Cố Tiêu đau mở miệng trách móc, bò dậy liếc nhìn Đồng Đồng cũng ngủ như heo, thoáng yên tâm lên tiếng: "Ít nói nhảm, cậu cho rằng tôi là người thế nào, cậu đi vào một chút sát khí cũng không có, tôi tỉnh cái rắm."

Mấy người bọn họ đều đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, trong phòng xuất hiện một người, nếu không có ý đồ xấu, bọn họ sẽ không động tiếp tục ngủ, nhưng nếu như có sát khí, bọn họ còn tỉnh táo hơn so với buổi sáng dậy.

Tiếu Thâm một bộ dạng vô lại ‘ vậy cũng không được ’ , "Cậu có thể đi được rồi!"

Cố Tiêu không dám tin trợn to mắt: "Bây giờ? Đại Thiếu Gia cậu xem một chút bây giờ là mấy giờ, nửa đêm gọi một cuộc điện thoại kêu tôi tới giúp cậu bảo vệ con trai, tôi không nói hai lời chạy tới, ai biết cậu không có lương tâm như vậy, qua sông rút cầu, không sao, đuổi người đúng không! Lão tử nhất quyết không đi!"

Tiếu Thâm nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đạp một phát, nhẹ nhàng nằm xuống, một tay ôm Đồng Đồng, không bao lâu, ngủ thiếp đi.

Cố Tiêu buồn bực, người này ngủ thiếp đi?

Ghé đầu liếc nhìn bên ngoài, không cứu Đồng Nhan trở về sao?

Cố Tiêu trầm tư , rón rén rời phòng, thấy một dám thủ hạ của Tiếu Thâm đứng bên ngoài, đổ ập xuống chửi mắng một trận: "Chuyện gì xảy ra, cứu một người phụ nữ cũng làm không được, các ngươi làm ăn kiểu gì không biết."

Phụ tá đáng thương đứng mũi chịu sào, cũng không dám nói một câu, hắn biết, hôm nay hôm nay không cứu được phu nhân về, nhân tố hắn hành động bất lực là rất lớn, nếu như hắn vào nhanh hơn một bước những người đó đã không mang phu nhân đi.

Tiếu Thâm vẫn đang nhắm mắt khẽ mở ra, đôi mắt đào hoa xinh dẹp, giống như một cái đầm sâu thẳm, nháy mắt mấy cái, lại nhắm lại, đã ngủ.

Vốn muốn ngày thứ hai bay thẳng đi Singapore, ai ngờ nửa đường gặp chuyện không may, Tiếu thị gây khó dễ với công ty Danh Dương của Tiếu Thâm, trước khi ra cửa Tiếu Thâm nhận được tin tức này.

Mắt vốn có ý mỉm cười chợt lạnh giống như gió tây bắc, ôm Đồng Đồng vào trong ngực rồi lên xe: "Đến công ty."

Đồng Đồng ngoan ngoãn ôm Tiếu Thâm: "Ba, không phải nói muốn đi nhận mẹ sao?"

Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: "Trước xử lý chút chuyện, mẹ con trở lại mới sẽ không chán ốm."

Đồng Đồng ngoan ngoãn không nói lời nào, chỉ là mắt khép hờ quyệt miệng mất hứng, Tiếu Thâm biết đứa nhỏ này muốn không vui rồi, nhưng hết cách rồi, sau này anh còn phải nuôi bà xã và con trai mình, bây giờ người ta đến bắt nạt, còn muốn thừa dịp bây giờ vợ Tiếu Thâm chết không có tâm tư quản công ty, một kích phá huỷ Danh Dương.

Tiếu Thâm cười như không cười nghe điện thoại di động, thủ hạ xin phép xong, lẳng lặng cầm điện thoại di động chờ đợi chỉ thị của ông chủ.

Tiếu Thâm nhìn con trai trong ngực mình, con trai mất hứng, trời đất bao la con trai là lớn nhất, bộ dạng giống với một người ba tốt, tài xế nhìn qua gương kinh ngạc không thôi.

Thật vất vả chờ Đồng Đồng nhếch miệng cười, lúc này Tiếu Thâm mới thuận tiện nói một câu: "Kế hoạch lần trước cũng gần đến lúc rồi, nếu những người đó không biết đủ, vậy thì đưa tiễn bọn họ một đoạn đường đi."

Vốn còn sợ ông nội vừa ra đi, sẽ làm lão nhân gia không an lòng, bây giờ nhìn lại hoàn toàn không cần thiết, anh nhớ tới ông nội nên tạm thời không động thủ, không có nghĩa là đám người kia cũng nghĩ như vậy.

Tự tìm đường chết.

Phụ tá vừa nghe, gật đầu: "Vâng" xoay người không ở đây nhìn bộ dạng hai người trên ghế bồi dưỡng tình cảm, quay đầu lại gọi điện thoại giao phó nhiệm vụ.

Lúc này Tiếu Thâm mới nói vào trong tai người kia: "Bây giờ con đến nhà họ Tiếu bên kia trông trừng, có động tĩnh gì tùy thời báo cáo."

Đồng Đồng mở mắt thật to nhìn ba mình, đây là lần đầu tiên hắn nhìn ba mình làm việc, đều nói, con trai sùng bái nhất là ba, ban đầu cuộc sống của Đồng Đồng chỉ có Đồng Nhan, cảm thấy mẹ thật lợi hại, đời này sùng bái nhất chính là mẹ.

Nhưng sau lại đi theo mẹ dọn vào sống trong nhà này sống qua ngày, quen nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của ba, mỗi lần tính toán người khác sẽ cười đặc biệt gian trá, Đồng Đồng chỉ dám len lén khi dễ ba mình ở trong lòng.

Hiện tại không giống nhau, nghe anh phân phó đâu vào đấy, trong nháy mắt Đồng Đồng cảm thấy người cha cà lơ phất phớ trước mắt này, quá đẹp trai quá xuất sắc rồi!

Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng, chú ý tới lửa nóng sùng bái trong mắt con trai, nhếch miệng cười một tiếng, có chút du côn: "Ba đẹp trai chứ?"

Đồng Đồng cong miệng lên, khinh thường liếc mắt xem thường, Tiếu Thâm cũng không tức giận với tên nhóc ăn ở hai lòng này.

Đến công ty, mọi người khắp công ty kinh hãi nhìn ông chủ của mình.

Anh ôm cái gì vậy?

Trẻ con? Nói nhảm, dĩ nhiên là trẻ con, ông chủ ôm trẻ con?

Luôn luôn một mình vô cùng tàn nhẫn..... Ông chủ, là ở nhà trông chừng trẻ con?

Các nữ nhân viên huyền ảo, trong lòng đối với đại Boss bị chèn ép thành vú em cực kì sùng bái.

Tiếu Thâm mặt không đổi sắc, ôm Đồng Đồng trực tiếp ngồi vào ghế của bản thân, cúi đầu hỏi: "Ngồi ở chỗ này hay muốn tự mình vào trong ngủ một lát?"

Đồng Đồng ngoan ngoãn, mở mắt to nhìn Tiếu Thâm lắc đầu, tay nhỏ bé vững vàng ôm chặt cổ Tiếu Thâm: "Con muốn ở cùng ba."

Tiếu Thâm cười cười: "Được." Nói xong, an trí tốt Đồng Đồng trong ngực, nhấn nội tuyến kêu thủ hạ bố trí nhiệm vụ.

Dưới tay anh đều là những tinh anh đã đi theo anh mấy năm, đi theo anh vào nam ra bắc đã gặp qua rất nhiều trường hợp lớn, mới vừa rồi mặc dù ông chủ ông một đứa bé bộ dang giống anh đi vào mặc dù kinh ngạc không khép miệng được, nhưng lúc vào làm việc đã hoàn toàn bình tĩnh.

Khai triển công việc đâu vào đấy, Tiếu Thâm thì một tay che chở Đồng Đồng, một tay thao tác con chuột, người quan sát cổ phiếu bên ngoài.

Buổi chiều mười hai giờ thì Tiếu Thâm đang từng miếng từng miếng đút cho Đồng Đồng ăn cơm, phụ tá đột nhiên đi vào: "Ông chủ, người nhà họ Tiếu đến."

Tiếu Thâm ngẩng đầu khẽ mỉm cười, cười tùy ý, đôi mắt đẹp nhảy lên, để xuống cái muỗng xuống ôm con trai đến gần thành ghế trong, một tay cầm khăn giấy lau miệng cho con trai, vừa giống như lơ đãng ngẩng đầu, lười biếng mở miệng: "Ừ, vào đi."

Phụ tá cung kính đi ra ngoài, kết quả người còn chưa đi ra ngoài, cửa phòng làm việc đã bị người từ bên ngoài thô lỗ đẩy ra, vẻ mặt Tiếu Tiếu tức giận xông tới, chỉ vào Tiếu Thâm mắng to: "Tiếu Thâm, anh làm gì,.lại dámđộng thủ với Tiếu thị!"

Tiếu Thâm vốn vui mặt đột nhiên ngưng lại, nâng mắt nhìn Tiếu Tiếu, cúi đầu tiếp tục cho lau tay cho con trai, vừa lười biếng mở miệng: "Tiếu thị không được, làm sao tôi lại không thể mua? Có phải Tiếu đại tiểu thư chất vấn lầm người rồi không? Tiếu thị là bị huỷ hoại trên tay cô, bây giờ việc cô phải làm chính là tự trách bản thân bất lực?"

Người như Tiếu Tiếu, khôn vặt là có, nhưng kinh doanh một công ty lớn như Tiếu thị, thực là rất bất đắc dĩ, Tiếu thị đã sớm bắt đầu xuống dốc, anh chỉ là tăng nhanh tốc độ xuống dốc mà thôi, chuyện này thế nhưng Tiếu Tiếu chạy đến nói anh cố ý phá huỷ, chuyện cười.

Tiếu Tiếu quả nhiên cho là như vậy, mặt giận dữ: "Tiếu Thâm! Đừng quên, hiện tại công ty là của tôi đấy, ngày đó người kia tự nguyện lấy di chúc ra giao cho chúng tôi, a, hiện tại anh muốn đổi ý sao? Không cảm thấy hơi trễ sao?"

Tiếu Thâm thật là vô tội nháy mắt mấy cái, rốt cuộc nhận thức được tài nghệ trả đũa của phụ nữ, không trách được mọi người đều nói lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển.

Cũng không biết em họ trước mắt này, là người phụ nữ như thế nào? Lòng dạ hiểm độc sao?

Tiếu Thâm bất đắc dĩ buông tay: "Tiếu tiểu thư nói không sai a, Tiếu thị xác thực là của cô, tôi cũng không có ý định giành, chỉ là, nếu như cô có năng lực kinh doanh Tiếu thị thật tốt, hiện tại còn cần tới tiến hành thu mua sao?"

Tiếu Tiếu nhất thời nhẹn lời, trái tim âm thầm giận, vốn là nghĩ đến để cầu hòa , làm sao lại vừa vào đã cãi vả.

Hình như Tiếu Thâm đã biết những nguời đó tời vì cái gì, lúc này phòng làm việc của hắn đag trên đỉnh đầu của Tiếu Tiếu, Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, "So với hiện tại, ngay phía dưới tôi, trong phòng làm việc của cô nhất định có một đám người vây quanh, chỉ là tại sao bọn họ không đến, lại phái một cô gái yếu đuối như cô đi tìm tôi?"

Nói xong giống như nhớ tới cái gì, cố ý nhỏ giọng hỏi thăm: "A, cô đi cầu thủ hạ của tôi lưu tình rồi sao?"

Anh không nói như vậy cũng may, nói như vậy, khiến người phụ nữ luôn sĩ diện như Tiếu Tiếu làm thế nào?

Tiếu Tiếu giống như bị người giẫm phải đuôi, từ trong jẽ răng nặn ra một câu: "Tiếu Thâm! "

Tiếu Thâm khẽ mỉm cười, rất là khéo hiểu lòng người: "Không cần gọi lớn tiếng như vậy, lỗ tai tôi cũng không điếc, nói như vậy tai tôi cũng muốn điếc rồi, này Tiếu đại tổng giám đốc vì sao mà tới?"

Tiếu Tiếu không nhìn được, hận không thể lập tức biến mất ở nơi này, tình nguyện phá huỷ công ty cũng không muốn ở đây cầu xin người này, nhưng công ty không phải của cô ta, phá sản, không chỉ có cô xong đời, còn cả nhà nữa.

Về sau nếu muốn lật người cũng hoàn toàn vô vọng.

Cắn răng: "Van ngài, xuống tay lưu tình."

Tiếu Thâm chau chau mày, vẻ mặt tiếc nuối: "Cô nói cái gì? Lớn tiếng chút, mới vừa rồi tôi không nghe thấy!"

Nhìn Tiếu Thâm cười híp mắt nhìn mình, Tiếu Tiếu hận không thể một đao chặt cái duôi giả nhân giả nghĩa của Tiếu Thâm, nhưng không được, gắt gao cắn răng, tay xuôi theo bên người nắm lại, đôi mắt nhìn Tiếu Thâm giống như hận không thể đốt cháy anh!

"Tôi nói!" Mặc dù hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn từng chữ từng câu nói ra khỏi miệng: "Tôi cầu xin anh, để cho công ty một con đường sống."

Tiếu Thâm gật đầu một cái, lần này nghe rõ ràng, khẽ mỉm cười, nhìn Tiếu Tiếu, "Không chống đỡ nổi cái công ty này nữa sao?"

Tiếu Tiếu thấy sắc mặt anh hoà hoãn, cho là chuyện này có hi vọng, thật sâu khạc ra một ngụm trọc khí, gật đầu: "Đúng vậy."

Sắc mặt Tiếu Thâm đột nhiên trở nên hả hê: "Chậc chậc chậc, thật đúng là vô dụng, cả công ty nhiều người như vậy, tôi mới đi mấy tháng mà thôi, tất cả đã sụp đổ như vậy, chân thật lãng phí hơi sức của tôi, công ty như vậy, tôi tính không ra tay, cũng sẽ khoe khoang."

Tiếu Tiếu nghe vậy, sắc mặt đại biến, kích động tiến lên một bước: "Anh có ý gì!"

Tiếu Thâm rất là tiếc nuối nhún nhún vai: "Ý tứ chính là như vậy, tôi sẽ không thu tay lại, ý tứ rõ ràng như vậy, cái này mà cũng không nhìn ra khó trách làm ông ty bại thành như vậy, vốn tôi còn nể mặt ông nội định hai ngày sau mới thu thập các người, các người tốt hơn, các người đã từng nghe câu lòng tham không đáy chưa! Thế nhưng vọng tưởng đánh chủ ý lên công ty của tôi? Tôi rất vất vả mới quyết định tạm hoãn chủ ý thu mua Tiếu thị, nhưng hiện tại. . . . . . Thật sự tiếc nuối, chính các người tự tìm chết!"

Tiếu Tiếu sửng sốt, giận dữ: "Anh đã xác định cho dù tôi cầu xin anh anh cũng sẽ không thay đổi chủ ý, vậy anh còn muốm tôi phải cầu xin anh..... Anh đùa giỡn tôi!"

Tiếu Thâm lắc đầu: "Não người này thật đúng là không phải đần bình thường, hiện tại cô mới biết là tôi đang đùa bỡn cô, ai, khó trách ông nội không chịu để lại công ty cho cô, nếu bị cô thua, với đầu óc của cô, không phá sản mới lạ."