có thể hoài thai, vậy sẽ sống yên ổn ở Khương gia, có lẽ chỉ cần hoài thai, hết thảy cũng sẽ thay đổi! Cố Vãn Tình dù sao cũng chỉ là kế mẫu, còn không thể sinh dục. Nhưng mình là chính thất đại phòng do Thái Hậu ban hôn, không thể dễ dàng bị hưu. Chính mình nếu có nhi tử, thì đứa bé ấy là đích trưởng tôn Khương gia, tương lai sẽ kế thừa tước vị, thì mình cũng liền có chỗ dựa vào.

Vì thế nàng ta đứng dậy, trong suốt hành lễ, rất cung kính nói với Cố Vãn Tình: “Lúc trước thân mình mẫu thân không khoẻ, đều là do con dâu bóp vai đấm lưng cho mẫu thân, nay mẫu thân nhìn khí sắc không được tốt, vẫn là để cho con dâu đến hầu hạ mẫu thân đi.”

Nói xong, liền chủ động đi đứng phía sau Cố Vãn Tình, bóp vai cho nàng. Cố Vãn Tình cảm giác được một đôi tay chạm vào đầu vai của mình, xúc cảm đó liền giống như một con rắn trắng mịn, mềm nhũn, lạnh như băng, làm cho nàng cảm thấy ghê tởm, hận không thể cho nàng ta một cái tát cút ra xa. Nhưng nhìn nhìn Phương cô cô, lại nhìn nhìn Hậu Uyển Vân đó trương khuôn mặt cười thản nhiên, Cố Vãn Tình nhẫn nhịn xúc động của nàng. Dù sao, trên mặt mũi vẫn là được làm, tuy rằng nàng không tình nguyện.

Không thể không nói công phu Hậu Uyển Vân hầu hạ người là số một, bóp bả vai bóp rất thoải mái, vừa bóp bả vai, vừa mỉm cười mềm giọng nói chuyện cùng Cố Vãn Tình và Phương cô cô, nhìn thấy cảnh tượng này rất khoái lạc hoà thuận vui vẻ, một chút nhìn cũng không ra mẹ chồng nàng dâu đó là ngươi chết ta sống, là đối thủ một mất một còn. Trong đầu Cố Vãn Tình suy nghĩ: Hậu Uyển Vân làm như vậy, có ý gì sao? Các nàng đều chán ghét lẫn nhau đến thế, nhưng Hậu Uyển Vân vẫn ráng diễn kịch, diễn đến như thật. Chẳng lẽ nàng ta còn tính diễn trò trước mặt Phương cô cô, để nghịch chuyển hình tượng trước mặt Thái Hậu?

Có vài người, thật sự là trời sinh dối trá, cả đời giả nhân giả nghĩa, từ trong xương lộ ra hư tình giả ý, âm hồn không tiêu tan.

Hậu Uyển Vân cười tủm tỉm, gục đầu xuống, tại bên tai Cố Vãn Tình lặng lẽ thì thầm, làm ra dường như hai mẹ con đang thân mật khăng khít, nàng ta nói một câu: “Mẫu thân, Vân Nhi đoán ngài vẫn chưa hay biết gì đâu phải không? Phụ thân cùng Hoắc công tử chẳng lẽ không có nói cho ngài, ngài lần này bị thương ở bụng, đã không thể sinh dục.”

Ngươi không phải đắc ý sao? Ngươi không phải kiêu ngạo sao? Sinh con không được, ngươi có cái gì mà ngạo mạn! Ngay cả ngươi có phong hào Nhàn Nhã công chúa, nhưng ngươi có thể sinh nhi tử sao? Tức chết ngươi là tốt nhất!

Vốn đang cười, nháy mắt trên mặt Cố Vãn Tình cứng ngắc, gương mặt của nàng trong lúc nhất thời trở nên trắng bệch. Nàng chỉ biết là chính mình bị thương, liền ngay cả Hoắc Hi Thần đều nói cho nàng, thương thế của nàng khôi phục tốt lắm, đã không trở ngại. Cố Vãn Tình tuy rằng cũng hoài nghi qua chính mình bị thương ở bụng, có thể có di chứng gì hay không, nhưng liền ngay cả Hoắc Hi Thần cũng chưa nói, nàng cũng liền nghĩ đến không sao hết. Nhưng hôm nay, Hậu Uyển Vân nói như vậy…

Cố Vãn Tình quay đầu, nhìn nhìn mặt Hậu Uyển Vân. Nàng ta vẫn giả vờ bộ dáng dịu ngoan mỉm cười, nhưng từ biểu tình của Hậu Uyển Vân, Cố Vãn Tình nhìn hiểu được một sự kiện: nàng ta cũng không có nói dối.

Một cỗ ngọt tinh nảy lên ngực, áp không được mùi, dâng lên, một ngụm máu tươi từ trong miệng Cố Vãn Tình phun ra, nhiễm lên chăn gấm đang đắp trên người một mảnh đỏ sẫm.

“Ngươi, ngươi lặp lại lần nữa!” Ánh mắt Cố Vãn Tình trừng mắt nhìn Hậu Uyển Vân, gắt gao nắm lấy góc áo của nàng ta.

Hậu Uyển Vân làm như bị sợ hãi, vô tội mở to hai mắt, làm như xin giúp đỡ nhìn về phía Phương cô cô, mềm giọng nói: “Mẫu thân, Vân Nhi nói đã kêu người đi định chế vật liệu xây dựng phòng Lưu Ly, đang tìm một chỗ để xây phòng Lưu Ly, sẽ xây xong trước năm mới.”

“Không, không phải!” Cố Vãn Tình nghe thấy ba chữ ‘phòng Lưu Ly’, nhớ tới cái chết của mẫu thân, lại phun ra máu tiếp.

Hậu Uyển Vân lập tức khóc to, ôm lấy thân mình Cố Vãn Tình khóc lớn nói: “Mẫu thân, người đừng sốt ruột a, người dọa chết Vân Nhi! Đại phu, đại phu ông mau nhìn một cái, đây là có chuyện gì? Mẫu thân như thế nào đột nhiên hộc máu!”

Phương cô cô vừa thấy Cố Vãn Tình hộc máu, cũng sốt ruột lên. Bất quá bà dù sao cũng là lão nhân trong cung, xử sự trầm ổn, một bên kêu Lưu đại phu bắt mạch, một bên hô nha hoàn đi thỉnh Khương Hằng cùng Hoắc Hi Thần đến.

Phương cô cô tuy rằng không có nghe rõ ràng Hậu Uyển Vân nói cái gì với Cố Vãn Tình, nhưng bà cũng không phải dễ lừa gạt như vậy. Nếu là thường lui tới, bà còn tưởng rằng Hậu Uyển Vân một đứa bé ngoan, tự nhiên sẽ không suy nghĩ gì trên người nàng ta, nhưng là nay, nàng ta làm chuyện xấu xa này, Phương cô cô cũng biết một ít, tự nhiên sẽ không cho rằng Hậu Uyển Vân là tiểu bạch hoa vô hại. Hậu Uyển Vân càng biểu hiện hiếu thuận, lại càng làm cho Phương cô cô cảm thấy người này tâm cơ quá sâu, thật sự đáng sợ.

Vì thế Phương cô cô cầm trụ tay Hậu Uyển Vân, đem nàng ta kéo đến phía sau chính mình, bà ở giữa Hậu Uyển Vân cùng Cố Vãn Tình, để ngừa Hậu Uyển Vân lại làm ra chuyện gì.

Cố Vãn Tình ói ra mấy ngụm máu, thân mình nằm phịch ở trên tháp quý phi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nóc nhà. Chẳng lẽ nàng cả đời đều không thể có con sao? Nàng thật sự muốn sinh một đứa bé, sinh đứa bé của nàng cùng Khương Hằng. Đều không phải là vì nối dõi tông đường cái gì, nuôi con dưỡng già, nàng chính là muốn sinh nhi dục nữ cho trượng phu của nàng, thật giống như vô số thê tử bình thường vậy.

Chỉ là một tâm nguyện nho nhỏ đơn giản như vậy, chẳng lẽ đều không thể thực hiện?

Khi Khương Hằng vào phòng, nhìn thấy Cố Vãn Tình mặt xám như tro tàn.

Cố Vãn Tình là người rất quy củ, mặc dù thân mình có bệnh, vẫn sẽ đứng dậy nghênh đón Khương Hằng. Nhưng hôm nay bất đồng, nàng liền thẳng tắp nằm như thế, mặt hướng lên trời. Khương Hằng vừa thấy nàng như vậy, trong lòng có loại dự cảm điềm xấu. Lại vừa thấy Hậu Uyển Vân cũng ở trong phòng, lập tức liền chắc chắc, nhất định lại là Hậu Uyển Vân làm loạn cái gì!

Khương Hằng quăng một ánh mắt tức giận qua, làm cho Hậu Uyển Vân run rẩy toàn thân, nếu như ánh mắt có thể giết người, nàng ta đã bị vạn tiễn xuyên tâm.

“Vãn Tình, Vãn Tình, nàng làm sao?” Khương Hằng đi vào, mới nhìn thấy trên chăn của thê tử có vết máu.

Hoắc Hi Thần theo sát phía sau Khương Hằng, vào cửa, cau mày nhìn hết thảy. Ngũ quan của hắn rất nhanh nhạy, đã ngửi được mùi máu thản nhiên từ chỗ Cố Vãn Tình bay đến.

“Phu quân… Thiếp, thiếp có phải không thể sinh con được hay không?” Cố Vãn Tình chuyển mắt, thấy Khương Hằng, nước mắt lập tức như hạt châu, cầm tay áo Khương Hằng, khóc làm Khương Hằng đau tê tâm liệt phế.

Nghĩ cũng nghĩ ra được, nhất định là Hậu Uyển Vân nói cho nàng biết! Khương phủ từ trên xuống dưới hắn đều dặn qua, ai dám có cái lá gan nói lung tung kia! Phương cô cô là lão nhân trong cung, tự nhiên biết đúng mực. Chỉ có Hậu Uyển Vân, đồ độc phụ bụng dạ khó lường kia! Thân mình Cố Vãn Tình còn chưaa có khỏe đâu, sao có thể chịu được loại kích thích này!

Khí tràng toàn thân Khương Hằng nháy mắt liền thay đổi, Hậu Uyển Vân nhìn bóng dáng của hắn, đột nhiên cảm thấy âm trầm đáng sợ, bắt đầu có cảm giác sợ hãi.

“Vãn Tình, ai nói cho nàng? Đừng nghĩ nhiều, chúng ta cứ từ từ dưỡng thân mình, sẽ có con…” Khương Hằng cũng bất chấp có người ngoài ở đây, đem thê tử thương tâm muốn chết kéo vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng của nàng.

Hoắc Hi Thần thở dài, rồi đi qua, cầm cái khăn đặt lên cổ tay Cố Vãn Tình, chẩn mạch. Rồi sau đó lại đi đến bên người Hậu Uyển Vân, thình lình cầm cổ tay Hậu Uyển Vân.

Hậu Uyển Vân làm sao dự đoán được Hoắc Hi Thần cư nhiên lớn mật như vậy, trực tiếp cầm khăn bao cổ tay mình liền bắt mạch. Bất quá Hoắc Hi Thần rất tuấn lãng, Hậu Uyển Vân bị hắn nắm cổ tay, gương mặt đỏ như mây tía, chân đều mềm nhũn, nghĩ nghĩ, dù sao Hoắc công tử là một đại phu, trước mặt cha mẹ chồng bắt mạch cho nàng, còn cách khăn, hẳn là không có gì, cho nên vẫn luyến tiếc nên không hất tay hắn ra.

Bên kia mẹ chồng ác độc không thể sinh dục thương tâm muốn chết, bên này có thiếu niên quý tộc tuấn tú quan tâm tới thân thể mình, chủ động đến bắt mạch cho chính mình, so sánh xong, Hậu Uyển Vân nhất thời sinh ra cảm giác hạnh phúc về sự ưu việt.

Nhưng không đợi cảm giác hạnh phúc của nàng ta từ đỉnh đầu khuếch tán đến lòng bàn chân, Hoắc Hi Thần liền nới lỏng tay, nói với Cố Vãn Tình: “Vương phi, ngài có phải nghĩ sai rồi hay không? Xác thực có người không thể sinh dục, bất quá không phải ngài, là Hậu thị mà.”