Mẹ Đại Lâm nhận được giấy triệu tập của toà án khi đang ở trường học, các đồng nghiệp bàn ra tán vào. Chủ nhiệm giáo vụ khích bác, xỉa xói bà trước mặt các đồng nghiệp: "Ồ, bà có thể chửi nhà thông gia khiến họ tức quá mà chết, còn muốn làm chủ nhiệm. Dựa vào việc bà biết chửi rủa hay việc bà biết lừa đảo? Trường ta xuất hiện một nhân tài kiệt xuất như bà, có khi tên tuổi được ghi vào sử xanh đấy! Chủ nhiệm giáo vụ tôi đây cũng mở mày mở mặt! Ha…ha!" Chủ nhiệm giáo vụ cười vang, mọi người cũng cười hùa theo, một là vốn đã khinh thường những việc mà mẹ Đại Lâm làm, hai là lấy lòng chủ nhiệm.

Mẹ Đại Lâm ngậm miệng, đôi môi tái xanh run run, móng tay suýt cào rách lòng bàn tay, nhưng cũng không dám hé răng nói nửa lời.

Nếu như bà dám đáp trả, chỉ có thể gây nên những lời chửi rủa lăng mạ tàn độc hơn. Làm to chuyện, trường học có thể khai trừ bà bất cứ lúc nào. Bà sắp về hưu rồi, vì số tiền lương hưu của bà, dù có bị sỉ nhục hơn nữa, bà cũng chỉ có thể nghiến chặt răng ngậm uất hận vào lòng. Giữa tiếng cười nhạo của đồng nghiệp, mẹ Đại Lâm không dám lên tiếng, cầm giáo án, cúi đầu bước đi, cố để không gây sự chú ý của mọi người. Phía sau vẫn vang vọng tiếng cười nhạo độc địa của đồng nghiệp và chủ nhiệm. Mẹ Đại Lâm nghe thấy như bị kim chích, nước mắt lăn dài. Ở nhà, cảnh đổ nát, không có chỗ trú chân, ở trường học, bà cũng bị đả kích kịch liệt, ngày nào cũng thấp tha thấp thỏm, sợ hãi lo lắng như đang đi trên lớp băng mỏng, sợ đi sai một bước, nói sai một câu.

Hiệu trưởng và chủ nhiệm tỏ rõ thái độ bài trừ bà, muốn đuổi bà đi. Các đồng nghiệp không những không có ai ra mặt nói đỡ hộ bà một câu, ngược lại đều thành tai mắt của chủ nhiệm, giám sát nhất cử nhất động của bà, để đi báo chủ nhiệm. Bà có làm sai chuyện gì, chủ nhiệm liền mắng bà như tát nước. Những ngày tháng của mẹ Đại Lâm ở trường thật khó sống, bà vẫn còn mấy năm nữa mới nghỉ hưu, lúc này bà cũgn không dám nói có bệnh xin nghỉ dưỡng bệnh. Chỉ cần bà nói bà có bệnh, sẽ lập tức bị thầy hiệu trưởng khai trừ ngay. Bố Đại Lâm cãi cọ với bà bao năm nay, từ lâu đã bằng mặt mà không bằng lòng, không còn tình cảm. Con trai sắp phải ly hôn, bà biết, nếu như con trai ly hôn, rất có thể khó tìm được vợ, danh tiếng nhà anh đã quá tệ rồi, con gái nhà ai còn chịu lấy Đại Lâm chứ.

Đại Lâm cả ngày trốn trong phòng khóc lóc, anh đã nhiều lần đi tìm Thuý Thuý, đều bị bố Thuý Thuý cầm chiếc ghế dài ném vào, nên không dám đến nữa. Con trai rất lâu rồi không nói chuyện với bà, cứ mở miệng ra nói là nổi giận đùng đùng, chửi bà tham tiền. Mẹ Đại Lâm lại bị toà án gửi giấy triệu tập. Ở trường, bà thấp thỏm không yên, bà thật sự cảm thấy cuộc sống không còn chút ý nghĩa gì, mấy lần đi đến bên sông Hải Bạt, bà muốn lao xuống, thế là xong. Vì nghĩ đến con trai, bà mới không lao xuống, nhưng con trai bây giờ đã rất hận bà, hận bà phá hoại cuộc hôn nhân của anh, hận sự yếu đuối của mình, không kịp thời bảo vệ Thuý Thuý, rất hối hận vì những việc đã xảy ra. Trong mắt con trai, mẹ Đại Lâm nhìn rõ thấy sự thù hận sâu sắc.

Dương Chiến đến phòng họp của công ty Thuý Thuý đúng như đã hẹn. Sau khi hỏi han vài câu xã giao, Tổng giám đốc Ngô điềm tĩnh mỉm cười, đưa ra những tài liệu mà Thuý Thuý đã sắp xếp lại. Đợi Dương Chiến từ từ xem xong tất cả tài liệu và ảnh, còn có cả video, anh trầm tư, mặc dù vẫn cố làm ra vẻ mặt tỉnh bơ, nhưng trong lòng anh biết rõ, anh đã không có đường lùi. Anh biết Thuý Thuý đã điều tra ra, không ngừng trách mình đã coi thường cô gái nhỏ đó, quá sơ suất, để mất món hời.

Tổng giám đốc Ngô thoáng mỉm cười, nói: "Tổng giám đốc Dương, tôi và quý công ty hợp tác đã nhiều năm, chất lượng sản phẩm của công ty chúng tôi có thể so sánh được với sản phẩm tốt nhất của những công ty đồng ngành quốc tế, giá cả cũng rất ưu đãi, chúng tôi cũng rất có uy tín trong ngành, điều này thì quý công ty biết rõ nhất. Anh xem chúng ta còn có thể hợp tác được không? " Dương Chiến trấn tĩnh, mỉm cười, nói: "Tôi muốn về suy nghĩ thêm, ngày mai tôi sẽ trả lời chú. Tôi có thể cầm những tài liệu này được không?" "Đương nhiên là được." Tổng giám đốc Ngô trả lời rất lịch thiệp.

Ngày hôm sau, Dương Chiến ký hợp đồng một năm với giá ban đầu. Trước đây, mỗi lần ký là hai năm, nhưng lần này Dương Chiến giở trò, chỉ ký một năm. Bởi tối hôm kia, khi được cô Phó giám đốc Hàn tận tuỵ phục vụ ăn uống tại căn nhà sang trọng của anh, anh đã thu được rất nhiều thông tin quý giá. Khi Dương Chiến hỏi Phó giám đốc Hàn sao không nhìn thấy cô gái nói lắp, Phó giám đốc Hàn lạnh lùng nói Thuý Thuý bị điên rồi. Dương Chiến rất ngạc nhiên, vội hỏi rõ ngọn ngành. Phó giám đốc Hàn bèn nói cho anh, Thuý Thuý bị mẹ chồng đánh cho đến phát điên. Cô vốn bị mắc chứng tự kỷ ám thị, mẹ cô lại bị mẹ chồng cô chửi cho đến chết, khiến Thuý Thuý thực sự bị điên. Dương Chiến kinh ngạc lắc đầu, nói: "Thật đáng tiếc, đáng tiếc!" Dương Chiến lại hỏi thêm một số việc về Thuý Thuý, được biết trước khi cô đi công tác, cô đã từng học được cách lắp ghép máy móc tại phân xưởng sản xuất. Cần phải biết rằng, rất ít người có thể vào được phân xưởng đó, và mỗi linh kiện đều được chế tạo độc lập, không lộ ra ngoài. Cho dù là nhân viên kỹ thuật trong phân xưởng sản xuất cũng chỉ có thể hiểu biết về bộ phận linh kiện mình sản xuất, không hề biết gì về những bộ phận linh kiện khác. Việc này là để bảo mật những bộ phận bên trong máy, không để lộ kỹ thuật ra ngoài. Tổng giám đốc Ngô đã làm rất tốt công việc bảo mật này. Thuý Thuý cần tìm hiểu rõ về máy móc, Tổng giám đốc Ngô tin tưởng Thuý Thuý, hơn nữa, trước khi Thuý Thuý vào phân xưởng, đã ký hợp đồng với Tổng giám đốc Ngô, nội dung là bảo mật vĩnh viễn những gì cô học được. Dương Chiến đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, nếu như anh có thể làm cho Thuý Thuý nói cho anh biết bí mật chế tạo máy, với những kỹ thuật viên xuất sắc anh đang có trong tay, không đến một năm, anh hoàn toàn có khả năng chế tạo ra loại máy móc này giống y như hiện nay. Như thế thì anh không cần mua ở chỗ Tổng giám đốc Ngô nữa, một năm có thể tiết kiệm được vài chục triệu tệ. Còn về Thuý Thuý, liệu có bị đuổi việc hay khởi tố vì tội tiết lộ cơ mật của công ty, cũng chẳng liên quan gì đến Dương Chiến anh. Do đó, ngay ngày hôm sau, anh đã ký hợp đồng thời hạn một năm với Tổng giám đốc Ngô. Trong một năm, anh nhất định phải chế tạo ra loại máy móc này.

Mua chuộc Thuý Thuý là việc dễ như trở bàn tay, điên rồi cũng chẳng sao, chỉ cần cô nói ra bí mật chế tạo máy là được. Sau khi hỏi thăm được địa chỉ nhà Thuý Thuý, Dương Chiến lái xe đi ngay.

Mẹ Đại Lâm mấy ngày nay tâm thần không được yên, bố Vương Hinh thuê ba cậu trai trẻ to khoẻ lực lưỡng, cầm di ảnh của mẹ Thuý Thuý, quanh bức ảnh quấn đầy khăn trắng. Sáng sớm, khi mẹ Đại Lâm ra khỏi nhà, họ liền đi theo bà, miệng lẩm bẩm "Trả mạng cho tôi!Trả mạng cho tôi!" Bà lên lớp giảng bài, họ tiếp tục cầm ảnh đứng đợi ngoài cửa lớp, khi hết giờ, họ lại theo bà về văn phòng, tiếp tục lẩm bẩm: "Trả mạng cho tôi!Trả mạng cho tôi!" Khi bà về nhà, họ cũng đi theo bà suốt cả chặng đường. Ở trước cửa nhà bà, họ gõ chiêng đánh trống, kêu gào ầm ĩ, khiến cho cả nhà Đại Lâm và hàng xóm đều bực bộ mà không dám hé răng, cả đêm không ngủ được.

Hàng xóm không dám nổi nóng với ba cậu thanh niên cơ bắp cuồn cuộn, thì ra sức trút giận lên mẹ Đại Lâm, họ chửi bới nhiếc móc bà thậm tệ. Mẹ Đại Lâm có chửi cũng không chửi lại, đánh cũng không đánh lại, mấy lần uất quá, chỉ muốn nhảy lầu tự vẫn.

Hôm nay, mẹ Đại Lâm đang giảng bài, đột nhiên thấy một nữ sinh làm mặt quỷ trêu ngươi bà, những bạn học khác thì không thấy, nhưng mẹ Đại Lâm đứng trên bục giảng, sao có thể không nhìn thấy được chứ? Tâm trạng của bà vốn đã trầm uất, vừa nhìn thấy bộ dạng của nữ sinh đó, liền nổi giận, hỏi cô làm gì đấy? Cô ta cười, nói với mẹ Đại Lâm một câu, khiến bà nổi giận đùng đùng, lao xuống chỗ cô nữ sinh đó. Cô nữ sinh sắc mặt âm u, cả hàm răng trắng muốt, giọng nói đáng sợ như tiếng nói từ chốn điạ ngục, như là cương thi đang nói, cứ từng từ từng từ một, khoảng cách giữa hai từ dừng lại khoảng hai giây: "Bà thông gia, tôi ở trong tủ lạnh ở phòng xác, lạnh quá đi!" Mẹ Đại Lâm rùng mình sợ hãi, mãi không kịp phản ứng lại. Sau giây phút hãi hùng ban đầu, bà đã trở lại thực tại, trên đời làm gì có ma chứ? Quỷ thần sợ kẻ gian ác, trên thế giới này kẻ ác nhiều như nấm, quỷ nào dám ló mặt chứ? Chắc chắn là con bé này bị ai dụ dỗ giở trò, nghĩ đến đây, mẹ Đại Lâm sao có thể nhịn nổi? Bố Vương Hinh hành hạ bà, nhà trường giày vò bà, ba thằng thanh niên to con như Ngưu Ma Vương suốt ngày bám theo bà, sợi dây thần kinh của bà đã căng như dây đàn, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt tung.

Đầu mẹ Đại Lâm nóng bừng, hét lớn với nữ sinh đó: "Cô không chịu chăm chỉ nghe giảng, còn giở trò ma quỷ trong lớp, cô động rồ à! Ra khỏi lớp ngay cho tôi!" Thấy mẹ Đại Lâm giận giữ, cô nữ sinh cố trấn an sự sợ hãi của mình, hành động theo kế hoạch của Minh Minh, cô ra ngoài, khi đi qua mẹ Đại Lâm, lén lấy cùi trỏ hích vào người bà một cái, sau đó lao lên bục giảng, thở thật sâu, nhìn khuôn mặt kinh ngạc của các bạn và mẹ Đại Lâm đang nổi giận lôi đình bên dưới. Cô biết, cô phải diễn tiếp cho xong, vì cô đã nhận tiền của anh Minh Minh điển trai. Lúc này, mẹ Đại Lâm đã chạy lên bục giảng, cô nữ sinh lén nhấn nút máy ghi âm siêu nhỏ mà Minh Minh đưa cho cô. Mẹ Đại Lâm véo tai cô, gầm lên: "Ra ngoài, phá vỡ kỷ luật lớp học, thật quá hỗn xược. Cứ đợi tôi thông báo cho phụ huynh của cô, thật càng ngày càng không ra gì!" Cô nữ sinh thì thầm bên tai mẹ Đại Lâm bằng âm thanh trầm nhất: "Đồ lưu manh, đồ lừa đảo, đồ giết người!" Mẹ Đại Lâm chỉ còn kịp cảm thấy trước mắt tối đen, ai cũng ức hiếp bà, ngay cả học sinh của bà cũng dám ức hiếp bà.

Mẹ Đại Lâm đầu óc nóng bừng bừng, máu nóng bốc lên, phải cố gắng dùng hết lý trí, bà mới không giơ tay ra đánh cô nữ sinh, quy định không cho phép đánh học sinh. Nhưng mẹ Đại Lâm không thể khống chế được miệng bà, bà lớn tiếng chửi bới: "Mày là đồ chết giẫm, mày dám…" Bà chửi đúng 15 phút đồng hồ, trước mặt tất cảc các học sinh trong lớp, trước mặt những đứa trẻ đang ngạc nhiên sửng sốt. Nhưng tiếc là bà không thể ngờ được rằng, từng lời từng chữ bà nói đã bị máy ghi âm lén ghi lại. Minh Minh nhanh chóng cầm được cái máy ghi âm.

Việc tiếp theo rất hợp tình hợp lý. mẹ Đại Lâm chửi rủa học sinh, vi phạm vào quy tắc nhà giáo, bị hiệu trưởng khai trừ một cách công tư rõ ràng, ha ha, đúng thật là công tư rõ ràng. Mẹ Đại Lâm tố giác lên cơ quan trọng tài, nhưng bằng chứng ghi âm quá rõ ràng, không thể nói thêm được gì. Mẹ Đại Lâm bị mất tiền lương hưu. Ba cậu hộ pháp đó cũng không bám theo bà nữa. Mẹ Đại Lâm bắt đầu im lặng cả ngày, hai con mắt vô thần nhìn đờ đẫn vào bức tường. Tiền lương và bảo hiểm y tế không còn nữa, bà mới hơn 50 tuổi, những năm tháng về sau biết tính sao đây? Chỉ có mấy ngày, mà hốc mắt bà trũng hẳn xuống, người cũng gầy xọm cả đi. Được bạn bè giới thiệu, bà mua một số sách về phật giáo về đọc, bắt đầu ngày ngày đi đến chùa thắp hương, cầu phúc cho con trai và Bá Bá. Em trai và em dâu thấy tình hình như vậy, không thèm đến nhà chơi, sợ bà vay tiền của họ.

Về phần Bá Bá, tiền kiếm được ở quán Internet, đưa về cho bà, mẹ Đại Lâm đưa bàn tay khô gầy nhận lấy tiền của Bá Bá, nước mắt tuôn rơi lã chã. Bố mẹ Bá Bá thấy con trai đã kiếm được tiền, giở mọi cách để lấy được tiền của Bá Bá. Nhưng Bá Bá không đưa cho họ một xu, mà đưa cả cho mẹ Đại Lâm. Bố mẹ Bá Bác thẹn thùng tức giận, đến nhà chỉ thẳng vào mặt mẹ Đại Lâm mà chửi bới, mẹ Đại Lâm khóc đến mờ cả mắt. Khoảng thời gian này, mẹ Đại Lâm già đi nhiều, tóc bạc trắng, đi lại cũng không còn được nhanh nhẹn như trước, nhưng luôn đem theo một cuốn kinh. Bà thường lẩm nhẩm: ""Cả hai cùng thua thiệt, cả hai cùng thua thiệt."