[size=150]

Sau khi Dương Chiến đập xong đồ trong nhà, nỗi bực dọc đã vơi đi phân nửa, tiện tay kéo rèm cửa, kinh ngạc nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài. Mùa đông ở Thanh Đảo rất ít khi có tuyết rơi. Dương Chiến thở dài, thay quần áo, cầm di động, lái xe đi.

Vừa nãy Thúy Thúy mới tắm gội xong, tóc còn chưa khô, đã tức giận bỏ đi, cô thực sự không còn nơi nào để đi. Từ khi cô trở về, mặc dù có đến chơi nhà bố mẹ Vương Hinh vài lần, nhưng cô có nói với Dương Chiến, không nên thường xuyên đến nhà dì, Hinh Hinh vẫn còn trong tù, dì và dượng chắc chắn sẽ rất buồn, cô đến thì họ lại phải cố tỏ ra vui vẻ để an úi cô trước sự ra đi của mẹ, hơn nữa, khởi nguồn nguyên nhân chính là do cô lúc đầu ngoan cố, nếu không phải do cô lấy Đại Lâm, thì sẽ không xảy ra tất cả những chuyện này... Bây giờ, Hinh Hinh đang ở trong ngục chịu tù đày, Thúy Thúy thực sự cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đi gặp dì và dượng, tất cả đều là tai họa do cô gây ra.

Giờ đây cảnh vật vẫn như cũ mà người đã khác xa, gia đình tan nát. Dương Chiến nghĩ, lúc này Thúy Thúy chắc sẽ không về nhà dì, vậy thì chỉ có thể trở về nhà mình. Dương Chiến đỗ xe ở phía ngoài khu nhà Thúy Thúy, và đợi ở ngoài. Anh cũng không biết mình đợi cái gì. Một lúc sau, không thấy Thúy Thúy ra, nghĩ bụng: "Cô ấy chắc ở lại rồi, ngày mai hãy đưa cô ấy về. Cái máy của anh không cần nữa, anh giúp em họ em được ra ngòai là được chứ gì? Có tí chuyện là bỏ nhà đi, thật là thói quen xấu được nuông chiều."

Dương Chiến bực bội nghĩ: "Tiểu lắp bắp này thật không biết nghe lời chút nào." Thúy Thúy còn không lấy bất cứ xu nào của Dương Chiến, muốn mua gì đều giương mắt đếm đầu ngón tay chờ đến ngày lĩnh lương mới đi mua. Dương Chiến liền trực tiếp mua luôn cho cô, còn để lại hóa đơn, nếu cô không thích có thể trả lại. Thật không ngờ, Thúy Thúy cầm hóa đơn đến trả hang, đợi khi lĩnh lương lại đi mua, khiến Dương Chiến tức điên lên. Thỉnh thoảng, anh gặp bạn bè than phiền, mọi người đều cười ra nước mắt, nói không tin trên đời còn có người phụ nữ không thông suốt đến như vậy, cứ như thể là người tiền sử vượt thời gian đến.

Về sau, khi Dương Chiến mua đồ cho Thúy Thúy, bèn xé luôn hóa đơn. Thúy Thúy không biết trả lại ở đâu, cũng chẳng nói cho Dương Chiến biết cô muốn mua gì nữa.

Một lần, ở trung tâm mua sắm, Thúy Thúy lại thèm nhỏ dãi một món đồ, Dương Chiến không nói gì, lẳng lặng đi thanh toán. Thúy Thúy kéo anh đi, miệng nói: "Em không thích, em không thích, em chỉ nhìn một tí thôi". Dương Chiến hất cô ra, đi trả tiền, quay lại trừng mắt nhìn cô, nói: "Có phải là anh không có tiền đâu, em muốn mua gì cứ nói thẳng, để dành tiền mà mua mộ chắc?!"

Thúy Thúy gãi đầu, nói lắp bắp: "Tiền của anh là là là tiền của anh, không không không phải là tiền của em!"

"Câm miệng!" Dương Chiến hét lên. Dương Chiến ghét nhất là việc Thúy Thúy phân tách quá rạch ròi giữa anh và cô.

Bố Dương Chiến nghe chuyện về Thúy Thúy qua mấy người bạn của Dương Chiến, mấy lần gọi điện cho con trai đều nói: "Người ta tính cách ngay thật, thẳng thắn, con đừng có bắt nạt người ta, với tính cách cả thèm chóng chán của con, đừng có mà bỏ rơi người ta, đáng thương lắm". Dương Chiến bực bội nói: "Bố, bố không biết gì thì đừng nói, cái gì mà cả thèm chóng chán chứ, rồi lại bỏ rời? Con chưa hề ăn nằm với cô ấy!" Bố Dương Chiến lập tức bị dọa cho sợ phát sặc, mãi một lúc sau mới nói: "Các con một năm rồi mà vẫn chưa... việc đó à? Con trai, có phải con có vấn đề về việc đó không? Đàn ông chúng ta có vấn đề gì thì phải đến gặp bác sĩ kịp thời, có biết không?" Dương Chiến suýt chút nữa giận phát điên lên bởi câu nói của bố anh, liền dập máy luôn.

Bố Dương Chiến vẫn luôn luôn sinh sống ở nước ngoài, nhận được nền giáo dục phương Tây, ông và con trai giống như bạn của nhau, có thể thẳng thắn nói với nhau mọi chuyện. Kể cả vấn đề tình dục, ông cũng không phải né tránh.

Dương Chiến nhìn đồng hồ, chuẩn bị về nhà, quay đầu xe, đang chuẩn bị khởi động máy, vô tình quay đầu lại, phát hiện ra một bóng người nhỏ bé đang lảo đảo bước ra khỏi khu chung cư. Đèn đường lờ mờ, Dương Chiến không thể xác định chắc chắn đó có phải là Thúy Thúy hay không. Người đó đi thêm mấy bước, Dương Chiến kinh ngạc nhận ra đó đúng là Thúy Thúy. Anh tròn mắt nhìn Thúy Thúy như người mất hồn cách xe anh không xa, ánh mắt mông lung, như thể không nhìn thấy gì, cứ thế lảo đảo bước đi, nét mặt tuyệt vọng, trên mặt hằn lên năm đốt ngón tay.

Mẹ nó chứ, lại ai đánh đây? Trong lòng Dương Chiến trào dâng cơn phẫn nộ, chỉ muốn chém chết bố Thúy Thúy và Trương Tú Tú thành trăm mảnh. Anh đang định ra khỏi xe để tìm bố Thúy Thúy tính sổ, nhưng lại sợ Thúy Thúy đi trên đường một mình xảy ra chuyện. Vẻ mặt Thúy Thúy thật đáng sợ, Dương Chiến nhất thời không dám đi đến, chờ cô bình tĩnh lại đã. Với bộ óc thông minh của Dương Chiến, anh đã đoán được phần lớn diễn biến quá trình trở về nhà lần này của Thúy Thúy.

Dương Chiến lái xe thật chậm theo sau Thúy Thúy, trong lòng rối bời, cô gái vừa ngốc, vừa nói lắp, vừa không có tài cán gì này thực sự đã không còn người thân nào trên thế gian này. Chồng đánh cô, mẹ đẻ vì tức quá mà chết, bố tìm vợ mới, có nhà không thể về, cô ấy thực sự đã ở vào bước đường cùng. Dương Chiến tự hỏi: "Liệu mình có thể chăm sóc cô ấy cả đời không?" Con đường phía trước thực khó lường hết được. Dương Chiến không dám đảm bảo, chính anh cũng không thể biết chắc chắn được mình sẽ sống bao lâu.

Thúy Thúy ôm bức ảnh của mẹ, bước đi chậm rãi lặng lẽ giữa đêm khuya lạnh lẽo. Cứ đi mãi, chợt đi đến đường Quảng Tây, nước mắt đã cạn khô. Cô đã không còn gia đình, không biết nên đi đâu?

Cô không thể đến nhà ông bà ngoại, đến tận hôm nay ông bà vẫn chưa biết bố Thúy Thúy tái hôn. Từ khi mẹ Thúy Thúy đột ngột qua đời, hai ông bà bỗng chốc mất đi chỗ dựa tinh thần, sọp hẳn người đi, xem ra cũng không sống được bao lâu nữa. Lúc này đây, Thúy Thúy tâm trạng rối bời, sao dám để cho ông bà nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của cô được? Cô cũng không thể đến nhà dì, cô không thể làm tăng thêm gánh nặng tinh thần của dì và dượng. Thế giới to lớn nhường này, nhưng lại không có chỗ cho cô trú chân.

Thúy Thúy đi đã thấm mệt, nhưng lại không thể dừng bước. Cô đi mấy giờ đồng hồ liền, đôi chân cô đã rã rời, nhưng vẫn không thể dừng bước, vì nếu chỉ cần cô dừng lại, co sẽ sụp đổ. Cô muốn làm cho mình mỏi mệt, để ép mình không nghĩ ngợi gì, suốt cả chặng đường, những lời nói của bố vang vọng nhưn sấm rền bên tai cô.

Đúng vậy, ông đã nói đúng, cô đã hại chết mẹ, kẻ gây tai họa đầu tiên chính là cô - Thúy Thúy.

Trước mắt Thúy Thúy hiện lên khuôn mặt của mẹ dịu hiền với nụ cười tràn đấy tình yêu thương. Từ trước đến giờ, mẹ đều nhịn ăn để dành đồ ngon cho cô. Cô đã lớn bằng ngần này, mẹ vẫn còn dắt tay cô khi sang đường, sau khi cô bị bệnh, chỉ một đêm, tóc mẹ đã bạc trắng. Thế mà giờ đây, mẹ lại bị chết trong tay cô con gái đẻ của bà. Lòng Thúy Thúy đau đớn như dao cắt. Ở phía đằng sau không xa, Dương Chiến trơ mắt nhìn cô bước đi rệu rã. Khoang mắt Dương Chiến cũng ươn ướt, anh yêu sự quả quyết và kiên cường của cô.

Lúc Thúy Thúy thực sự đau buồn hay tức giận, không phải là gào khóc ầm ĩ, mà là chống thẳng lưng, gồng mình chịu đựng, dù không chịu được thì cũng ép mình phải chịu. Đó là điểm đáng quý nhất ở cô. Tính cách này của cô rất giống với tinh cách của Dương Chiến, khi thực sự đau khổ, quyết không để lộ cho người khác biết, tự cắn chặt môi chịu đựng.

Dương Chiến không muốn đi an ủi Thúy Thúy ngay lúc này, cô phải tự xoa dịu vết thương của mình, có như vậy, cô mới thực sự trưởng thành. Thúy Thúy lảo đảo bước lên cầu, đi đến Hồi Lan Các[1], ôm bức ảnh của mẹ trèo lên đê chắn biển. Dương Chiến bước theo sau cô, nhưng cô khong hề cảm nhận được. Thúy Thúy trèo lên và ngồi yên lặng, chân chúc xuống mặt biển. Đây không phải là động tác chuẩn bị của người có ý định tự tử, nên Dương Chiến cũng không căng thẳng lắm, thế nhưng anh vẫn chăm chú dõi theo từng nhất cử nhất động của cô. Nếu cô không thể gắng gượng được, muốn nhảy xuống biển, anh sẽ kịp thời lao theo ngay để cứu cô. Lúc này đã là 2 giờ đêm rồi. Cơn gió lạnh gáo thét, Dương Chiến thân thể cường tráng nhường này mà còn cảm thấy hơi lạnh, huống hồ Thúy Thúy ăn mặc mong manh thế kia. Thúy Thúy dù đã bị lạnh cóng gần như tê dại, nhưng đầu óc lại dần dần tỉnh táo rõ ràng. Cô đi cả một chặng đường dài đến Hồi Lan Các, đúng thực là muốn nhảy xuống biển tự tử.

Đời này đã không còn gì để lưu luyến nữa rồi.

Nhìn những làn sóng uốn lượn trên mặt biển, Thúy Thúy thật muốn nhảy xuống, chết là hết, kết thúc tất cả mọi ưu phiền. Nhưng cô không thể chết, Hinh Hinh vẫn chưa cứu được ra, mình chính là kẻ gây ra tai họa, giờ đây cô không có tư cách để chết. Cô buộc phải nói cho Dương Chiến biết bí mật chế tạo máy, để anh cứu Hinh Hinh ra, sau đó cô sẽ ra đi thanh thản, không còn vướng bận gì nữa.

Ngắm nhìn mặt biển, ngắm nhìn rất lâu, Thúy Thúy lấy di động ra gửi cho Dương Chiến một tin nhắn: "Em muốn nghe lời nói thật, anh tốn bao nhiêu công sức gipú em chữa bệnh là vì cái gì? Có phải là vì bí mật chế tạo máy không?" Dương Chiến đang ở phía sau, không ngờ cô lại gửi tin nhắn cho mình, anh rút máy đang ở chế độ rung ra xem, sắc mặt anh bỗng trở nên nhợt nhạt. Từ nhỏ anh đã được dạy phải trung thực, mặc dù cũng có lúc ngoại lệ, nhưng phần lớn anh đều nói thật khi gặp việc lớn, anh khinh thường những người nói dối, việc này liên quan đến nguyên tắc làm người của anh.

Lúc đầu Dương Chiến đã bị dao động, muốn nói dối một lần, nhưng nguyên tắc sống 31 năm của anh vẫn thúc giục anh trả lời lại hai chữ: "Đúng vậy".

Thúy Thúy nhận được tin nhắn, chợt đôi vai rung lên dữ dội, khóc thảm thiết như không thể kìm lại nổi.

Thì ra, Dương Chiến đối xử tốt với cô, tất cả mọi điều đều chỉ vì loại máy móc đó. Chút hơi ấm còn sót lại trong tim Thúy Thúy đã tan theo mây gió, chỉ còn lại bức tường đổ nát điêu tàn.

Dương Chiến chỉ biết trơ mắt nhìn cô đau đớn tuyệt vọng khôn cùng.

Con tim Dương Chiến cũng tan nát.

Đêm khuya tanh vắng, tịnh không bóng người, chỉ có tiếng sóng liên tục vỗ vào bờ đá. Tiếng sóng pha lẫn tiếng nấc nghẹn ngào của Thúy Thúy. Đất trời rộng lớn, nhưng lúc này đây chỉ có bờ đá dung nạp cô.

Đêm về khuya, cơn gió lạnh mang theo những bông tuyết đang thả sức luồn lách vào khắp chốn Thanh Đảo. Những bông hoa tuyết rơi xuống mặt biển lập tức hòa lẫn vào nước biển, không để lại chút âm thanh và dấu vết nào. Có những bông hoa tuyết rơi xuống đất, yên lặng nằm đó, hạnh phúc vì sinh mạng và cơ thể mình được an toàn - nếu như hoa tuyết có sinh mạng.

Thúy Thúy đã bị đông cứng từ lâu, cô giơ tay ra, đón lấy những bông hoa tuyết đang bay đầy trời, hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay cô, rất lâu mà không bị tan ra.

Thúy Thúy nghĩ, con người sống cả một đời, có người hạnh phúc lâu dài giống như những bông hoa tuyết rơi xuống đất, có người lại giống như bông hoa tuyết rơi xuống biển, bị nước biển nhấn chìm trong nháy mắt, xương thịt đều bị tan biến.

Hoa tuyết, đều là hoa tuyết giống nhau, rơi vào nơi nào cũng trở thành số phận một đời, không có kiếp sau, ,không có cơ hội chọn lựa, đây là bông hoa tuyết của năm này, tháng này, ngày này, giờ này, phút này, giây này. Đây chính là cả một đời của nó, bị tan chảy là biến mất mãi mãi. Tất cả những bông tuyết rơi vào những ngày sau đều không phải nó. Con người cũng như vậy, Thúy Thúy nghĩ, chính mình cũng thế thôi!

Chính vì sự ngu ngốc của cô đã làm người mất nhà tan, còn cô thì bước vào con đường cùng, không thể nào xoay chuyển được.

Thúy Thúy cảm thấy gió thổi mạnh hơn, nên ôm chặt bức ảnh của mẹ vào lòng chặt hơn. Cô sợ hoa tuyết và gió lạnh làm hỏng mất ảnh của mẹ, nên luôn ôm chặt nó vào lòng. Lúc này đây, khi toàn bộ cơ thể đã lạnh toát, cô càng ôm nó chặt hơn, như là đang nằm gọn trong lòng mẹ, cô muốn có được chút hơi ấm từ tấm ảnh của mẹ, cho dù chỉ là một chút thôi.

Ở phía sau cô không xa, Dương Chiến mặc cho cơn gió lạnh thổi ào ào vào thân hình cao lớn của anh, anh vẫn không nhúc nhích. Bông hoa tuyết rơi xuống lông mi, lông mày và đầu anh, cả người anh đã trở nên trắng toát, cũng lạnh cóng chẳng khác gì Thúy Thúy. Suy nghĩ trong đầu anh ngày càng rõ, vì hạnh phúc của cô, anh có thể làm nghiêng nước, nghiêng thành, nghiêng tất cả mọi thứ chốn nhân gian này.

Trời dần sáng, Thúy Thúy nước mắt cạn khô, con tim đã chết, gắng gượng đứng dậy rời khỏi bờ đá, đôi chân lạnh cóng, cứng đơ, suýt nữa thì ngã. Cô cần phải đi tìm Dương Chiến, cứu Hinh Hinh ra, sau đó cô sẽ đi đến điểm cuối chặng đường đời trên thế gian này.

Cô từ từ ngẩng đầu lên, toàn thân run rẩy.

Ở cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn đang đứng sừng sững, dù toàn thân bám đầy tuyết, lạnh đến run người, nhưng vẫn rất phong độ tuấn tú, đó chính là Dương Chiến.

Thúy Thúy hơi run rẩy, trong lòng chợt trào dâng bao nỗi niêmè, bao suy nghĩ. Xem ra Dương Chiến đã đứng rất lâu rồi, Thúy Thúy cắn chặt mội, cụp mắt xuống, thầm nhủ một cách xót xa: "Đừng có ngốc nữa, sao anh ta có thể vì mình chứ? Anh ta làm thế chỉ vì cái máy của anh ta thôi. Mình chẳng qua chỉ là một con tốt để anh ta có thể lấy được bí mật chế tạo máy mà thôi". Thúy Thúy bước từng bước thật khó khăn về phía Dương Chiến, thân hình bé nhỏ của cô lọt thỏm giữa bầu trời đầy tuyết rơi. Dương Chiến lặng lẽ nhìn cô đi đến từng bước nặng nề, trong lòng trào lên nỗi đau đớn chưa từng có.

Trong khoảnh khắc ánh mắt Dương Chiến và Thúy Thúy gặp nhau, nước mắt bỗng tràn ngập khoang mắt anh, cuộc gặp gỡ nghiêng nước nghiêng thành như thế này, cả đời liệu có được mấy lần đây?

Cuối cùng Thúy Thúy cũng đi đến cạnh Dương Chiến, một khoảng cách không hề xa, mà đi mất khoảng thời gian dài như mấy thế kỷ. Dương Chiến vẫn không nhúc nhích, Thúy Thúy dừng lại, đôi môi tím tái nở một nụ cười, khẽ gọi: "Tổng giám đốc Dương". Dương Chiến thoáng giật mình, nhưng nét mặt vẫn tỉnh bơ. Từ khi Thúy Thúy bị bệnh cho đến nay, suốt một năm qua, cô đều gọi anh là "Dương Chiến", từ lúc nào lại có sự khách sáo và xa lạ này?

Ánh mắt Dương Chiến cuối cùng cũng có sự biến hóa phức tạp, anh đang cố kìm nén sự khó chịu của mình, giả vờ không quan tâm để thăm dò ánh mắt Thúy Thúy. Thúy Thúy không quen nhìn thẳng người khác, nên lẩn tránh, nhưng ánh mắt lại không thể che giấu nổi sự lạnh lùng xa cách.

Dương Chiến đau xót phát hiện ra khoảng cách giữa anh và Thúy Thúy đã quá xa vời, giống như biển sâu, như núi cao, không thể bù đắp được.

Thực ra, anh thật sự muốn giơ đôi tay ra ôm chặt Thúy Thúy đang cô đơn lạnh giá vào lòng, nhưng anh vốn là người không để lộ tình cảm ra ngoài. Từ nhỏ anh đã được giáo dục là không được để lộ tình cảm chân thực của mình, hơn nữa, từ trước tới nay, anh luôn là đối tượng mà các người đẹp theo đuổi, anh đã quen tiếp nhận một cách bị động sự ân cần săn đón của người đẹp. Anh chưa bao giờ để lộ một chút tình cảm nào trước mặt người phụ nữ và người khác.

Cả hai người cùng im lặng vài phút, sau đó Dương Chiến lạnh lùng nói: "Lên xe!" Anh quay người, rảo bước về phía trước, trong lòng buồn bực không vui. Thúy Thúy mệt mỏi rã rời đi theo sau, nhưng không nhận ra cái thở dài nhè nhẹ và ánh mắt chất chứa bao cảm xúc của anh. Ra đến đường cái, lên xe, Dương Chiến lập tức bật điều hòa. Làn hơi ấm lan tỏa, Dương Chiến bật nhạc, là bài hát "Tình cảm luôn bị sự vô tình làm tổn thương" do Phí Ngọc Thanh hát, một bài hát rất dịu dàng, du dương. Trong giai điệu dạt dào cảm xúc, Dương Chiến mở hộp phía trước, lấy ra chai rượu Brandy, tiếp đến là lấy ra một cái ly.

Dương Chiến không biết cái ly còn lại ở đâu, có thể đã bị một cô người mẫu nào đó ném đi mất rồi. Dương Chiến rót luôn một cốc đầy, đưa cho Thúy Thúy và nói: "Brandy chống hàn, mau uống đi!" Thúy Thúy lắc đầu, cô không uống rượu. Dương Chiến thấy mặt cô đã tái xanh vì lạnh, không đợi cô chủ động uống, ấn chặt luôn đầu cô xuống và đổ rượu vào miệng cô. Thúy Thúy bị sặc, ho vài tiếng, nhưng không nói gì.

Dương Chiến cũng rót cho mình một cốc đầy rượu, uống xong, toàn thân ấm áp, khoan khoái, dễ chịu lạ thường, quay đầu sang nhìn Thúy Thúy, sắc mặt cô cũng đã khá hơn.

Trên đường về nhà, Thúy Thúy khẽ nói: "Tổng giám đốc Dương".

"Ừ?" Ý ra hiệu cho cô nói tiếp.

Thúy Thúy nhìn ra bên ngoài xe, nói nhỏ: "Tổng giám đốc Dương, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ nói cho anh biết bí mật chế tạo máy, anh giúp tôi cứu Hinh Hinh ra. Chỉ cầu xin anh mau cứu Hinh Hinh ra, càng sớm càng tốt". "Còn có thêm điều kiện gì nữa không?" Dương Chiến lạnh lùng hỏi. Chợt trong lòng trào lên nỗi oán hận, Thúy Thúy hạ giọng: "Hết rồi. Chỉ xin anh cố gắng hết sức cứu Hinh Hinh ra thật nhanh". Dương Chiến cười nhạt, nói: "Tôi đồng ý với cô". Ngừng một lát, tiếp tục nói: "Còn nữa, giữa tôi và cô không cần dùng đến chữ 'xin'!" "Được". Thúy Thúy mệt mỏi nói.

Suốt cả quãng đường còn lại, họ không nói thêm gì nữa. Khi về đến nhà, Dương Chiến xuống xe trước, bỏ mặc Thúy Thúy. Trước đây anh đều xuống xe trước lịch sự mở cửa xe cho Thúy Thúy, rồi mới đóng cửa xe lại.

Lần này, sau khi anh xuống xe, đóng mạnh cửa buồng lái rồi một mình đi vào nhà. Thúy Thúy từ từ xuống xe, cũng vào theo. Vào nhà, Dương Chiến thay quần áo, mở đầy nước nóng vào bồn tắm, hơi nóng bốc lên nghi ngút, anh mở vòi tắm hoa sen, để nó phụt thẳng vào mặt. Trong lòng anh rất bực bội, nhưng không biết trút giận vào ai. Tối qua anh đã quyết định từ bỏ cái máy móc chết tiệt đó, anh có đầy tiền, anh vốn không thèm quan tâm đến lợi nhuận mấy chục triệu tệ hàng năm đó. Nhưng chỉ một câu"Tổng giám đốc Dương" của Thúy Thúy và cuộc trao đổi điều kiện giữa họ sau đó hoàn toàn phá tan sự nhượng bộ và áy náy của anh.

"Cô muốn trao đổi, thì tôi trao đổi! Cô đừng có hối hận là được!" Dương Chiến hằn học nghĩ.

Tắm xong, sau khi cơ thể đã hoàn toàn ấm lại, anh đi xuống phòng khách ở tầng dưới, phát hiện ra Thúy Thúy không hề đi tắm. Cô lặng lẽ ngồi trên ghế sô-fa, ngẩn người nhìn lò sưởi, nhưng vẫn ôm chặt bức ảnh của mẹ, bên cạnh để một chiếc va-li nhỏ. Dương Chiến nhìn thấy chiếc va-li nhỏ dưới chân cô, trong lòng chợt căng thẳng.

Anh không nói gì, nhóm lò sưởi lên. Mặc dù cả ngôi biệt thự chung một hệ thống lò sưởi, nhưng Dương Chiến lại rất thích nghe những tiếng nổ tí tách của củi gỗ lúc đang cháy. Sau đó anh châm một điếu xì-gà, ngồi đối diện với Thúy Thúy, dùng ánh mắt lạnh như băng ép cô mở miệng ra nói. Thúy Thúy cúi xuống, khẽ nói: "Tổng giám đốc Dương, tôi đã phiền anh quá lâu rồi, tôi đã hứa nói cho anh biết bí mật chế tạo máy, thì tôi nhất định sẽ thực hiện. Hôm nay tôi sẽ chuyển ra ngoài ở". "Chuyển đi đâu?" Cơn bực bội trong mắt Dương Chiến như thể bốc cháy ra khỏi lông mi mắt. Thúy Thúy mặc kệ sự giận dữ của anh, bình tĩnh trả lời: "Thuê phòng, tôi vẫn còn chút tiền".

"Cô quyết định rồi à?" Dương Chiến hỏi.

Thúy Thúy gật đầu, nhấc va-li lên, định đi. "Đợi đã!" Dương Chiến lao nhanh lên lầu, không biết là tìm cái gì. Chỉ lát sau, anh đi xuống, trong tay cầm một phong bì rất to, mở ra xem, là một tập giấy dày.

"Đây là toàn bộ sổ khám bệnh và hóa đơn thanh toán chi phí chữa bệnh của cô tại Hồng Kông, trang này là tổng chi phí. Cô xem đi, đợi đến khi nào cô thanh toán hết cho tôi toàn bộ số tiền này, cô thích chuyển đi đâu thì tùy. Trước khi cô trả xong, cô không được phép rời khỏi đây! Đã nghe rõ chưa?" Con ngươi mắt Dương Chiến chuyển động, lông mi chớp chớp nhưng giọng nói lại vô cùng kiên quyết, lạnh giá.

Thúy Thúy nhận lấy hóa đơn, xem kĩ, từng khoản chi phí theo từng thời gian đều thật, con số tổng là một con số khổng lồ, khiến cô giật mình sửng sốt. Thúy Thúy cười đau khổ, nghĩ thầm: "Trước khi tôi chết, sẽ không trả hết được rồi. Thúy Thúy rệu rã đặt va-li xuống, trong lòng rất băn khoăn, hồi lâu cô mới lên tiếng: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để trả tiền cho anh, nhưng không nhất thiết cứ phải ở đây". Dương Chiến cười nhạt một tiếng: "Cô chạy mất, thì tôi đi đâu tìm cô đây?" "Tôi không không không làm thế đâu". Thúy Thúy cứ cuống lên là lại bắt đầu lắp ba lắp bắp.

"Trừ bản thân mình, tôi chẳng tin ai cả!" Dương Chiến là người thắng thế, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói. Cuối cùng Thúy Thúy đành bất lực gật đầu. Dương Chiến phải dùng đến thủ đoạn bỉ ổi này để ép cô ở lại, anh không hề cảm thấy đắc ý, trái lại, anh cảm thấy phẫn nộ và ủ dột.

Dương Chiến vào thư phòng trên tầng trên, gọi điện thoại liên lạc với mạng lưới quan hệ rộng khắp của gia tộc anh, để cứu Vương Hinh. Mối quan hệ của con người giống như một tấm lưới lớn giăng khắp đất trời, đến tận từng ngóc ngách của cuộc sống. Đặc biệt là kiểu gia tộc danh giá như gia tộc Dương Chiến, giống như một cây cổ thụ rễ sâu, cành lá sum suê, mạng lưới quan hệ thấm sâu vào từng vị trí trong xã hội.

Dương Chiến đã bố trí hết sức tỉ mỉ từng vị trí, khi nghe thấy Vương Hinh không chịu hợp tác, anh nhíu mày. Dương Chiến vẫn ngày ngày nấu những món Thúy Thúy thích ăn, nhưng khi hai người ăn cơm, đã không còn tiếng cười và sự ồn ào trước đây, thay vào đó là sự im lặng đến nao lòng.

Cứ ăn cơm xong là Thúy Thúy đứng dậy đi lên lầu, ngoài mấy câu giao tiếp về công việc, đã lâu Thúy Thúy không hề trò chuyện với anh.

Dương Chiến cảm thấy rất bất lực, anh hiểu tâm trạng của Thúy Thúy, anh cũng rất muốn nói với cô, anh đối tốt với cô không phải vì thứ máy móc đó, máy móc không quan trọng, máy móc chả là gì cả, chỉ nhẹ tựa lông hồng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và ương bướng của Thúy Thúy, lòng tự tôn và sĩ diện của anh lại buộc anh phải im lặng, tiếp tục duy trì thái độ lạnh lùng của mình. Tối nay, trên bàn ăn lại có món tôm rán. Dương Chiến vẫn bóc vỏ tôm cho Thúy Thúy theo thói quen, đặt vào đĩa của cô. Im lặng một lát, Dương Chiến nói: "Ngày mai, tôi sẽ đi Tề Nam, tự mình nói chuyện với Vương Hinh xem sao. Cô có đi không?"

Chú thích:

[1]. Một tòa kiến trúc cổ xây trên biển có cầu bắc qua, là một trong những cảnh đẹp nổi tiếng của Thanh Đảo.