Cậu Bính làm gì vào cái canh ba khuya lắc này, chuyện này hẳn đã rõ. Cậu chơi tổ tôm ở sân đình với đám trai làng. Thì lẽ hội làng vẫn còn sôi động lắm, kéo dài những tám ngày lận cơ mà. Chơi thì có biết bao giờ là muộn, loáng một cái đã đến canh ba gà gáy rồi. Cậu bỏ về thôi, thua cũng mất mấy chục quan rồi, chả bõ bèn gì so với mọi khi cơ mà bọn trai làng thì sướng lắm, cậu cười khẩy thôi cho chúng mày. Thằng Tí ngáp ngắn ngáp dài đi trước cậu dẫn đường, kẻo tối cậu lại lộn cổ xuống ao thì chết cha.

Cậu đang tâm trạng không tốt, cái ngày gì mà đen quá mà, tưởng lấy được cô Dung đến nơi rồi thì bà cả Mỹ mẹ cậu rối rít lên cấm tiệt cậu, rồi sai người sang lấy lại hết lễ vật. Thế này thì còn nước non gì nữa, chả lẽ lại chẳng thể có được cô Dung. Cậu bèn bảo thằng Tí hay là lượn qua nhà cô Dung xem, biết đâu cô còn chưa ngủ, biết đâu lại gặp được cô thì sao. Thằng Tí cười thầm trong bụng bảo cậu yêu quá hóa rồ mất rồi, canh ba rồi có cô con gái nhà lành nào còn chưa ngủ, còn ra mà cho cậu gặp nữa chứ. Ấy thế mà cuộc đời có lắm chữ ngờ, cô Dung lù lù kia kìa còn gì.

Cô Dung đứng chết trân, run lên bần bật ấy, đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn thương quá. Thằng Tí nghĩ thầm. Chắc cô lại hẹn trai đêm hôm giấu thầy mẹ cô chứ gì, nó còn lạ gì mấy cô gái quê mắt lúng la lúng liếng như cô.

Cậu Bính cất lời:

- Canh ba khuya khoắt thế này cô Dung còn đi đâu thế?

Dung sợ quá đi, đêm hôm vắng vẻ thế này, thân cô yếu đuối lỡ có bị hắn làm gì thì làm sao mà chống lại được. Nhưng cô cũng bình tĩnh trả lời:

- Tôi đi bắt cá đêm, cậu tránh ra cho tôi đi.

- Bắt cá, hay là đi hẹn hò? Cô khai thật ra đi kẻo tôi mách thầy mẹ cô quở chết!

Dung toan bỏ chạy, nhưng nào có kịp, cậu Bính đã nhanh chân ôm vắt cô lên vai chạy thẳng về phía giếng làng. Chuyến này lại hời to rồi, tưởng lỗ bạc đen lắm ai dè lại bắt được cục vàng thế này. Cậu vừa vác vừa mừng thầm, mặc kệ Dung vùng vẫy đánh đập đau hết cả người. Cô Dung này cũng khỏe thật ấy, đánh đấm đau bỏ mợ lên được, nhưng chừng đó có là gì so với việc được ôm ấp cô trong lòng, để gạo nấu thành cơm rồi là xong. Cậu Bính đang đắc thắng bỗng dưng ngã vật ra đất, còn cô Dung thì vội vội vàng vàng thoát ra lao đến bên tên trai làng khỏe mạnh mới trưa hôm qua vớt cậu lên từ dưới sông.

Đánh nhau thì cậu Bính nào phải là đối thủ của cậu Minh. Chỉ nhìn thôi cũng thấy tương quan lực lượng rõ ràng rồi. Cậu Bính chấp có thêm thằng Tí còi cũng chẳng bõ bèn gì so với cậu Minh. Chắc hẳn cậu Minh phải cao đến trên thước tám ấy chứ, thân hình thì cường tráng cơ bắp hẳn hoi, nước da màu đồng rám nắng khỏe khoắn lắm, các cô mê thì chớ chứ các anh thì lại ngại dây vào. Cậu Bính cũng cao nhưng vẫn còn kém cậu Minh đến nửa cái đầu, thân hình thì lại trăng trắng dong dỏng thư sinh, chả có tí cơ bắp nào, thì tại bình thường cậu có làm gì nặng nhọc đâu cơ chứ, nên thành thử gặp cảnh này cậu lại thấy run. Cậu lồm cồm bò dậy rồi gọi thằng Tí đi về. Đúng là đen vẫn hoàn đen mà.

Thấy cậu Minh rồi Dung bỗng thấy tủi thân ghê gớm. Dung thút thít giận cậu. Dung giận cậu hẹn chỗ nào không hẹn, lại hẹn ngay ở cái giếng làng này, để Dung phải đi bộ những hai chục bước chân. May mà không sao ấy. Cậu Minh lau nước mắt cho Dung, lại còn ôm Dung vào lòng. Úi chà, Dung cứ tưởng là đang mơ ấy chứ, hạnh phúc mà cũng ngượng ngùng quá đi mất.

Sụt sà sụt sịt xong rồi, Dung hỏi giờ mình đi đâu đây, cậu Minh im lặng. Một lát sau cậu mới chậm rãi nói:

- Giờ đi cùng tôi cô Dung sẽ chịu nhiều điều tiếng không tốt, hơn nữa chuyện hôn nhân với cậu Bính hồi chiều cô Dung nói cũng sẽ khó xảy ra, chi bằng cô Dung đợi tôi thêm một năm nữa, tôi sẽ đến xin phép thầy mẹ cho tôi được rước cô về.

Lần đầu tiên Dung nghe cậu nói cả một câu dài thế, thêm nữa lại toàn là những lời ngọt ngào quá thôi. Dung lắng nghe chăm chú lắm. Một năm có đáng là bao. Dung đã chờ cậu cả mấy năm qua rồi còn gì. Thêm nữa, giờ Dung còn hiểu cậu cũng thương Dung, thì bảo Dung chờ là Dung nhất định sẽ chờ, chờ bao lâu cũng được. Dung khẽ gật đầu, đôi mắt tròn long lanh nhìn cậu ngân ngấn nước. Ánh trăng vằng vặc phản chiếu trong đôi mắt ấy sao mà đẹp đến ngây dại. Cánh môi thơm ngát của Dung được bao phủ bởi một bờ môi dịu dàng mềm mại như tranh vẽ. Hẹn ước là thế này sao, giờ Dung mới hiểu, nhưng Dung còn đang bận ở trên mây ấy, đừng ai kéo Dung về với thực tại nghe.

Quãng đường từ giếng làng về cổng nhà Dung sao mà gần thế, Dung cứ muốn nó dài mãi thôi, bởi Dung chẳng muốn xa cậu Minh chút nào. Cậu Minh cười xòa xoa đầu Dung, bảo Dung vào nhà đi kẻo ai nhìn thấy lại không hay. Dung khép cổng quay đi. Cậu vẫn đứng đó nhìn theo cho đến khi bóng Dung khuất sau cánh cửa.