Khương phủ.

Trời tờ mờ sáng, tiểu nha hoàn Bình Nhi bưng nước ấm, xốc lên rèm cửa thật dày vào phòng. Trong phòng đốt than sưởi ấm, dùng lư hương tơ vàng, một luồng hơi nóng đập vào mặt. Bình Nhi buông bồn nước, thổi phù phù vào bàn tay, đuổi đi giá lạnh bên ngoài.

“Cầm di nương, nên dậy thôi.” Bình Nhi đi đến bên giường, xốc màn trướng lên.

Cầm di nương còn buồn ngủ, mặt nhìn có chút phù thũng, dưới mắt một mảnh xanh đen, nhìn tiều tụy không ít.

“Ngài chậm một chút, để ý bụng.” Bình Nhi thật cẩn thận đỡ Cầm di nương ngồi xuống, nay Cầm di nương sắp lâm bồn, bụng lớn như trái dưa hấu (??? Trái dưa hấu chưng Tết cũng đâu có lớn lắm đâu???), thân mình thập phần nặng nề, khắp cả chân đều bị phù thũng, sáng sớm càng thũng lợi hại. (Lk: ko biết nàng nào từng mang thai mà bị phù thũng chưa, chứ ta là ta sợ chuyện đó dã man. Phù thũng khi mang thai do bào thai chèn ép một vài dây thần kinh trong bụng khiến máu ko lưu thông đc, lúc mấy tháng đầu thì bị táo bón do chèn ruột già, mấy tháng cuối thì bị phù tay chân, mỗi sáng ngủ dậy phải 5 phút sau ta mới bắt bầu hoạt động được từng ngón tay tê cứng, đau nhức do bị phù, hic…)

Bình Nhi hầu hạ Cầm di nương mặc xong quần áo, nhìn bộ dáng nàng tiều tụy, không khỏi than thở: “Đại phu nhân mới mấy ngày không ở nhà, đại thiếu phu nhân liền khắt khe ngài như vậy. Ngày xưa lúc đại phu nhân ở nhà, cũng thấy ngài hoài thai bất tiện, miễn ngài thỉnh an mỗi sáng. Nhưng hôm nay mới có ba ngày, đại thiếu phu nhân liền muốn sửa lại quy củ, trời chưa sáng đã kêu vài di nương đi trong phòng thỉnh an. Nô tỳ nhìn vài di nương khác đều giận mà không dám nói gì. Chính là khổ ngài, thân mình bất tiện như vậy, còn phải đi thỉnh an sáng sớm.”

Cầm di nương thở dài, ngày xưa đại phu nhân còn ở, chỉ cần đặc biệt dặn một tiếng, vài vị di nương liền đều sống thư thả thoải mái, tuy rằng nói bốn tỷ muội Cầm Kỳ Thư Họa cũng đều không phải là thân mật khăng khít, ngẫu nhiên nháo chút chuyện lục đục với nhau, nhưng đại khái cuộc sống coi như thoải mái.

Trước khi Cầm di nương nhập phủ, luôn nghe nói có vài quý nhân quý phủ không coi di nương là người, muốn đánh cứ đánh, muốn mắng liền mắng, một câu đắc tội chủ tử, bị bán đi, bị đánh chết đều là chuyện bình thường. Nhưng mấy người tỷ muội các nàng vào Khương phủ, đại phu nhân chưa bao giờ khắt khe các nàng, đại phu nhân cho các nàng thể diện, các nô tỳ phía dưới cũng không dám lỗ mãng, sống cũng rất thoải mái. Nhưng hôm nay một khi đại phu nhân mất, mới có mấy ngày, đã làm các nàng thấy ra bất đồng, trong đầu đều nhớ đến cái tốt của đại phu nhân.

“Ai, đại thiếu phu nhân là chủ tử, chúng ta chính là nô…” Cầm di nương thở dài, ngồi ở trước bàn trang điểm sai Bình Nhi chải đầu cho mình: “Ta cũng còn may mắn, đáng thương Họa nhi muội muội, đang còn trong tháng, hôm trước đã bị kêu đến đi thỉnh an. Họa nhi thân mình không tốt, khi sinh nở gặp không ít tội, trong tháng này vốn nên cẩn thận dưỡng. Nhưng mấy người chúng ta trời còn chưa sáng đã bị người trong phòng đại thiếu phu nhân kêu đi thỉnh an, ước chừng ở ngoài cửa đợi một canh giờ, bị gió lạnh thổi, Họa nhi muội muội mặt mũi trắng bệch, ôm vài cái lò sưởi tay vẫn còn thấy lạnh…”

*lò sưởi tay: bỏ than trong đó rồi dùng vỏ áo bao lại

Bình Nhi hung hăng thối một ngụm: “Phi, phu nhân vừa mất, đại thiếu phu nhân liền khắt khe các di nương như vậy, sau này sống ra sao đây? Cầm di nương, ngài cho dù là vì đứa nhỏ trong bụng, cũng phải sớm tính toán đi!”

Mày Cầm di nương che một mảnh mây đen mù sương, từ lúc lần trước náo loạn ra chuyện Họa di nương khó sinh, Cầm di nương cũng nghe được chút tiếng gió, việc này tám phần có liên quan tới đại thiếu phu nhân. Ngày xưa may mắn có đại phu nhân ở sau lưng chống, nhưng hôm nay đại phu nhân vừa mất… Cầm di nương cúi đầu sờ sờ bụng tròn xoe, thầm nghĩ cũng không biết đứa nhỏ này có bình an sinh ra hay không…

Ba ngày trước trong cung truyền tới tin tức, trước tiên là nói phu nhân gặp thích khách, bản thân bị trọng thương hôn mê bất tỉnh. Rồi sau đó lại có tin tức truyền đến, nói là một hồi đại hỏa, phu nhân cùng đại tiểu thư đã mất. Vương gia ba ngày đi vào cung, đến nay chưa về, đại công tử chạy hai đầu trong cung và nha môn, cũng không để ý mấy chuyện trong hậu trạch. Nay trong nhà, Hậu Uyển Vân lớn nhất, nàng muốn bắt niết các di nương, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.

Ngày hôm sau phu nhân vừa xảy ra chuyện, sáng sớm nàng ta liền phái người đi gọi các phòng di nương đến thỉnh an, đầu tiên là đem mọi người hong một canh giờ trong gió lạnh, rồi sau đó lại bảo đi vào, quỳ quỳ, thỉnh an, làm đủ đại lễ, một chút không để ý Họa di nương còn chưa có sang tháng, Cầm di nương sắp lâm bồn.

“Ai… Nói này đó có ích lợi gì đâu?” Cầm di nương thở dài một hơi, ăn điểm tâm Bình Nhi bưng tới: “Sau này chúng ta đều phải tuân lệnh của đại thiếu phu nhân, nhưng là càng ngày càng khổ sở! Ai, nếu là phu nhân còn sống, vậy là tốt rồi.”

“Đúng vậy, nếu là phu nhân còn sống, vậy là tốt rồi.”Bình Nhi nhanh chóng nói.

Bình Nhi hầu hạ Cầm di nương dùng đồ ăn sáng, cầm kiện áo choàng lông chim thật dày khoác cho nàng, đỡ nàng, hai người ra viện, đi tới viện của Hậu Uyển Vân.

Thời điểm đi đến trong viện Hậu Uyển Vân, trên bầu trời chiếu xuống một tia ánh sáng. Nha hoàn Tích Đông của Hậu Uyển Vân đang đứng ngày cửa, trong tay ôm cái ống bao lông thỏ, ánh mắt miết Cầm di nương, lộ ra khinh thường, nói: “Đại thiếu phu nhân vừa tỉnh, còn chưa rửa mặt chải đầu thỏa đáng, ngươi trước tiên ở chỗ này chờ, một hồi xong rồi đến gọi ngươi.”

Trong lòng Bình Nhi vạn phần nghẹn khuất, Tích Đông nha hoàn này, thật sự là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngay cả di nương đều dám khi dễ. Nhưng nay phong thuỷ phiên chuyển, Tích Đông người ta nhưng là nha hoàn trong phòng chính thất, Bình Nhi là nha hoàn của di nương, quả quyết là không thể trêu vào nàng ta. Nhưng nhìn cái bụng to của Cầm di nương, còn phải đứng ở trong gió lạnh, Bình Nhi thật sự là không đành lòng, tiến lên một bước lấy lòng cười nói: “Tích Đông tỷ tỷ, ngài xem Cầm di nương chúng ta cái bụng rất to, đứng chỗ này rất bất tiện, không bằng ta dẫn Cầm di nương đi thiên thính chờ, chờ đại thiếu phu nhân thu thập thỏa đáng, chúng ta lập tức sẽ thỉnh an.”

Tích Đông thổi phù một tiếng bật cười, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào chóp mũi Cầm di nương, nói: “Bất quá là một di nương hạ lưu, nghĩ đến chính mình rất quý giá sao? Chẳng lẽ còn cho mình là chủ tử? Đừng cho ngươi thể diện không biết xấu hổ, bất quá là một tiện tỳ, kêu ngươi chờ một lát còn ủy khuất ngươi? Người khác chờ, ngươi sẽ chờ không được? Không phải là hoài thai sao, đáng tiếc bụng quá kém cỏi, bên trong là một đứa con gái, sinh ra được cũng chiếm không được chỗ tốt.”

“Ngươi!” Bình Nhi tức giận cả người phát run, Cầm di nương tuy rằng là một thiếp thất, nhưng thường ngày trong Khương gia cũng là nửa chủ tử của nàng ta, nay liền ngay cả một nha hoàn cũng dám chỉ vào mũi mắng!

“Bình Nhi, quên đi, ngay tại này chờ xem.” Cầm di nương thở dài, nay không có phu nhân che chở, nàng phải tính toán vì chính mình cùng đứa nhỏ. Nếu là đứa nhỏ này may mắn có thể bình an sinh ra, sau này còn phải hầu hạ mẹ cả, Cầm di nương không nghĩ cùng Hậu Uyển Vân nháo cương lên, miễn cho tương lai làm cho đứa nhỏ đi theo nàng chịu khổ.

“Tích Đông muội muội, chúng ta đều là từ một trong viện đi ra ngoài, đều là tỷ muội, phải hòa khí mới tốt.” Cầm di nương cười đi qua, từ trên tay cởi ra một vòng tay vào nhét vào trong tay Tích Đông, nói: “Bình Nhi nha đầu đó không biết nói chuyện, đắc tội muội muội, ta thay nàng bồi cái không phải, sau này còn muốn dựa vào muội muội chiếu cố đó.”

Tích Đông cầm vòng tay suy nghĩ, trên mặt cuối cùng mang theo chút khí sắc tốt, nói: “Tính ngươi là người hiểu biết, hừ. Thiên thính đang quét tước, vào không được, ngươi nếu là không muốn đứng chờ, liền qua phòng củi bên kia đi.”

“Đa tạ Tích Đông muội muội.” Cầm di nương ôm bụng, hướng Tích Đông gật gật đầu, cầm tay Bình Nhi đang tức giận đi phòng củi. Phòng củi hở tứ phía, bất quá tốt xấu vẫn chắn được gió, còn có cái bàn có thể ngồi nghỉ ngơi một chút. Cầm di nương biết thiên thính đang quét tước là cái gì, bất quá là nói vậy thôi, Hậu Uyển Vân đang muốn lập uy, nên làm khó các nàng.

Cầm di nương thở dài, khi phu nhân còn sống, nhìn Hậu Uyển Vân cũng không phải cái dạng người như hiện tại này. Khi đó nàng ta đối với vài di nương cũng coi như hiền lành, nhưng hôm nay một khi phu nhân đè nặng Hậu Uyển Vân đã mất, nàng ta liền lập tức thay đổi sắc mặt. Như vậy xem ra, sự hiền lành ngày xưa của nàng ta, cũng đều là giả vờ, một khi không có người kiềm chế nàng ta, bản tính của nàng ta liền bại lộ không thể nghi ngờ.

Cầm di nương ngồi chờ một hồi, Họa di nương cũng đến đây. Họa di nương thân mình nhìn thập phần suy yếu, được hai nha hoàn nâng lại đây, thời tiết mới đầu mùa đông, liền mặc kín mít, nhưng dù vậy, mặt cũng trắng như giấy.

“Bình Nhi, đi, đem này cái đưa cho Tích Đông, kêu Họa di nương cũng lại đây ngồi đi, nơi này tuy rằng không là chỗ tốt lành gì, nhưng vẫn tốt hơn so với đứng bên ngoài.” Cầm di nương lại cởi ra vòng ngọc bên tay kia đưa cho Bình Nhi. Bình Nhi cau mày, lên tiếng vâng, đi ra ngoài chuẩn bị một phen, đem Họa di nương thỉnh tiến vào.

Đi vào vừa, mới nhìn đến thần sắc có bệnh của Họa di nương.

“Họa nhi muội muội.” Cầm di nương nhìn nàng như vậy, có chút đau lòng, cầm tay nàng, chỉ cảm thấy hai tay nàng đều lạnh như băng, nhanh chóng dùng hai tay làm ấm cho nàng.

“Cầm nhi tỷ tỷ…” Trên mặt Họa di nương đều là mây đen, ngẩng đầu nhìn Cầm di nương.

Hai người các nàng ban đầu là được sủng ái nhất trong đại phòng, nhưng nay, đều rơi vào tình thế như thế. Cầm di nương cùng Họa di nương mặc dù có chút hiềm khích, bất quá lúc này hai người đồng bệnh tương liên, không khỏi đều nhìn đối phương thở dài.

“Nếu là phu nhân còn sống, thì tốt rồi.” Họa di nương mở miệng, từ từ nói, khóe mắt mang theo nước mắt.

Lại một lát sau, Kỳ di nương cùng Thư di nương cũng đến đây, Sắc Vi cũng ôm nữ nhi đến viện này. Mấy người phụ nhân tụ trong phòng củi nhỏ hẹp một người một người sầu.

Trẻ con sợ lạnh, Sắc Vi ôm Tiểu Âm Âm, mặc cho bé kín mít không kẽ hở. Tiểu Âm Âm nửa mơ nửa tỉnh, bị bế đi ra, nay còn không có hoàn toàn mở mắt, mơ mơ màng màng tựa vào trong lòng Sắc Vi.

Vài người ở phòng củi chờ, đợi tới hơn một canh giờ, bên ngoài còn không có động tĩnh. Bình Nhi ra đi tìm hiểu một phen, trở về nói đại thiếu phu nhân đang dùng đồ ăn sáng, làm cho mọi người lại chờ một lát.

“Nàng khen ngược, ung dung dùng đồ ăn sáng, nhượng chúng ta tại đây khổ chờ!” Kỳ di nương tức giận bất bình, nàng đã sớm ngứa mắt nhìn Hậu Uyển Vân diễn xuất.

“Ai, quên đi quên đi, tỷ tỷ đừng nói nữa, để người nghe thấy được thì nguy rồi.” Thư di nương khuyên giải nói.

Tích Đông dựa vào cửa cắn hạt dưa, trong lòng ước đoán vài cái vòng tay mới vừa rồi thu, trong đầu rất khoái trá. Ban đầu chủ tử của mình bị đại phu nhân gắt gao đè nặng, khắp nơi nhằm vào, vốn tưởng rằng chủ tử nhà mình không lật người được, nhưng là ai biết đại phu nhân đột nhiên đã chết. Chủ tử lật người được, sau này chính mình sống cũng tốt hơn.

Tích Đông nhả vỏ hạt dưa ra, đánh giá canh giờ không sai biệt lắm, phủi phủi xiêm y, vào trong phòng Hậu Uyển Vân.

Hậu Uyển Vân đang ngồi ở trước bàn, không nhanh không chậm dùng đồ ăn sáng, thấy Tích Đông vào, mí mắt hơi hơi nâng nâng, nói: “Làm sao vậy?”

Nay nhà mẹ đẻ đắc thế, mẹ chồng đã mất, Hậu Uyển Vân hãnh diện, chỉ cảm thấy lưng đều thẳng tắp, nói chuyện không khỏi dẫn theo vài phần ngạo khí, bạch liên hoa mềm mại ban đầu đó hoàn toàn không thấy.

“Hồi chủ tử, vài di nương đó đã ở bên ngoài chờ hơn một canh giờ, ngài xem khi nào thì kêu các nàng tiến vào?”Tích Đông thật cẩn thận hỏi.

“A.” Hậu Uyển Vân lên tiếng, nói: “Bất quá mới chờ một canh giờ, lúc ta hầu hạ mẹ chồng, cũng không chỉ là một canh giờ. Đều là vài di nương, không nên yếu ớt như vậy, kêu các nàng tiếp tục chờ, ta cũng chưa ăn sáng xong đâu, nhiều người nhìn phiền lòng, ăn không vô.”

“Vâng, nô tỳ đã biết.”

Hậu Uyển Vân vẫn im lặng nhàn nhã hưởng dụng đồ ăn sáng. Trong đầu vui vẻ, mẹ chồng ác độc rốt cục đã chết, thật sự là ông trời mở mắt! Nay Khương gia không có chủ mẫu, tự nhiên nàng ta là dâu trưởng đương gia! Vừa nghĩ đến phủ Bình Thân vương sắp rơi vào tay mình, Hậu Uyển Vân liền ức chế hưng phấn không được. Tuy rằng không có không gian tùy thân, Nguyên Bảo cũng không biết tung tích, nhưng nàng ta lại được vương phủ!

Khương gia trăm năm thế gia, gia lớn nghiệp lớn, dệt tạo phường trên tay chính mình so sánh với cùng gia sản Khương gia, quả thực chính là không đáng nhắc tới. Nay núi vàng núi bạc này sắp rơi vào trong túi tiền Hậu Uyển Vân, sao kêu nàng ta không hưng phấn, sao kêu nàng ta không như ý được?

Còn vài di nương chướng mắt đó, nay các nàng chết sống đều niết tại trên tay của ngươi, còn không phải làm cho các nàng sống thì sống, làm cho các nàng chết thì chết! Còn có vài dã loại do các nàng sinh, đều phải xem tâm tình Hậu Uyển Vân nàng ta mà sống.

Dùng xong đồ ăn sáng, gọi người dọn bàn, Hậu Uyển Vân mới sai Tích Đông đi gọi vài di nương tiến vào.

Mọi người đã sớm ở bên ngoài bị đông lạnh, từng bước từng bước lạnh run tiến vào, sắc mặt cũng không tốt. Tiểu Âm Âm mơ mơ màng màng chui vào trong lòng Sắc Vi run run, Sắc Vi làm nương nhìn thấy một trận đau lòng, nếu không phải đại thiếu phu nhân muốn dẫn Tiểu Âm Âm đến, nàng mới luyến tiếc đem nữ nhi bảo bối mang đi ra.

Mọi người quỳ xuống, thỉnh an Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Vân ngồi ngay ngắn ở chủ vị, nhàn nhã uống trà, ước chừng qua một chén trà nhỏ, đợi cho nước trà trong tay đều lạnh, kêu Tích Đông đến thay đổi một ly, mới nâng giương mắt, nói: “Đều đứng lên đi.”

Vài vị di nương đều quỳ đến nỗi run lên, đặc biệt Cầm di nương, thân mình rất nặng, chính mình vất vả dậy vài lần, đều không đứng dậy nổi. Bình Nhi ở bên nhìn sốt ruột, bước lên phía trước đi muốn nâng Cầm di nương dậy. Hậu Uyển Vân chỉ vào Bình Nhi nói: “Ngươi tiến lên đây là muốn làm cái gì? Chủ tử còn không có lên tiếng, ngươi tự chủ trương sao?”

Thân mình Bình Nhi đông cứng, Cầm di nương quay đầu nhìn Bình Nhi, ý bảo nàng không cần lại đây, rồi sau đó sốt ruột chống dậy, đỡ một bên ghế dựa, run run rẩy rẩy muốn đứng lên. Một bên Thư di nương thấy khó chịu, đi qua nâng nàng dậy.

Hậu Uyển Vân mắt lạnh nhìn các nàng, khóe miệng tràn ra một chút cười lạnh, nói: “Nhìn các ngươi tỷ muội tình thâm, thật vô cùng tốt. Khương gia chúng ta từ trên xuống dưới đều một lòng, cùng hòa thuận, là tốt nhất.”

“Vâng, đại thiếu phu nhân giáo huấn phải, chúng nô tỳ đã biết.”Mấy người cùng trả lời.

Hậu Uyển Vân hướng Tích Đông cho một ánh mắt, Tích Đông lấy một xấp kinh thư từ trên án thư bên cạnh đưa đến, đặt ở trên bàn bên cạnh Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Vân cầm lấy một quyển kinh thư lật vài cái, vẻ mặt giả vờ đau thương kịch liệt, nói: “Mẫu thân liền đi như vậy, ta làm con dâu trong lòng vạn phần bi thống, đã nhiều ngày niệm kinh Phật cho mẫu thân. Ngày xưa phu nhân đều đối đãi các ngươi không tệ, các ngươi cũng phải tri ân báo đáp, không thể làm người vong ân phụ nghĩa. Nay các ngươi mỗi người cũng đều đến tụng kinh phật cho phu nhân, làm tròn hiếu đạo.”

Dứt lời, Tích Đông đem kinh Phật phân phát cho mấy người. Vài vị di nương mỗi người cầm ba bản kinh Phật, hai mặt nhìn nhau.

Hậu Uyển Vân nhắm nửa mắt lại, nói: “Các ngươi đều đi thiên thính, một người sao ba bản kinh Phật. Trong lúc này cấm ăn cấm uống, làm thành tâm. Đều đi xuống đi, ta muốn niệm kinh cho mẫu thân.”

Đây là muốn sửa trị chính mình, nhưng vài vị di nương đều giận mà không dám nói gì, đành phải phúc thân hành lễ, rồi sau đó đi đến thiên thính.

Sắc Vi ôm Tiểu Âm Âm ra cửa cuối cùng, vừa đi tới cửa, chợt nghe Hậu Uyển Vân gọi lại Sắc Vi: “Sắc Vi a, ngươi trước dừng bước, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.”

Trong lòng Sắc Vi lộp bộp một tiếng, dừng chân lại, rất cung kính quỳ xuống. Chỉ nghe Hậu Uyển Vân nói: “Sắc Vi à, ta thấy Tiểu Âm Âm chúng ta rất đáng yêu, ta thương con bé như nữ nhi ruột của mình. Ta suy nghĩ rồi, muốn đem Tiểu Âm Âm nhận vào trong viện của ta dưỡng, muốn cùng ngươi thương lượng.”

Sắc Vi lập tức liền sợ hãi. Tiểu Âm Âm là đầu quả tim của nàng, như thế nào bỏ được đưa đi trong viện Hậu Uyển Vân! Nếu Hậu Uyển Vân là chủ mẫu rộng lượng lương thiện cũng liền thôi, nhưng nàng ta tâm như rắn rết, Tiểu Âm Âm nếu là ở trong tay nàng ta, làm sao còn có đường sống!

Sắc Vi nhanh chóng dập đầu thùng thùng, nói: “Hồi đại thiếu phu nhân, Âm Âm tuổi còn nhỏ, nô tỳ sợ con bé không hiểu chuyện, chọc ngài không vui. Ngài nếu thích Âm Âm, nô tỳ sẽ kêu con bé thường đến hầu hạ ngài.”

Hậu Uyển Vân khẽ hừ một tiếng, từ từ nói: “Lần trước việc Họa di nương khó sinh, điều tra thật không minh bạch. Sắc Vi à, hiềm nghi của ngươi còn chưa tẩy thoát đâu… Tiểu Âm Âm đi theo ngươi – một người nương bị hiềm nghi có tội, sợ không phải chuyện tốt gì.”

Ta với ngươi cùng so xem mạng ai cứng hơn! Sắc Vi hận không thể đem những lời này đá vào trên mặt Hậu Uyển Vân, nhưng là nàng không dám. Nàng chỉ có thể nén giận.

Hậu Uyển Vân nhìn bộ dáng kinh ngạc của Sắc Vi, tâm tình phá lệ khoái trá, cầm móng tay đùa nghịch, nói: “Ngươi muốn đem Tiểu Âm Âm giữ ở bên người, cũng không phải là không thể được, chẳng qua nếu là sau này vạn nhất lại tra ra chuyện Họa di nương khó sinh… Ngươi phải như thế nào giải thích huân hương đào ra từ trong viện của ngươi.”

Sắc Vi sửng sốt một chút, chuyện Họa di nương khó sinh là ai làm, Sắc Vi cũng đoán được chín phần: không phải là Hậu Uyển Vân đồ độc phụ phát rồ này sao? Nay nàng ta nói như vậy, ý nàng là sao? Đầu óc Sắc Vi nhanh chóng chuyển động, bỗng nhiên linh quang chợt lóe: chẳng lẽ, nàng ta lấy Tiểu Âm Âm áp chế, làm cho chính mình tại thời điểm tất yếu đi ra gánh tội thay?

Nếu nhận tội này, nhưng là tội hại mạng người. Nhưng nếu là không nhận… Sắc Vi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi đang ngủ say trong lòng, nếu không đáp ứng Hậu Uyển Vân, chỉ sợ nàng sẽ gây bất lợi với Tiểu Âm Âm!

Vì thế Sắc Vi cân nhắc một phen, cắn răng một cái, nói: “Nô tỳ vì Âm Âm, nô tỳ cái gì đều nguyện ý làm!”

Hậu Uyển Vân cười cười, nàng muốn chính là câu này của Sắc Vi. Nàng biết uy hiếp của Sắc Vi là nữ nhi của nàng, nay dùng nàng ta dùng nữ nhi làm áp chế, không sợ nàng không nghe lời.

“Ngươi là người thông minh. Tiểu Âm Âm cũng là nữ nhi của ta, gọi ta một tiếng mẫu thân, ta sẽ không bạc đãi con bé.” Hậu Uyển Vân cười tủm tỉm hướng Sắc Vi vẫy vẫy tay, nói: “Được rồi, ngươi đi xuống đi, trở về chăm đứa nhỏ, không cần sao kinh Phật.”

Cả người Sắc Vi đều là mồ hôi lạnh, ôm Tiểu Âm Âm dập đầu lạy ba cái, vội vã ly khai. Lúc xuất viện, quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy cửa phòng Hậu Uyển Vân tối om, giống như cái động yêu ma quỷ quái ở, muốn sống nuốt người sống. Sắc Vi ôm chặt nữ nhi, nhanh chóng bước nhanh ly khai.

Ba bản kinh Phật cũng không phải dễ chép như vậy, bốn di nương Cầm Kỳ Thư Họa đói bụng, chép từ sáng sớm đến buổi chiều. Thư di nương và Kỳ di nương còn may, dù sao hai người thân mình khỏe mạnh, cũng còn miễn cưỡng chịu đựng được. Chỉ khổ Cầm di nương cùng Họa di nương, hai người mồ hôi lạnh cả đầu, mắt nhìn cũng sắp ngất xỉu.

Bình Nhi gấp gáp, đau khổ cầu xin Tích Đông, lại đưa không ít bạc, nhưng Tích Đông liền lỗ mũi hướng lên trời một câu: “Đây là ý tứ của đại thiếu phu nhân, ta một nô tỳ không làm chủ được! Các ngươi nếu muốn nghỉ ngơi, chép xong kinh Phật không phải là được sao? Chính mình nhàn hạ, còn lề mề, còn trách ai? Chẳng lẽ các ngươi không nghĩ tẫn hiếu vì phu nhân?”

Tích Đông ném những lời này rồi bước đi, Bình Nhi tức giận đặt mông ngồi dưới đất, ô ô khóc lên. Nàng không biết chữ, bằng không thực hận không thể thay vài di nương sao chép kinh văn. Nay trong phủ đại phu nhân vừa mất, đại tiểu thư cũng mất, Vương gia không ở, đại công tử không ở, liền ngay cả đại nha hoàn Bích La Bích Viện bên người Vương gia cũng ra phủ hỗ trợ đại công tử, trưởng bối liền thừa chi thứ hai phu nhân Tiền thị. Nhưng xưa nay Tiền thị cùng đại công tử không hợp tính, vẫn thờ ơ lạnh nhạt, rất ít lui tới, càng đừng nói nhúng tay chuyện đại thiếu phu nhân quản tiểu thiếp. Nay Khương gia này, ngay cả một người có thể làm chủ cứu người đều không có.

Trong phòng, Tích Xuân vẫn ngồi ở bên cửa sổ nhìn động tĩnh bên này, nay nàng cũng ngồi không yên. Tích Xuân tranh thủ thời gian rời Khương phủ, đi gặp Hậu Thụy Phong, rồi sau đó lại trở về, đã nhiều ngày sau khi Uyển Vân sở tác sở vi nàng cũng xem ở trong mắt. Tích Xuân là người mang võ nghệ, từ sau khi nàng gặp Hậu Thụy Phong, nàng liền phát hiện chỗ tối gần viện của Hậu Uyển Vân trong Khương phủ, xuất hiện hai nữ tử võ công cực cao, tám phần là thám tử Hậu Thụy Phong phái tới, tìm hiểu sinh hoạt thường ngày của Hậu Uyển Vân. Nếu không có gì xảy ra, chuyện hôm nay phát sinh trong phòng Hậu Uyển Vân, rất nhanh sẽ một năm một mười rơi vào trong lỗ tai Hậu Thụy Phong.

Bất quá mắt nhìn sắc mặt hai vị di nương đó, Tích Xuân cảm thấy, chỉ sợ là sắp tai nạn chết người. Tích Xuân tính toán một phen, nay trong phủ này duy nhất có thể trông cậy vào, chỉ có một người —— Cẩm Yên cô nương. Tích Xuân thấy Cẩm Yên là che chở Hậu Uyển Vân, nhưng nàng càng thấy được, Cẩm Yên là cô nương tâm địa chính trực, nàng sẽ không bàng quan đứng nhìn ngồi yên không để ý đến. Tuy không biết Cẩm Yên có cứu vài di nương đó được hay không, nhưng tóm lại nàng là hi vọng cuối cùng.

Tích Xuân nhìn xem ngoài phòng, thừa dịp không người chú ý mình, bước nhanh ra khỏi viện.

Qua thời gian một nén nhang, một nữ tử dáng người mạn diệu tuyệt mỹ bước nhanh vội vàng tiến vào viện của Hậu Uyển Vân, phía sau nàng đi theo hai nha hoàn, còn có Lưu đại phu trong phủ. Nàng cũng không trực tiếp đi vào phòng Hậu Uyển Vân, mà là lập tức đến thiên thính.

Trong thiên thính ngay cả vài bồn than cũng chưa đốt, lạnh như vết nứt. Tích Đông lại cố ý mở cửa sổ ra, nói là tán mùi mực, nay gió lạnh thổi qua, lạnh như dao nhỏ cứa vào một phen. Vài di nương nũng nịu sắc mặt đều kém cực kỳ.

Cẩm Yên vào phòng, xem tình cảnh này, mày liền nhíu lại, nói: “Đều đừng chép nữa!”. Nhanh chóng phân phó nha hoàn thủ hạ nói: “Nhanh đi đem cửa phòng đều khép lại, đi lấy chậu than đến đây! Lại đi hầm nóng canh gừng, làm mấy chén mì nóng đến đây!”

Vài di nương nhìn thấy Cẩm Yên, đều như thấy cứu binh tới. Nhưng là trong đầu đều ẩn ẩn lo lắng: tuy rằng vị Cẩm Yên cô nương này không có bất luận danh phận gì, trong thường ngày rất được Vương gia sủng ái, nhưng nàng dù sao không có thân phận, nàng đến, có thể nói được sao? Nếu nàng chọc Hậu Uyển Vân mất hứng, sau này Hậu Uyển Vân đem cơn tức phát tiết trên người vài di nương, các nàng còn không phải chịu không nổi?

Cẩm Yên gọi người đóng cửa sổ, nhóm lửa bồn than sưởi ấm. Phiên động tĩnh này kinh động Hậu Uyển Vân.

Hậu Uyển Vân ở trong phòng bên kia vừa nghe nói Cẩm Yên đến đây, gần đây liền tự chủ trương không cho các di nương chép kinh văn. Không khỏi bốc hỏa lên: ngươi tính là cái gì vậy? Chẳng lẽ nghĩ từng thay chính mình nói qua vài câu, sẽ đạp trên mũi mặt, cũng không nhìn một cái chính mình là thân phận gì sao?

“Đi, đi qua nhìn một cái!”Hậu Uyển Vân cọ đứng lên, mang theo Tích Đông, hùng hổ đi thiên thính.

“A, ta tưởng là ai đâu, thì ra là Cẩm Yên cô nương.” Hậu Uyển Vân âm dương quái khí nhìn Cẩm Yên: “Không biết Cẩm Yên cô nương đến viện của ta có chuyện gì sao? A, còn làm tự chủ trương này nọ, làm như nơi này là viện của ngươi sao?”

Cẩm Yên bị bộ dáng này của Hậu Uyển Vân sợ ngây người. Trong thường ngày Hậu Uyển Vân đều là dịu dàng hiền thục, thậm chí có chút rụt rè, chọc người trìu mến. Nay nàng ta kỳ quái khí diễm kiêu ngạo, Cẩm Yên nhất thời liền nhíu mày: thì ra đại ca nói không sai, Hậu Uyển Vân thực không phải là người lương thiện gì!

Tuy Hậu Uyển Vân không biết Cẩm Yên là thứ muội của Khương Hằng, nhưng Cẩm Yên dù sao cũng là thứ muội của Khương Hằng, là trưởng bối của Hậu Uyển Vân, nay đối với Hậu Uyển Vân, tự nhiên liền mang theo khí thế trưởng bối đối với tiểu bối.

“Ta muốn hỏi một chút, đại thiếu phu nhân đang làm cái gì, là muốn nháo tai nạn chết người sao?” Cẩm Yên lạnh lùng đem một quyển kinh thư ném xuống đất, trong thường ngày Khương Hằng sủng ái nàng, tuy nàng có hàm dưỡng tốt, nhưng khi tức giận, cũng là không nhỏ.

“Ta nháo tai nạn chết người? Bất quá là sao chép mấy bản kinh thư cho mẫu thân thôi, đó nhưng là hiếu đạo, còn nhấc lên mệnh người nào? Cẩm Yên cô nương quá nghiêm trọng đi, tội danh này, nhưng ta tha thứ không nổi.” Hậu Uyển Vân cười lạnh nhìn Cẩm Yên, trong mắt mang theo khinh thường, nói: “Như thế nào, mẫu thân vừa mới mất, Cẩm Yên cô nương liền ngồi không yên rồi? Chỉ sợ trong đầu rất vui vẻ phải không, không chừng tính toán làm thế nào câu dẫn phụ thân, làm cho phụ thân cho ngươi danh phận hả?”

Khương Hằng cùng Cẩm Yên là huynh muội ruột, nay bị Hậu Uyển Vân vừa nói như vậy, sắc mặt Cẩm Yên khó coi cực kỳ, trách cứ nói: “Đừng vội nói năng bậy bạ!”

Hậu Uyển Vân cười ha ha, chỉ vào mặt Cẩm Yên nói: “Ta nói năng bậy bạ? Là ngươi có tật giật mình mới đúng! Mẫu thân vừa qua đời, xem ngươi sốt ruột chưa kìa, tay đều duỗi đến trong viện ta, đây là chưa gì đã nóng ruột muốn bài ra bộ dáng chủ mẫu đương gia! Phi, đừng si tâm vọng tưởng, cả ngày ba ba bám phụ thân, hầu hạ phía sau mông, nhưng phụ thân liền không thèm nhìn ngươi. Ngươi nhìn lại ngươi đi, đều hầu hạ đã bao nhiêu năm, có danh phận gì? Nếu là phụ thân muốn cho ngươi danh phận, đã sớm cho, cho dù mẫu thân mất, cũng không tới phiên đồ tiện tỳ nhà ngươi làm đương gia! Ta coi trên mặt ngươi đều là vị phong trần, vừa thấy chính là hồ ly rối loạn, tám phần là đồ đĩ đi ra từ trong kỹ viện, thân mình của ngươi không biết bị bao nhiêu đàn ông chạm qua, còn si tâm vọng tưởng bám vào phụ thân, ngươi liền chết tâm đi! Ta nếu là ngươi, đồ đĩ ngủ với cả ngàn người, ai cũng có thể làm chồng, ta đã sớm tìm sông nhảy xuống, không mặt mũi sống ở trên đời này!”

Hậu Uyển Vân nói một phen chọc trúng chỗ đau của Cẩm Yên, nàng tức giận cả người phát run, nói không ra lời. Mọi người ở đây cũng đều dọa ngây người, không nghĩ tới phu nhân nhìn dịu dàng hiền thục thế nhưng nói ra lời nói thô tục không chịu nổi như vậy!

Bất quá Hậu Uyển Vân cũng không sợ các nàng nghe thấy, nay nàng ta là chủ tử, các nàng là nô tỳ, nàng ta sợ ai? Nàng liền làm như là Cố Vãn Tình trước đây, nàng ta lớn nhất, nàng ta làm chủ!

Hậu Uyển Vân đắc ý dào dạt nhìn sắc mặt Cẩm Yên, trong lòng sảng khoái đến cực điểm. Nàng ta ở Khương gia bị mẹ chồng ác độc đó làm cho phải nuốt bao nhiêu ác khí, sau này nàng ta muốn đem những ác khí nàng ta phải chịu đều đổ vào trên người tiện tỳ đó!

Thiên thính trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ, Hậu Uyển Vân nhìn bộ dáng mọi người sợ hãi rụt rè, hưởng thụ khoái cảm xoay người làm chủ. Nhưng nàng ta đắc ý vênh váo, thế nhưng không hay biết, không khí trong thiên thính không biết từ khi nào thay đổi hương vị.

“Ngươi vừa mới nói cái gì?” Giọng nói Khương Hằng trầm thấp, mang theo áp lực tức giận, từ sau lưng Hậu Uyển Vân bay tới.

Tươi cười trên mặt Hậu Uyển Vân cứng lại, cảm thấy cổ có chút cứng ngắc. Nàng ta không biết Khương Hằng vào từ khi nào, cũng không biết hắn đã nghe được bao nhiêu.

Hậu Uyển Vân nhất thời cảm thấy da đầu run lên, ngạnh cổ xoay người, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, thân mình lạnh run, mang theo khóc nức nở, nhu nhược khóc kể nói: “Hồi phụ thân, con dâu cùng các di nương sao chép kinh thư tẫn hiếu cho mẫu thân, nguyện mẫu thân một đường đi thuận lợi, sớm tới thế giới cực lạc. Nhưng Cẩm Yên cô nương lại vô cớ ngăn trở, còn nhục mạ mẫu thân, con dâu nhất thời tức giận, liền cùng nàng ầm ỹ.”

Thật đúng là ác nhân cáo trạng trước! Cẩm Yên hận không thể nhổ nước miếng vào mặt nàng ta, lòng nghĩ chính mình thật sự là có mắt như mù, thế nhưng che chở độc phụ tâm địa rắn rết này!

“Sớm tới thế giới cực lạc cái gì, ta còn chưa có chết đâu, ngươi liền ba ba ngóng trông ta nhắm mắt như vậy?” Giọng nói Cố Vãn Tình xa xôi từ ngoài cửa truyền đến, Hậu Uyển Vân giật mình ngẩng đầu, thấy Khương Huệ Như nâng Cố Vãn Tình đi vào.

Cố Vãn Tình vừa vào cửa, thấy các di nương quỳ một phòng, mặt trắng như giấy, tâm liền trầm xuống: mình chỉ đi có ba ngày, nàng ta liền tính đem vài di nương cùng đứa nhỏ chưa xuất thế đều giết chết sao?

“Mẫu, mẫu thân? Người, người không chết?” Hậu Uyển Vân quả thực không thể tin được hai mắt của mình! Không phải nói tràng đại hỏa đó cháy rất lớn sao, nàng ta không chạy ra khỏi đám cháy, bị cháy ngay cả bụi cũng không thừa sao? Nay làm sao có thể khỏe mạnh xuất hiện ở trong này?

“Hừ, ta đương nhiên không chết, ngươi chết, ta đều sẽ không chết!” Cố Vãn Tình không chút khách khí, nhìn Hậu Uyển Vân, nói: “Ngươi không phải nguyện ý tẫn hiếu sao? Vậy ngươi phải đi tẫn hiếu đàng hoàng! Thúy Liên, mang các chậu than trong phòng đều đem xuống, trong thùng tắm đổ toàn nước lạnh, hầu hạ đại thiếu phu nhân tắm rửa thay tố y, tắm rửa phải thành tâm, ngâm đủ ba canh giờ mới được, thời gian một nén nhang cũng không thể thiếu! Rồi sau đó để cho đại thiếu phu nhân đi phật đường quỳ chép kinh văn, không ăn không uống, chép đủ ba ngày ba đêm, đều làm xong lại đến nói chuyện cùng ta!”

Hôm nay trời lạnh buốt, ngâm nước lạnh ba canh giờ, không cho đông lạnh chết người sao? Tố y đó nhưng là áo đơn, chỉ một tầng vải mỏng manh, căn bản không thể chống đỡ được thời tiết giá lạnh này! Kinh Phật trong âm lãnh, không ăn không uống quỳ ba ngày, đó không phải ngay cả mạng sống cũng không còn sao?

“Mẫu thân, không thể a!” Hậu Uyển Vân thùng thùng đụng đầu.

“Có cái gì không thể!?” Cố Vãn Tình hừ lạnh một tiếng: “Vài di nương này đều có thể không ăn không uống sao chép ba bản kinh thư cho ta, ngươi là con dâu trưởng liền quý giá không được? Cho ngươi sao chép chút kinh văn đều không muốn, ngươi chính là bất hiếu!”

Hậu Uyển Vân ô ô khóc lên, nàng ta nếu đi thực, ba hôm sau phỏng chừng cũng liền thừa nửa cái mạng!

Lúc này, từ cửa một quý nhân quần áo hoa mỹ, khí chất lỗi lạc đi vào. Hậu Uyển Vân thấy nàng, nước mắt lập tức bừng lên, như nhìn thấy cứu binh, phủ phục quỳ xuống đất bò đi qua, bắt lấy góc váy người nọ, cầu xin nói: “Công chúa điện hạ, Vân Nhi tuy có tâm tẫn hiếu, nhưng thân mình thật sự là gầy yếu không chịu nổi, tra tấn như vậy, Vân Nhi chỉ sợ ngay cả mạng sống cũng không còn, cầu công chúa điện hạ cứu mạng Vân Nhi!”

Chiêu Hòa công chúa cúi lưng xuống, một bàn tay vuốt khuôn mặt Hậu Uyển Vân, nhìn nàng ta, trong mắt mang theo thương tiếc, từ từ nói: “Vân Nhi, thật đúng là khổ ngươi. Bản cung hiểu được hiếu tâm của ngươi, thiên địa nhật nguyệt chứng giám.” Rồi sau đó lại dùng ánh mắt càng thêm trìu mến nhìn Hậu Uyển Vân, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: “Ngươi là hiếu nữ cảm động thiên địa, chỉ sao chép kinh thư ba ngày ba đêm, đương nhiên là không ổn, quả thực nhục thân phận ‘Nhàn đức hiếu nữ’ của ngươi, theo bản cung thấy, hẳn là sao bảy ngày bảy đêm mới phù hợp thân phận của ngươi!”