Tiếu Thâm đứng chắn trước mặt Đồng Nhan cùng Đồng Đồng, tất cả đấm đá đều dồn trên người hắn.

Từ nhỏ đến lớn hắn làm gị bị đánh như vậy chứ nhưng vì vợ con bây giờ hắn nhịn, giờ phút này chỉ có một suy nghĩ duy nhất là che chắn cho thật tốt không để vợ con bị đánh, chính là không để rơi một cọng tóc nào.

Ông Tiếu nhìn tình hình trước mặt, tức giận run cầm cập, cầm gậy đập mạnh, lớn tiếng quát: “Đủ rồi, người trong nhà đánh người trong nhà, thật là có bản lĩnh!”

Trước kia ông Tiếu là cựu chiến binh, đã quen với việc đào tạo lính, đến bây giờ giọng vẫn tràn đầy khí phách, sau khi ông quát to mấy người kia liền ngừng ngay lập tức, Chu Linh bị Tiếu Bỉnh Nham kéo sang bên cạnh ngồi xuống, vừa giúp bà bớt giận, vừa đưa nước cho bà uống.

Hai vợ chồng Tiếu Ngọc cũng ngoan ngoãn đứng về chỗ cũ.

Ngược lại Tiếu Thâm quần áo xốc xếch, tóc bị Chu Linh cào loạn, trên mặt bị móng tay cào thành hai đường, ngược lại hai vết cào ở trên mặt Tiếu Thâm càng thêm hấp dẫn hơn, thật là một người đàn ông kỳ quái.

Tiếu Thâm rất tức giận, không khí xung quanh trở nên lạnh, đôi mắt lạnh lùng quét quanh một vòng, khi mở miệng lần nữa giọng nói đã cực kỳ lạnh lùng tràn đầy sát khí: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng cháu vừa đến liền giống như bà điên, chẳng ra thể thống gì.”

Đồng Nhan biết nghe lời, thầm nghĩ, đến bây giờ vẫn biết diễn trò thật lợi hại.

Ông Tiếu bình phục trạng thái như cũ, quét mắt nhìn Chu Linh đang kích động cho đến khi trong phòng không còn tiếng khóc hay tiếng mắng chửi mới chậm rãi mở miệng: “Tiếu Thâm, cháu có biết hôm trước ở hôn lễ Tiếu Tiêu bị người ta bỏ thuốc hay không.”

Tiếu Thâm nhìn ông nội mình, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, chân mày nhíu lại, sắc mặt tái đi giống như đang nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, một lúc lâu nhìn ông nội mình: “Không thể nào, ngày hôm đó đều là người nhà chúng ta, sao lại có người hại Tiếu Tiêu hơn nữa thằng bé vẫn còn nhỏ như vậy không thể thành mối nguy hại đối với người khác.”

Ông Tiếu nhìn cháu mình, bây giờ vẻ mặt Tiếu Thâm rấtquang minh chính đại khiến ông Tiếu nhìn cũngbắt đầu hoài nghinhững gì mình mới ngheđược…

Chu Linh ngồi một bên bắt đầu nổi điên giọng khàn khàn“Sao lại không có chứ, Tiếu Tiêu là cháu trai nhà họ Tiếu, saunày sẽ thừa kế công ty, ai biết có vài người tâm địa ác độcnhư vậy lại dám động thủ với thằng bé như vậy, chẳng lẽ tiền quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến nỗi không tiếc thương tới hại người thân của mình!Mợ thương con....” Saukhi gào xong lại bắt đầu khóc.

Tiếu Thâm nghiêng đầu nhìn Chu Linh, khi nghe mấy chữ ‘người thừa kế công ty’ liền giật mình, sau đó hai mắt tỏasáng giống như tìm thấy chân tướng sự thật trong đám sương mù, sau đó chính là đau lòng...

Lúc nhìn ông Tiếu khuôn mặt đầy bi thương: “Ông nội, mọi người nghi ngờ cháu?”

Ông Tiếu quan sát mọi phản ứng của Tiếu Thâm, khi thấy vẻmặt bi thương của Tiếu Thâm thì trong lòng liền chấn động, đột nhiên cảm thấy áy náy, ông Tiếu bắt đầu dao động, ôngcảm thấy hắn là một đứa cháu ngoan chứ không phải loại người kia!

Tiếu Thâm cũng tựgiễucười: "Cháu hiểu rồi, chuyện này khôngphảido cháu làm, ông tin cũng được không tin cũng không sao, mặc dù cháu không phải là người tốt nhưng nếu là việc cháulàm thì cháu nói cháu làm, không phải thì nói không phải,cháu quang minh chính đại không thẹn với lòng.”

nói xong thở dài nghiêng đầu nhìn Chu Linh vẫn còn đang khóc thút thít, giọng điệu đột nhiên trở nên cứng rắn, ánh mắt sắcbén lạnh lẽo: “Nhưng mà nếu như mợ muốn ở đây lên kế hoạchhãm hại cháu thì Tiếu Thâm cháuđây cũng không dễ dàng bịbắt nạt như vậy đâu, mợ xem cháu là một đứa con nít sao!”

Sau khi nói Tiếu Thâm một cước đạpbàn trà thủy tinh trướcmặt khiến khay trà bể tan tành kèm theo giọng nói lạnh lùngcủa Tiếu Thâm.

Chu Linh bị dọa sợ không dám khóc, trừng mắt nhìn bàn tràbị chia năm xẻ bảy trước mặt, đầu cũng bắt đầu nghĩ ngộ nhỡnếunhư đó là đầu mình vậy...

Đồng Nhan cũng bị Tiếu Thâm dọa sợ, khi Tiếu Thâm đạp bểkhay trà Đồng Đồng cũng bị dọa sợ giật mình sau đó càng khóc dữ dội hơn nhưng vẫn không dám khóc thành tiếng, chỉ giả bộđáng thương gọi: “Ba” Cái miệng nhỏ nhắn uất ức mím lại,bàn tay duỗi ra phía trước muốn ôm ba mình.

Đồng Nhan thấy con trai sắp khóc to liền nhẹ giọng dỗ dành:“Ngoan, không khóc, không sợ, ba sẽ bảo vệ cực cưng, đừng sợ.”

Tiếu Thâm nghe tiếng khóc của con, rất đau lòng nhưng không thể xoay người lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm không nói gì, cuốicùng trong mắt tràn đầy thất vọng.

Dời ánh mắt nhìn Chu Linh, hít sâu nhiều lần, khi đã bình tĩnhlại hỏi: “Có phải mợ ba có chứng cứ gì hay không, nếu khôngsao lại chắc chắn là cháu làm?”

Chu Linh khóc đến đau lòng nhìn Tiếu Thâm trước mặt“TiếuTiếu nói rồi đêm hôm đó nhìn thấy cháu cho Tiếu Tiêu uống gì đó,sai khi uống xong nửa tiếng sau liền...liền…”

Tiếu Thâm bất động: “Cháu có thể biết Tiếu Tiêu bị cho uống thuốc gì không?”

Chu Linh nhìn Tiếu Thâm trề miệng, không nói gì, cuối cùng hungdữ nghiêng đầunhìn hắn.

“Là thuốc kích dục!” Tiếu Tiếu đứng phía sau ông Tiếu nói.

Tiếu Thâm vừa nghe vẻ mặt khiếp sợ trợn to mắt, hình nhưcho một đứa bé nhỏ nhưvậy uống loại thuốc đó thật không cóđạo đức.

Nhắm mắt suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu bình tĩnhnói “Em nói anh cho Tiếu Tiêu uống chính là bình thuốc giảirượu nhỏ đúng không?”

Tiếu Tiếu khẽ cười: “Thừa nhận đi! rõ ràng anh cố ý cho TiếuTiêu uống cái gì, anh, em cùng Tiếu Tiêu từ nhỏ đã gọị anh một tiếng anh trai, sao anh lại có thể làm như vậy, anh nhìn thằngbé lớn lên từ nhỏ đấy.”

Biểu hiện trên mặtTiếu Thâm vẫn là không hiểu, vẫn nhìn TiếuTiếu không nói gì, mọingười cảm thấy không khí trong phòng yên tĩnh đến dọa người giống như có thể nghe rõ nhịp tim củamình, sauđó liền nghe thấy tim mình đập càng nhanh hơn.

Tiếu Tiếu cũng nghe thấy nhịp tim của mình nhưng sắc mặtkhông biến đổi nhìn Tiếu Thâm, trong lòng âm thầm kinh hãi, trước kia biết Tiếu Thâm rất lợi hại nhưng không ngờTiếu Thâm lại đánh đòn tâm lý lợi hại như vậy.

Tiếu Thâm cười lạnh, sau khi thu hồi tầm mắt, đôi mắtchợtsáng, chơi trò tâm lý, ai đấu lại hắn, chiến thuật tâm lý của hắn là được luyện tập từ khi hắn còn là bộ đội đặc chủng, được dùng để đối phó với tội phạm truy nã.

Tiếu Thâm cười lạnh, im lặng nhìn Tiếu Tiếu trước mặt, khôngđể ý tới Chu Linh đang ngồi một bên mắng chửi, giọng nól lạnh lừùng: “Tiếu Tiếu, nếu như anh nhớ không lầm, bình thuốc giải rượunày là do em chuẩn bị, sau đó Nhan Nhan đi lấy cho anh uống, anh nhớ không lầm chứ?”

Lời này vừa mới nói ra, những người kia liền không nói gì, Đồng Nhan cũng sững sờ, lức cô đi lấy, bình thuốc kia để ở đó nhưng không biết là của ai sao Tiếu Thâm lại biết?