Editor Heo Cute

Lúc đó Lâm Dật vừa rời khỏi quán bar.

“Hả? Mày nói ai?” Điền Kỳ Kỳ không nghe rõ Lôi Vũ nói, cô đưa tai đến gần, mơ màng hỏi lại. Cô thật sự không quen với không khí ồn ào ở đây.

Lôi Vũ trừng mắt liếc cô một cái, “Không ai cả, người ta đi rồi. ”

Điền Kỳ Kỳ nhún vai, cầm chén rượu uống một hớp lớn. Mùi rượu lan toả khắp cơ thể, sự lạnh lẽo cũng len lỏi khắp nơi.

“Tiểu Vũ, tao thấy một người! ” Điền Kỳ Kỳ chăm chú nhìn vào một chỗ, con ngươi sáng như được đính kim cương. Lôi Vũ nhìn theo tầm mắt của cô, liền ngẩn người ra, quả nhiên là anh. Lôi Vũ nghĩ thầm, cô với anh kể ra cũng có điểm ăn ý với nhau, liền mừng thầm trong bụng.

Điền Kỳ Kỳ hào hứng lôi kéo Lôi Vũ đi qua chỗ kia. “Anh Dịch Thần.” Giọng nói của cô ngọt ngào mà ôn hoà, giống như một nhánh hoa lan, toát ra một khí chất tao nhã. Không ai có thể tưởng tượng rằng, cô chính là mẹ của một đứa bé bảy tuổi, đây rõ ràng chính là một thiếu nữ ngây thơ trong sáng.

Chàng trai nghe thấy ai đó gọi tên mình thì quay đầu lại. Ngay sau đó, anh kích động, mừng như điên. Sự kinh ngạc và phẫn nộ thể hiện rõ trên khuôn mặt anh. Con ngươi màu đen chớp chớp, khoé mắt hơi kéo lên, càng tăng thêm vài phần đẹp trai. “Kỳ Kỳ, em đã quay về rồi!” Dịch Thần nói một hơi, rồi duỗi tay ra ôm Điền Kỳ Kỳ vào lòng. Cô gái làm anh nhớ mãi không quên, bây giờ lại xuất hiện trước mặt anh, khiến anh cảm động và vui sướng biết bao.

“Ừ, em về rồi. ” Tuy rằng hai người cũng thường gặp ở Mỹ, nhưng dù sao đây cũng lần đầu tiên gặp mặt sau khi về nước, Điền Kỳ Kỳ rất vui.

“Sao em lại tới đây?” Nhìn thấy cô đêm khuya tới quán bar, Dịch Thần nhẹ mắng một tiếng. Anh cầm lấy áo khoác, kéo cô ra khỏi quán bar. “Đi thôi, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện.” Thần thái của Dịch Thần thật đặc biệt, hấp dẫn biết bao cô gái. Điền Kỳ Kỳ cũng không thích nơi ồn ào này, liền kéo Lôi Vũ theo.

Lôi Vũ lặng lẽ đi theo. Bức tường cô dựng nên đã sụp đổ ngay khi gặp Dịch Thần. Thấy anh đối xử với Điền Kỳ Kỳ như vậy, cô như người ngã xuống vực sâu.

“Sao về nước mà không tìm anh?” Giọng nói cuốn hút gợi cảm của Dịch Thần vang lên, xâm nhập đến tận đáy lòng.

Điền Kỳ Kỳ nhìn vào mắt anh, cặp mắt thâm sâu kia, trông anh rất trưởng thành. Nhớ lúc còn nhỏ, anh đánh đàn violon hay đàn dương cầm cũng đều xuất sắc. Móng tay anh luôn được cắt bấm sạch sẽ. Anh luôn kiên nhẫn mà dạy cô đánh dương cầm cả buổi chiều. Cô rất biết ơn vì anh đã giúp đỡ cô trong khoảng thời niên thiếu. Dịch Thần chính là thời thơ ấu của cô. Anh vẫn tốt như ngày nào, chỉ là sự trong sáng ấy đã mất đi rồi.

“Em sợ sẽ quấy rầy anh.” Điền Kỳ Kỳ chột dạ cúi đầu thật thấp nói.

Ánh mắt Dịch Thần tối sầm lại. Nha đầu này, luôn biểu hiện thật rõ cảm xúc của mình.

“Em đó. Mau lên xe đi.” Dịch Thần vỗ vỗ vai Điền Kỳ Kỳ. “Thằng nhóc thế nào rồi? Nó có nhớ anh không?”

Nói đến Điền Bảo Bảo, Điền Kỳ Kỳ thoải mái hơn nhiều “Nó vẫn khoẻ, thường xuyên nhắc tới anh lắm. Quà của anh tặng, nó đều coi như báu vật.”

“Thật sao? Anh cũng nhớ nó lắm, ngày mai tan học anh sẽ đón nó, làm nó ngạc nhiên một phen. Em thấy sao?”

Cửa sổ xe vẫn chưa khép kín, gió đến vẫn thổi vào, áo khoác của anh bay nhè nhẹ. Cảnh tượng đẹp đến hoàn mỹ, làm Điền Kỳ Kỳ cảm thấy, người như thế này mà mình không thích, mình có bị trời phạt không?

“Sẽ không ảnh hưởng tới công việc của anh chứ?” Điền Kỳ Kỳ nhìn xuyên qua cửa sổ, mở miệng nói. Đêm ở Ninh thành, rực rỡ lung linh sắc màu, giống hệt bảy năm trước.

“Sẽ không.” Dịch Thần không nghĩ ngợi mà trả lời. “Vậy là ok rồi. Ngày mai anh sẽ đón nó, buổi tối sẽ cùng nhau ăn cơm, xem như cho mẹ con em đón gió tẩy trần. ”

Trên người anh toát ra một loại khí chất, phức tạp, nhưng lại có một chút ôn hoà, cùng với vẻ đẹp trai vô cùng.

“Vậy được rồi, anh nói chuyện với tiểu Vũ một chút đi.” Cô không thể từ chối lòng tốt của anh được. Điền Kỳ Kỳ nhìn Lôi Vũ ở một bên, trong lòng nặng trịch. Hai người đều là bạn tốt của cô, cô thật sự hi vọng bọn họ có thể đến với nhau.

_________________

“Mẹ, khuya rồi, mẹ không định về sao? Vậy là mẹ đã tìm được nơi để nương tựa cả đời, quyết tâm bỏ mặc đứa con đã sống bên cạnh nhiều năm rồi hay sao? ” Điền Bảo Bảo ngáp ngắn ngáp dài mà nói qua điện thoại.

“Mẹ về ngay đây. Con ngủ trước đi.” Điền Kỳ Kỳ tỏ vẻ bất đắc dĩ, có đứa con nào như nó không chứ. Dịch Thần với Lôi Vũ cũng không nhịn được phì cười.

____________

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Điền Kỳ Kỳ. Bảy năm trước, bà mất đi, Điền Kỳ Kỳ trở nên lẻ loi. Rồi điều bất hạnh tiếp theo của cô lại đến. Cô bị người khác cưỡng bức. Điền Kỳ Kỳ trở thành người mẹ đơn thân. May là tiểu Bảo thông minh hiểu chuyện, cô còn có có thể tự an ủi bản thân.

“Mẹ, bà ngoại ở chỗ này sao?” Điền Bảo Bảo lần đầu tiên đi vào nghĩa trang. Tuy rằng cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn nơi mênh mông bia mộ này, vẫn cảm thấy có chút thê lương.

“Đúng vậy. Con à, những điều mẹ nói với con, con đã nhớ kĩ chưa?”. Điền Kỳ Kỳ cúi xuống, sửa lại trang phục của Điền Bảo Bảo một chút, rồi nắm bàn tay của cậu nhóc, đi đến trước mộ của mẹ. Mẹ cô là nhân tình của tổng giám đốc Kim Mậu Sâm. Bà theo ông ta cả đời, đến chết cũng không có một danh phận.

Điền Kỳ Kỳ cảm thấy thật bi thương. Nhớ lại những năm tháng dày vò trước kia, cô thấy thật thông cảm với mẹ. Cô không dám chỉ trích mẹ cái gì. Mẹ cô đã sai khi yêu một người, còn cô thì sai lầm cả đời.

Ở trước mộ bà, Điền Kỳ Kỳ không nhịn được mà khóc “Thực xin lỗi mẹ, con gái bất hiếu, bây giờ mới chịu về thăm mẹ. Đây là con trai của con, Điền Bảo Bảo, cũng là cháu ngoại của mẹ…” Bà chịu khổ nhiều năm như vậy, hơn một nửa cũng là do cô.

Điền Bảo Bảo thấy Điền Kỳ Kỳ gật gật đầu, liền quỳ xuống. “Bà ngoại, con là Điền Bảo Bảo. Bà đã vất vả rồi, con sẽ ngoan ngoãn, không chọc mẹ tức giận.”

Cho dù cậu chưa hiểu rõ quá khứ của bà ngoại, nhưng Điền Bảo Bảo cũng biết được bà ngoại nuôi mẹ tốt đến mức nào. Bởi vì khuôn mặt Điền Kỳ Kỳ sạch sẽ nõn nà không hề có một tạp chất, giống như là thiên sứ xuống trần, thuần khiết mà trong sáng.

Trong lòng Điền Kỳ Kỳ giống như thời tiết mưa mù, cô bỗng nhiên nhớ tới lời khuyên trước đây của mẹ, liền trở nên sợ hãi.

“Kỳ Kỳ, cả đời này mẹ đã làm tấm gương xấu cho con rồi. Con nhất định không được như mẹ, ngu ngốc yêu người ta mà không cầu danh phận. Nếu là người đàn ông thật sự yêu con, không cần con nhắc, hắn sẽ đưa hết tài sản cho con ….. Con nhớ không?”

Từng hành động dịu dàng cho đến những lời khuyên nghiêm khắc của mẹ, tất cả đều lần lượt hiện ra trong đầu của Điền Kỳ Kỳ. Cô buồn ghê gớm. “Thật xin lỗi mẹ, con đã phụ sự kì vọng của mẹ rồi! Nhưng con nhất định sẽ sống tốt mà, con sẽ không hèn mọn xin người khác, cũng không cần sự thương hại của bất kì kẻ nào. Mẹ ở trên trời nhìn con, hai mẹ con con sẽ sống thật tốt. Mẹ phải tin tưởng con!”

“Mẹ, sao mẹ lại khóc? ” Điền Bảo Bảo không chịu nổi cảnh Điền Kỳ Kỳ khóc lóc. Cảnh này khiến cậu nhớ tới sự việc kia hồi nhỏ. Lúc đã hiểu chuyện rồi, cậu tự nhủ với lòng mình không được chọc mẹ đau buồn nữa. Mẹ cậu luôn là người vui vẻ lạc quan, không tim không phổi, khóc lên cũng chính là phát tiết. Điền Bảo Bảo nhìn mẹ khóc mà luống cuống tay chân cả lên.

Điền Kỳ Kỳ vội vàng lấy khăn giấy ra chùi nước mắt “Không có gì, mẹ nhớ bà ngoại thôi. Chúng ta về thôi.” Giọng nói cô có chút nghẹn ngào. Cô cầm lấy tay Điền Bảo Bảo, nhấc chân rời đi.

Đột nhiên, một chiếc BMW dừng lại ngay trước mắt, Điền Kỳ Kỳ liền kéo Điền Bảo Bảo lui về phía sau, nhường đường cho chiếc xe.

“Kỳ Kỳ, là con sao?” Một giọng nói hờ hững cất lên.

“Mẹ, ông kia gọi mẹ kìa.” Điền Bảo Bảo quay đầu lại, nhìn thoáng qua, rồi kéo kéo tay Điền Kỳ Kỳ.

Điền Kỳ Kỳ nghe vậy liền quay đầu lại. Ai ngờ cô lại thấy một khuôn mặt mà cô nghĩ rằng, cả đời này mình sẽ không gặp nữa. Chính ông ta đã khiến cho cuộc đời của mẹ mình trở nên bi thương. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta.

Cô kéo tay Điền Bảo Bảo, tiếp tục đi về phía trước “Tiểu Bảo, mẹ không quen biết người này. Chúng ta đi nhanh đi, trời sắp mưa rồi.” Giọng điệu Điền Kỳ Kỳ có chút hoảng hốt và vội vàng.

Điền Bảo Bảo bĩu môi. Mẹ đã ra lệnh thì chỉ biết nghe theo. Nếu mẹ đã nói không quen biết, vậy thì không quen biết…